Khoa Học Và Tu Luyện

Chương 46: 46: Sơn Thần Đứt Đuôi




“Em đừng giả ngốc nữa!” Hạ Chí thẹn thùng nói: “Em cảm thấy mình không còn mặt mũi gì nữa rồi, anh còn nói em...” “Không hối hận thật chứ?” “Không hối hận!”

Nguyễn Tấn thở dài nặng nề, anh kể sát lại, môi của hai người gần như sắp chạm vào nhau

Ngay bờ vực lý trí sụp đổ, anh nghĩ đến ba mình, sự hà khắc và nghiêm túc của ba đã sớm ăn sâu vào xương tủy ảnh, chỉ cần vừa nhớ tới là sẽ khiến anh tự giác suy nghĩ lại

Anh không dám đảm bảo ba mình có thể chấp nhận Hạ Chí, cho nên anh vẫn luôn không dám dễ dàng hứa hẹn với cô, anh sợ cuối cùng sẽ hụt hẫng.

Hạ Chỉ thấy anh rất lâu mà không hành động thì2hỏi: “Sao vậy?”

Nguyễn Tân nhắm chặt mắt lại, cuối cùng cũng nhìn xuống, anh nhanh chóng bò dậy khỏi người cô, kiềm chế nói: “Vậy em ngủ ở đây đi, anh thuê một phòng khác.” “...” Hạ Chí mở miệng mà á khẩu, mình đã nói rõ ràng là không hối hận, sao anh vẫn như thế chứ? “Anh xin lỗi.” Nguyễn Tấn không giải thích nhiều, vội vàng chạy ra khỏi phòng

Hạ Chí một mình ngồi ngẩn ra trên ghế sofa, từ ngại ngùng chờ đợi đến mất mát bàng hoàng

Cố giống như đang đứng trên mây, chỉ còn một bước nữa là đến thiên đường vậy mà đột nhiên từ đám mây ngã xuống vực thẳm, ngã đến nỗi cả người đều bị thương.

Cái kiểu thay đổi chớp nhoáng này làm cô mệt9mỏi vô cùng

Trong TV vẫn còn đang chiếu những cảnh đằng sau hậu trường, trong phòng trống rỗng, cô đối mặt với TV lúc sáng lúc tối mà nước mắt rơi đầy mặt

Cô cảm thấy xấu hổ vì sự to gan và chủ động của mình, càng cảm thấy bất an và đau khổ vì bị Nguyễn Tấn cự tuyệt

Có phải là không yêu mình không? Hay là yêu mình chưa đủ? Hạ Chỉ càng nghĩ ngợi càng thấy suy sụp, hình như từ trước đến giờ Nguyễn Tấn chưa từng nhắc đến chữ “yêu”, ngay cả hôm tỏ tình đó anh cũng chỉ nói chữ “thích” mà thôi.

Nói thích chỉ là vì chưa đủ yêu mà thôi

Rốt cuộc là do anh cô đơn, rốt cuộc giữa hai người họ chỉ có cô chủ động,6mà anh lại không từ chối sự chủ động của cô mà thôi

Nữ theo đuổi nam cách một tầng sa mỏng, đúng là không sai, có lẽ rất ít đàn ông từ chối những cô gái chủ động tìm đến cửa

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tân dậy sớm mua đồ ăn sáng từ bên ngoài về

Vừa mở cửa, anh đã thấy Hạ Chỉ ngủ trên sofa, ôm một cái gối ôm, đến cả thảm lông cũng không đắp.

Anh khẽ thở dài, cho dù hệ thống sưởi có ẩm đến đâu cũng không thể đến mức như vậy

Anh lặng lẽ đi qua nhẹ nhàng bế cô lên, anh cảm nhận được cả người cô đều lạnh toát.

Hạ Chỉ bị quấy nhiễu nên từ từ tỉnh lại

Cô cảm thấy mình được bế lên.

“Anh làm gì vậy?” Vừa0mở mắt đã nhìn thấy anh, cô hỏi ngay.

Nguyễn Tấn nói: “Không phải đã nhường giường cho em ngủ rồi à? Sao còn ngủ trên sofa? Em thế này sẽ bị cảm lạnh.”

Vừa dứt lời, Hạ Chí thình lình “hắt xì”, cô bụm miệng ngượng ngùng nói: “Á á, đưa em khăn giấy.” “Nhìn đi, em bị cảm rồi!” Nguyễn Tân đặt cô lên giường, lấy khăn giấy ở tủ đầu giường cho cô, sau đó lại giũ chăn bông đắp lên cho cô, “Anh đi làm túi chườm nóng, làm ấm người trước rồi nói sau.” Hạ Chí chùi mũi và nhìn dáng vẻ anh bận rộn trong phòng bếp nấu nước, sự chua xót và khổ sở tối qua đã vơi đi rất nhiều

Ngẫm lại anh đối với mình cũng khá tốt, có7lẽ vẫn chưa đến lúc nghĩ đến chuyện kia

Đặt nước lên bếp, Nguyễn Tấn cởi áo khoác và bắt đầu bày bữa sáng ra

Sandwich và chân giò hun khói đã lạnh, anh bỏ vào lò vi sóng hâm nóng

Sau đó lấy hai quả trứng gà trong tủ lạnh ra và thuận tay bỏ vào trong ấm nước, đun nước kiêm luộc trứng kiểu này là học được từ chỗ Hạ Chí

Trước đây anh là người ngay cả bếp ga cũng không biết mở, hiện giờ tuy chỉ có thể đun nước kiêm luộc trứng nhưng cũng xem như là tiến bộ rồi

Chốc lát sau nước sôi, anh rót nước nóng vào túi chườm nóng, nước nóng dư lại đem đi hâm nóng sữa

Anh rất cẩn thận, dùng khăn giấy lau nước đọng ở miệng túi chườm nóng rồi mới đưa cho Hạ Chí.

“Mau chườm lên đi, em mà bệnh thì chỉ chính em đau thôi.”

“Hừ, em bệnh rồi anh không đau lòng sao?” Nguyễn Tấn vừa nhanh trí vừa khéo đưa đẩy nói: “Em bị bệnh, anh không những đau lòng mà còn chia sẻ công việc giúp em

Một người gánh vác công việc của hai người, cuối cùng anh mệt đến gục ra đó, người đau lòng không phải vẫn là em sao?”

Hạ Chỉ mím môi cười, “Đồ không biết xấu hổ, em sẽ không đau lòng vì anh đâu.” Giọng điệu của Nguyễn Tấn vừa ôn hòa vừa thâm tình, anh vuốt tóc cô hỏi: “Vậy sao tối qua em lại ngủ trên ghế sofa? Giận anh sao?”

Hạ Chí bĩu môi không muốn nói nhiều, nghĩ lại thấy rất mất mặt

“Thật sự giận anh à?” Nguyễn Tấn cúi đầu nhìn cô chằm chằm

Hạ Chỉ bị anh nhìn chịu không nổi, vội đẩy anh ra nói: “Ai da, không phải mà, anh đi rồi em hơi buồn chán nên ngủ quên, lúc tỉnh lại đã bị anh bế lên rồi.” “Haiz, thật không biết nói em sao mới được dây..Ăn sáng đi, anh đã mua món bánh trứng mà em thích ăn, đi qua hai con đường để mua đó, nếm thử xem.” “Em vẫn chưa đánh răng rửa mặt nữa.” “Ăn xong rồi rửa.” “Ăn trên giường luôn hả?” “Ừ, vừa làm ẩm chân vừa ăn, anh cho phép.” Hạ Chí cười nói: “Nói bừa, rõ ràng là anh đang dung túng.” Nguyễn Tấn cũng bật cười, anh biết sự tủi thân trong lòng cổ cho nên sáng sớm đi mua bữa ăn sáng về để xin lỗi, cô không nhắc lại chuyện tôi qua, vui cười ồn ào rồi cho qua

Anh thích người con gái như thế, không qua loa chuyện lớn, không so đo chuyện nhỏ, tính cách hiền hòa tính tình lại tốt, anh thật sự càng ngày càng thích cô rồi

Nhìn cô ăn tới nỗi miệng toàn là dầu, anh cầm khăn giấy lau giúp cô, lắc đầu nói: “Ăn chậm thôi, không ai giành ăn với em đầu, mùi vị thế nào?” “Anh nhìn cách em ăn là biết rồi, mơ khô trong bánh trứng của nhà này rất ngon, rất giống mùi vị bà ngoại em làm.” “Vậy sao? Em thích ăn là được

Bà chủ đó hình như là người Thiệu Hưng

Mơ khổ của Thiệu Hưng rất nổi tiếng.” “Thảo nào, quê nhà bà ngoại em cũng là ở Thiệu Hưng

Nói tới mơ khô mới nhớ, anh đã ăn bánh nướng với mơ chưa?”

Nguyễn Tấn lắc đầu.

“Nó mỏng hơn so với bánh nướng bình thường, bên trong có mơ khô và thịt lợn băm nhỏ, thịt lợn băm nhỏ phải mỡ một chút đừng nạc quá, thích cay thì cho thêm chút bột ớt

Bánh nướng mơ mới ra lò hơi mỏng và giòn giòn

Chẹp, mới nghĩ tới thôi mà chảy cả nước miếng rồi.”

Sự thèm ăn của Nguyễn Tấn bị gợi lên, “Ở đâu có bán?” “Lúc trước ở dưới lầu công ty từng ăn, sau đó có lẽ bị đội trật tự thành phố đuổi đi rồi, không biết ở đâu có bán nữa

Nếu gặp được nhất định em sẽ mua cho anh.”

“Được, nói lời phải giữ lời.” Sáng sớm ngày ra, ngồi trên giường ăn bánh trứng, nói chuyện bánh nướng mơ, chắc là ngoài hai người họ cũng chẳng có ai như thế.

Trong văn phòng, Hạ Chí đang tập trung làm việc thì bỗng có tiếng cãi vã truyền ra từ phòng làm việc của quản lý Điển

Lúc mới đầu mọi người đều không để ý, Phùng Tinh Tinh và Lý Hiểu Mai bất đồng đã lâu bởi vì dự án Đồng Thành

Với tính cách của hai người, cãi nhau vài câu là khó tránh khỏi.

Nhưng mà tiếng tranh cãi càng ngày càng lớn, bên ngoài đều nghe rất rõ

Các đồng nghiệp bắt đầu không yên, bàn tán ồn ào, nói có cần vào đó khuyên nhủ không

Đường Tư Điểm tỏ thái độ xem kịch vui: “Không cần lo lắng, quản lý Điền và Phùng Tinh Tinh sớm đã cấu kết với nhau rồi, bị Hiểu Mai làm rối lên như vậy không hẳn là chuyện xấu.” Cửa văn phòng đột ngột bật mở, Lý Hiểu Mai đứng ở cửa cố ý la lớn trước mặt mọi người: “Cô lên giường của Quách tổng ở Đồng Thành mới lấy được dự án này, đừng tưởng là tôi không biết

Dự án tối theo nửa năm đột nhiên bị cô hớt tay trên, cô cho rằng tôi sẽ không đi điều tra mà chịu ngậm bồ hòn này chắc? Hừ, tôi không dễ bắt nạt vậy đâu!”

Phùng Tinh Tinh mất khống chế hét ầm lên, “A!!! Lý Hiểu Mai, cô đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, bản thân không có năng lực thì bớt bôi nhọ tôi đi.”

Điền Lệ cũng kéo Lý Hiểu Mai và khuyên nhủ: “Có chuyện vào trong nói, cô ở ngoài nói bậy bạ cái gì.”.

Lý Hiểu Mai không muốn vào trong, cô ta muốn đứng ở cửa nói cho mọi người nghe, cô ta nói: “Quản lý Điền, tôi biết chị thiên vị Phùng Tinh Tinh, nhưng chị không nên làm như thế

Chị thể này rõ ràng là lấy tiền trong túi của tôi cất vào túi của Phùng Tinh Tinh.”

Lý Hiểu Mai gào thả ga, tư thể như thể bất chấp tất cả, “Nếu như chỉ là tiền thì tôi cũng sẽ bỏ, nhưng dự án Đồng Thành từ đầu tới cuối tôi đã theo hơn nửa năm trời

Mới đầu năm nay tôi đã ngày ngày tăng ca, chính vì đây là giai đoạn cuối cùng của hợp đồng

Chị lật lọng nói đưa cho Phùng Tinh Tinh thì đưa cho Phùng Tinh Tinh, đây là lý lẽ gì hả?”

Điền Lệ muốn xoa dịu hai bên một chút nhưng tính tình nóng nảy của Phùng Tinh Tinh đã hoàn toàn bị kích thích

Cô ta bước lên túm lấy tóc của Lý Hiểu Mai, nắm đầu của cô đập vào khung cửa, “Đồ để tiện, bôi nhọ tôi, bình thường ở sau lưng nói xấu tôi còn chưa tỉnh, hôm nay còn dám bôi nhọ tôi trắng trợn, muốn chết hả?” Lý Hiểu Hai bị đập hai cái liền nổi giận cũng túm lại tóc Phùng Tinh Tinh

Cô ta không nương tay chút nào, đã đến nước này cũng không đếm xỉa gì mà nắm lấy tóc của Phùng Tinh Tinh liều mạng kéo.

Lý Hiểu Mai là tóc đuôi ngựa đơn giản, nhưng Phùng Tinh Tinh là tóc dài xoăn xõa tung, từ chỗ này mà nói thì Phùng Tinh Tinh không hề chiếm ưu thế.

Trong lúc nhất thời hai cô gái quần nhau trước của phòng quản lý Điền, không ai nhường ai

Đồng nghiệp nhao nhao đi lên can ngắn nhưng bọn họ đang lôi kéo đầu tóc nhau mạnh như thế nên không dễ dàng tách ra được

“Á!” Hai người la to, cùng nhau té ngã trên mặt đất

Chân hai người cũng bắt đầu đánh nhau, giơ chân đá vào nhau, đến đồng nghiệp đi lên ngăn cản cũng bị đá mấy cú

Cả hai đều mang giày cao gót, bị đá trúng thì đau khỏi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.