Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 20: Huyền Nguyên tổ sư (2)




Mạc Phi nhìn thấy Vương pháp y dùng một tư thế kỳ quái ăn thịt bò, lúc nhai còn nghe tiếng kẽo kẹt, máu loang lổ dính trên môi bà. Sau vụ ăn thịt người lần trước, Mạc Phi liền bỏ thịt heo trong đơn thức ăn, lần này tiếp tục bỏ luôn thịt bò. Nghĩ đến đây, trong lòng ai thán, về sau trên bàn cơm lại mất đi một món thức ăn!

Nhưng mà, sau khi Mạc Phi suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có chút không muốn với thương cảm, nếu hôm nay mình chết, về sau sẽ không được gặp An Cách Nhĩ, mặc dù chưa có chết nhưng Mạc Phi đã bắt đầu tưởng niệm, cũng không biết tại sao.

Hắn bỗng nhiên có chút hối hận. Sáng nay làm luôn thì tốt rồi, như vậy thì có chết cũng không tiếc, không biết nếu hắn chết rồi An Cách Nhĩ có buồn không.

Nghĩ đến đây, Mạc Phi đột nhiên lắc đầu, cảm thấy bản thân không được bỏ cuộc… An Cách Nhĩ sẽ tới cứu hắn! An Cách Nhĩ thông minh như vậy, nhất định sẽ tới kịp!

Nghĩ nghĩ, Mạc Phi hít một hơi, nhìn nhìn Vương pháp y, lại nhìn nhìn tên quái nhân đang vẽ tranh.

“Chừng nào bà mới giết tôi?” Mạc Phi hỏi.

“Chờ ta ăn xong đi.” Vương pháp y nhún vai, “Ta có thể nói cho ngươi biết trình tự.”

Mạc Phi nhíu mày, có thể vì thói quen chức nghiệp đi, Vương pháp y đối với mạng người căn bản chẳng lo tới.

“Cũng không tính là phi thường thống khổ.” Vương pháp y nói, “Chẳng qua là đâm ngươi mấy nhát, cho toàn thân phun ra máu tươi, sau đó thả chuột, để chúng ăn ngươi sạch sẽ… Đương nhiên, toàn bộ quá trình ta vẫn sẽ để ngươi sống, cuối cùng, chờ ngươi biến thành một đống xương, hắn sẽ ráp thành một giáo đường.

“Tại sao phải là giáo đường?” Mạc Phi khó hiểu hỏi.

Vương pháp y nhún vai, “Đại khái hắn rất nhớ cố hương của mình đi, ta cũng không rõ lắm.”

Mạc Phi nhíu mày, “Cố hương của hắn… Hắn không phải người bản xứ sao?”

Vương pháp y cười cười, nói, “Cũng không biết nữa, ta chỉ đi theo Oss điều tra vụ phát hiện xương cốt, ngẫu nhiên gặp được hắn. Sau đó ta nhìn thấy hắn dùng xương ráp thành giáo đường, liền nghĩ tới một chủ ý không tồi. Sau đó chúng ta đạt tới một hiệp nghị, ta cho hắn giấy vẽ và bút, hắn ráp giáo đường cho ta.”

“Sao bà phải làm vậy?” Mạc Phi hỏi, “Bà nhắm vào cảnh cục sao?”

“A…” Vương pháp y cười lạnh, thần tình khinh thường, “Cảnh cục? Oss như cái thùng cơm đáng cho ta nhắm vào sao? Phải biết rằng, trước khi An Cách Nhĩ xuất hiện, hắn phá án tất cả đều dựa vào ta!”

“Oss có ưu điểm của hắn, không cần bà với An Cách Nhĩ hắn vẫn sẽ có cách của hắn, đừng hạ thấp giá trị của Oss, nếu hắn thật sự không làm được gì thì sao có thể làm đội trưởng…” Nói tới đây, trong lòng Mạc Phi hơi động, “Nga, tôi hiểu rồi, bà nhắm vào An Cách Nhĩ.”

“Hắc hắc.” Vương pháp y cười xấu xa, lộ ra răng nanh, mang theo vết máu thản nhiên nói, “Đúng vậy, ta ghét An Cách Nhĩ, vì sự xuất hiện của hắn mà cảnh sát đã quên đi trên đời còn tồn tại pháp y, thậm chí có đôi khi, thi thể vừa mới được đưa đến, còn chưa kịp thi kiểm, chúng ta đã có tin tức An Cách Nhĩ đã phá án, hung thủ cũng đã bắt được.”

“Đây không phải tốt lắm sao?” Mạc Phi hỏi, “Bà làm việc cũng chính là muốn trừng trị hung thủ, trả công đạo cho người bị hại, so đo là do ai phá án làm gì?”

“Không giống!” Vương pháp y trừng mắt nhìn Mạc Phi, “Ngươi biết cái gì? Ngươi có biết cảm giác trong một đêm liền bị cướp đi giá trị là như thế nào không?”

“Có loại bị cướp đi giá trị sao?” Mạc Phi nhíu mày.

“Ta sở dĩ ghét An Cách Nhĩ, là vì hắn dám mạt sát ý nghĩa tồn tại của ta!” Vương pháp y có chút thần kinh nói, “Giá trị tồn tại của một người đã bị mạt sát, vậy nó có bao nhiêu đáng buồn?! Ta sống còn có ý nghĩa gì, An Cách Nhĩ làm cho ta thấy ta sống không còn ý nghĩa nữa, ngươi nói xem, cái này có được tính là mưu sát hay không?!”

“Bà nói, ý nghĩa tồn tại là phá án sao?” Mạc Phi hỏi, tận lực muốn kéo dài thời gian.

“Không phải chỉ phá án đơn giản như vậy!” Vương pháp y hung tợn nói, “Chính xác là nhờ sự trợ giúp của ta mới có thể phá án.”

Mạc Phi bắt đầu cảm thấy đây là một người phụ nữ rỗng tuếch cực độ, thốt ra, “Sự nghiệp chỉ chiếm ⅓ trong đời người đi?”

“Cái gì?” Vương pháp y khó hiểu nhìn Mạc Phi, Mạc Phi không hiểu sao cảm thấy thanh âm của An Cách Nhĩ bên tai, “Trong đời người, ⅓ là sự nghiệp. ⅓ là tình yêu, ⅓ còn lại để dành cho mình. Bà mặc dù là pháp y, nhưng vẫn là phụ nữ, không phải nên kết hôn sinh con sao? Đó mới là tương lai nửa đời còn lại của bà…”

“Câm miệng!” Vương pháp y thẹn quá hóa giận cắt ngang lời Mạc Phi, “Ai nói với ngươi mấy thứ nhảm nhí đó? Đúng là vớ vẩn!”

“Vớ vẩn sao?” Mạc Phi bật cười, “Nhưng tôi cảm thấy rất đúng… Nếu có một ngày bà lập tức muốn chết, bà sẽ hối hận điều gì nhất?”

Vương pháp y hơi nheo mắt lại, “Chẳng phải ngươi sao? Bây giờ người phải chết là ngươi.”

Mạc Phi trầm mặc một hồi mới nói, “Ta muốn nói một câu với một người.”

“Di ngôn sao?” Vương pháp y cười nói, “Ngươi muốn nói cái gì, ta sẽ giúp ngươi truyền đạt.”

Mạc Phi cúi đầu không nói, tâm nói, những lời này phải chính miệng nói mới được, sao có thể để người như bà truyền đạt, nói là người cũng không đúng lắm.

Vương pháp y nuốt xuống miếng thịt bò cuối cùng, vươn tay lau miệng, nói với Mạc Phi, “Có di ngôn gì thì nói lẹ đi. Nói cách khác, ngươi sắp hết thời gian rồi.”

Mạc Phi chậm rãi ngẩng đầu, lầm bầm, “Bà vĩnh viễn cũng không thắng được An Cách Nhĩ.”

“Ta giết ngươi chính là cho hắn một đòn cảnh cáo!” Vương pháp y có vài phần đắc ý nói, “Ta nghĩ hắn sẽ rất khổ sở, không có gì vui hơn việc nhìn An Cách Nhĩ khổ sở.”

Mạc Phi khẽ nhíu mày, hai chân giẫm lên sàn nhà, hai tay nắm lấy lưng ghế, dùng sức nhấc lên… Cảm giác hơi buông lỏng, không khỏi có chút kinh hỉ.

Mạc Phi sau khi nghe Vương pháp y nói — An Cách Nhĩ sẽ đau lòng, không hiểu sao lại tức giận, rất may, Vương pháp y không cột chân hắn, chỉ cần hai chân có thể chạm đất, hắn có thể dụng lực, chẳng sợ giãy không ra, hắn có thể rút cái ghế khỏi mặt đất.

Mạc Phi hành động tương đối bí mật, hắn gắng tụ lực, chờ Vương pháp y tới.

“Xem ra ngươi không có di ngôn rồi.” Vương pháp rút ra một con dao trong đống chén dĩa, chậm rãi bước tới chỗ Mạc Phi, “Ta bắt đầu đây! Mỗi lần nhìn thấy người ta bị chuột cắn kêu thảm thiết, tâm tình liền tốt lên.”

Mạc Phi nhíu mày, bất động thanh sắc, hắn cũng không biết có thể thành công rút ghế ra hay không. Dù sao có thành công cũng đâu dễ dàng làm được ngay lần đầu.

“Đâm ngươi chỗ nào đây…” Vương pháp y bước tới gần, Mạc Phi biết, không thể để bà ta ra phía sau, nếu không thì hỏng hết. Nghĩ đến đây, Vương pháp y đã chạy tới trước mặt hắn, giơ đao lên, muốn đâm vào bả vai Mạc Phi. Cùng lúc đó, chợt nghe Mạc Phi rống lên.

Vương pháp y sửng sốt, chỉ nghe trên mặt đất tiếng răng rắc. Bà cả kinh lui về sau, nhưng Mạc Phi đã kéo được ghế lên, có lẽ dùng rất nhiều sức, một đầu phóng tới Vương pháp y, vừa lúc đụng phải phần thắt lưng bà.

“A!” Vương pháp y hét to một tiếng, bị đâm vào dạ dày một trận đau nhức, vươn tay lên đâm xuống, lại nghe “Đinh” một tiếng, con dao đâm phải phần lưng của chiếc ghế, bà dùng lực rất mạnh nên con dao bay khỏi tay.

Mạc Phi đụng phải bà, té đè lên người Vương pháp y.

Tiếng động của hai người làm cái tên đang vẽ tranh chú ý, hắn giương mắt nhìn hai người, lập tức lấy một tờ khác, còn thật sự vẽ cảnh hai người đánh nhau.

“Ngươi… cái đồ chó hoang!” Vương pháp y nói, đẩy Mạc Phi té trên người mình ra, đứng lên đi kiếm dao. Mạc Phi bị trói không đứng dậy nổi, Mạc Phi nghĩ tuyệt đối không thể để bà ta tìm được con dao, liền dùng sức cố gắng đứng dậy, tiếp tục nhào tới, Vương pháp y bị đánh, hung hăng văng tới vách tường.

“Ngươi nghĩ ta chỉ có dao thôi sao?” Vương pháp y thẹn quá thành giận, móc cây súng trong ngực ra.

Mạc Phi vừa nhìn thấy khẩu súng, trong lòng chợt lạnh… Xem ra kì này mình chết chắc rồi.

Nhưng mà, không đợi Vương pháp y nổ súng, hai người đã nghe một tiếng kỳ lạ… Giống như tiếng dã thú gầm nhẹ.

Bà cả kinh, xoay người lại, chỉ thấy trước cửa, không biết từ khi nào, có một con Husky cực đại đang đứng xù lông nhe răng gầm gừ.

“Ace!” Mạc Phi vừa nhìn thấy trong lòng lập tức hưng phấn, Ace đã đến, chứng minh…

“Chó?” Vương pháp y giơ súng ra phía ngoài, hướng về phía Ace.

“Khoan đã!” Mạc Phi sốt ruột, nhưng không đợi bà nổ súng đã nghe Vương pháp y thảm thiết la lên, “A..”

Mạc Phi buồn bực, chỉ thấy cây súng trên tay bà rớt xuống, bà chụp lấy cổ, mà trên cổ bà lúc này đang máu chảy đầm đìa, có một con sóc bay đang hung hăng cắn cổ Vương pháp y.

Vương pháp y chỉ biết có một con lông xù cắn cổ mình, cũng không biết nó là con gì, càng cảm thấy kinh khủng, thân thủ vừa định chụp lấy nó đột nhiên nghe tiếng Ace sủa lên, hướng về chân Vương pháp y cắn tới.

“A!”

Mạc Phi nhíu mày, tiếng kêu thảm thiết của loài người khi bị thú vật cắn xé là thứ tiếng vô cùng ghê gớm có thể làm cho người ta sợ hãi… Mạc Phi không hiểu, sao bà ta lại thích nghe thanh âm này tới vậy.

“Quả nhiên là bà pháp y đó sao?” Lúc này, ngoài cửa truyền tới thanh âm quen thuộc, chỉ thấy An Cách Nhĩ chậm rãi bước vào.

“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi kinh hỉ nói.

An Cách Nhĩ thấy Mạc Phi bình yên vô sự, rốt cuộc mới có thể nhẹ nhàng thở ra, bước tới, nhặt lên cây súng với con dao, dùng dao cắt bỏ dây thừng cho Mạc Phi.

Mạc Phi được phóng thích, liền xoa xoa cổ tay, nhìn nhìn ngoài cửa, hỏi, “An Cách Nhĩ, những người khác đâu? Sao có một mình cậu vậy?”

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Tôi bảo bọn họ tới nơi khác tìm.”

Mạc Phi nhíu mày, nói, “Có mình cậu đến sao… Ẩu quá đi!”

“Có Ace với Eliza là được rồi.” An Cách Nhĩ chỉ chỉ, “Còn một người chưa kịp ra tay nữa.”

Mạc Phi nhìn ra ngoài, hắn thấy Cửu Dật đang xua tay với hắn, “Hạ Tề với Hạ Phàm mang theo Oss với đống cảnh sát đi vòng vòng vèo vèo nãy giờ, bất quá cũng không câu được bao nhiêu lâu nữa đâu.”

“Đi vòng vòng?” Mạc Phi nghi hoặc.

“Eliza!” Cửu Dật đứng ngoài cửa hô to, “Mau tới đây, thục nữ không được cắn người nha.”

Eliza rốt cuộc nhả ra, nhảy lên đầu Ace, dùng móng vuốt lau mặt, chít chít kêu hai tiếng.

“An Cách Nhĩ, cậu muốn làm gì?” Mạc Phi khó hiểu hỏi.

“Mạc Phi, anh phải biết rằng, có đôi khi, pháp luật là thứ sẽ làm tổn thương tình cảm.” An Cách Nhĩ thản nhiên nói,

“Ví dụ như, có một người chả dính dáng gì, hại chết người quan trọng nhất với anh, cho dù giết chết người không dính dáng kia thì sao chứ? Có thể bù vào khoảng trống mất mát đó sao?”

Mạc Phi khẽ nhíu mày, nhìn An Cách Nhĩ.

“Ace, tránh ra!” An Cách Nhĩ thấp giọng nói.

Ace lập tức lui ra, An Cách Nhĩ giơ súng lên, chỉ vào Vương pháp y.

“An Cách Nhĩ…!” Mạc Phi giật mình.

An Cách Nhĩ không mang biểu tình gì, ngược lại khóe miệng hơi cong lên, nói, “Mạc Phi, trên đời này, không có gì thống khoái hơn là được chính tay mình đâm chết kẻ thù, mấy thứ gieo gió gặt bão cũng không thể so sánh bằng. Đây chính là lý do tôi thích làm trinh thám.” Nói xong, An Cách Nhĩ bắn hai phát vào chân và bả vai Vương pháp y.

“A…” Vương pháp y kêu lên, An Cách Nhĩ thả súng ra, lạnh lùng hỏi, “Vương pháp y, cảm giác được kêu thảm thiết thế này? Có vừa lòng không?”

Vương pháp y tê tâm liệt phế nói, “An Cách Nhĩ, ngươi mà là trinh thám sao, ngươi chính là biết luật phạm luật!”

An Cách Nhĩ nhún nhún vai, nói, “Cho nên mới nói, tôi là trinh thám không phải cảnh sát. Tôi rất buồn bực, lấy bạo chế bạo có cái gì không đúng? Đối với một tên vô lại cần gì phải giảng đạo lý, gặp một tên lưu manh, tiếp tục làm thân sĩ thì có ích lợi gì? Đối với kẻ giết người phải dùng phương pháp y chang để giải quyết vấn đề. Thế giới này có luật riêng của nó, ăn miếng trả miếng là thứ đại biểu cho thiên đạo luân hồi, tiếng kêu thảm thiết này, cũng nên để bà thưởng thức một lần đi.”

Nói xong, An Cách Nhĩ chỉ ngón tay về phía Ace sau đó chỉ vào người Vương pháp y.

Ace nhào tới cắn lấy chân Vương pháp y, không để ý tới bà ta đang giãy dụa, lập tức tha bà tới hướng lồng sắt.

“A… Ngươi muốn làm gì… A!” Vương pháp y hoảng sợ kêu lên, bởi vì bà đang nhìn thấy An Cách Nhĩ chuẩn bị mở lồng sắt.

Eliza nhảy khỏi đầu Ace, oạnh một tiếng nhào vào trong lòng Cửu Dật, cuộn tròn lại, Cửu Dật bất đắc dĩ ngăn nó, “Eliza, ngốc quá, che mắt lại thì có ích lợi gì, mắt nhắm lại là được, phải che tai á!”

Eliza sửng sốt, lập tức nhắm mắt, che lỗ tai!

An Cách Nhĩ mở lồng sắt, mấy ngàn con chuột rơi xuống giống như trút đại hồng thủy, toàn bộ rơi lên người Vương pháp y, kinh hách chít chít tán loạn khắp nơi.

Ace chạy tới đứng bên cạnh An Cách Nhĩ và Mạc Phi.

Mạc Phi nghe thấy tiếng Vương pháp y thảm thiết kêu, nhíu mày, xoay mặt lại, hắn thấy An Cách Nhĩ đang nhìn hắn.

Mạc Phi đứng đối diện nhìn thật lâu, An Cách Nhĩ nói, “Tôi ghét chuột, đường xuống đây thiệt dơ.”

Mạc Phi trầm mặc một chút, cúi đầu, ôm lấy An Cách Nhĩ, nói, “Đúng, rất dơ.”

An Cách Nhĩ vừa lòng cười cười, vươn tay sờ hai má Mạc Phi, “Tôi biết anh sẽ chống đỡ được, anh cũng không làm tôi thất vọng.”

“Anh sợ chỉ có lần này.” Mạc Phi thấp giọng nói.

“Ân?” An Cách Nhĩ khó hiểu nhìn Mạc Phi.

“Đánh cược của chúng ta…” Mạc Phi khẽ thở dài hít một hơi, “An Cách Nhĩ, đánh cược đó anh nhận thua.”

An Cách Nhĩ nhất thời có chút hồ đồ, chợt nghe bên kia từng trận tiếng kêu thảm thiết, tiếng Ace sủa mấy tiếng đuổi chuột, tiếng Cửu Dật ở ngoài cửa niệm niệm, còn có tiếng bước chân của bọn Oss, Mạc Phi cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, “An Cách Nhĩ, anh yêu em, anh cam tâm tình nguyên làm nô lệ cho em suốt cuộc đời.”

An Cách Nhĩ ngửa mặt nhìn chằm chằm Mạc Phi thật lâu, nguyên bản đang rầu rĩ trên mặt rốt cuộc cũng hiện ra tươi cười, một tay nhẹ nâng mặt Mạc Phi lên, ngẩng đầu, hôn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.