Khoa Học Và Tu Luyện

Chương 129: 129: Lộng Giả Thành Chân Kết






“Anh Giang...”

Hạ Tiểu Ngư kéo nhẹ tay áo anh ta: “Đồng nghiệp gọi anh kìa?” Giang Hồng Triết bực mình khó chịu. “Anh Giang! Anh không hào phóng chút nào...”

“Anh Giang! Cho bọn em xem mặt chị dâu với.” Hạ Tiểu Ngư nghe vậy mỉm cười, đây chính là hiệu quả mà cô muốn.

“Đi thôi.”

Hạ Tiểu Ngư bĩu môi: “Không qua chào hỏi sao?” Giang Hồng Triết nói giọng khó chịu: “Không cần.” Hạ Tiểu Ngư có chút không vui, nhưng vẫn cố gượng cười, không đi thì thôi, tưởng không đi, thì cô không có cách nào cho mọi người biết cô mới đích thị là bạn gái của anh ta sao! Hạ Tiểu Ngư lập tức dựa sát vào2Giang Hồng Triết, thân mật ôm lấy cánh tay anh, nũng nịu dựa đầu vào vai anh: “Em đến đây, anh có bất ngờ không?” “Đừng quậy nữa! Đây là đơn vị, có bao nhiêu người nhìn vào!” Giang Hồng Thiết bước đi nhanh hơn, anh không ngờ rằng chuyện Hạ Tiểu Ngư lại bị lộ ra ở Hoa Hàng, đây là sự nghiệp tương lai của anh ta, ở đây có Lâm Văn Huyên, Hạ Tiểu Ngư có thể làm loạn bất cứ chỗ nào, nhưng chỗ này thì không được, trong lòng Giang Hồng Triết biết rất rõ, Hạ Tiểu Ngư nhất định không thể gây phiền toái cho anh ở đây. Hạ Tiểu Ngư bất chấp, có đến9để tuyên bố chủ quyền, Giang Hồng Triết là của cô, đồ tiện nhân Lâm Vấn Huyên là kẻ thứ ba, sao cô có thể để cho cô ta thỏa mãn. Hạ Tiểu Ngư bất ngờ kiễng chân hôn lên má Giang Hồng Triết, kèm theo một nụ cười thật tươi: “Em nhớ anh vô cùng.” Giang Hồng Triết tím tái cả mặt mày, chỗ này rất gần với phòng tiếp viên, cô... Giang Hồng Triết vừa muốn nổi nóng thì đã có người cầm máy điện thoại lên chụp, anh vội vàng kéo Hạ Tiểu Ngư ra khỏi sự chú ý của mọi người xung quanh. Nhưng sự kết hợp giữa chàng trai mặc đồng phục và cô gái xinh6đẹp kia quá có sức hấp dẫn, nhất là cử chỉ vừa rồi của Hạ Tiểu Ngư khiến mọi người xung quanh xì xầm bàn tán. Những cô con gái được cả ngoại hình và khí chất như vậy đã không nhiều rồi, hơn nữa cô lại đi bên cạnh bạn trai có tiếng của đại mĩ nhân phòng tiếp viên, cử chỉ thân mật, sao không khiến người ta tò mò cho được. Rất nhanh, tin tức về cô bạn gái xinh đẹp đến tìm thực tập sinh Giang Hồng Triết phòng Kĩ thuật đã lan truyền khắp nơi. Những người không ưa Lâm Văn Huyên, thực tập sinh những nhóm khác, chụp ảnh, rồi tụ tập lại với nhau0cười chế giễu: “Giang Hồng Triết hôm nay đi cùng một cô gái xinh đẹp.” “Tớ cũng nhìn thấy rồi, xem ra xinh hơn Lâm Vân Huyền nhiều.” “Tớ còn nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau.” “Các cậu nói xem, hai người đó, ai mới là bạn gái thực sự của Giang Hồng Triết?” “Còn phải nói sao, tất nhiên là người trong ảnh rồi, nhìn xinh hơn ai đó nhiều, không như người luôn coi mình hơn người kia.” Các cô gái tụ tập với nhau bàn tán xôn xao: “Cũng đúng, con trai ai không thích kiểu dịu dàng, hồn nhiên, đáng yêu này, tớ mới nhìn ảnh thôi đã thấy mềm lòng rồi.” “Hahaha, buồn nôn quá7đi, lại còn hồn nhiên, sao cậu nhìn thấy được, còn nữa, cậu mềm thể nào, mềm thể nào, mau mềm đi cho tớ xem nào.” “Các cậu nhìn sợi dây chuyền của cô ta, nhìn đẹp quá, gia thế cô ta chắc cũng không tồi, không ít tiền đâu.” “Chắc chắn rồi, xem Lâm Văn Huyên về sau còn dám kiêu căng nữa không.” Chủ động điều đội, cướp hết phần người khác, tưởng mình là đại tiểu thư của Hoa Hàng thật hay sao! Cái thá gì chứ!

Hạ Tiểu Ngư quần lấy Giang Hồng Triết cả một buổi sáng, Giang Hồng Triết không dắt cô đến ký túc của bọn họ chơi, không cho cô cơ hội làm rõ một số chuyện trong mắt mọi người. Giang Hồng Triết tất nhiên có hứng thú với cô, nhưng anh ta vẫn cần phải phân biệt rõ ràng nặng nhẹ đắt rẻ.

Nhưng hôm nay hình như ông trời không muốn giúp anh ta, lúc ăn cơm trưa, anh ta đã cố tình chọn một quán ăn xa xôi, ai ngờ vẫn đụng phải một đồng nghiệp chẳng ra ngoài ăn cơm bao giờ. “Anh Giang, lần này phải giới thiệu đi chứ.” “Đúng đấy, anh Giang, ai đây?”

Hạ Tiểu Ngư không để ý đến hành động bất lịch sự của họ, cười tươi hào phóng, tâm trạng phấn khởi hơn bao giờ hết, đạt được mục đích quá dễ dàng: “Tôi tên là Hạ Tiểu Ngư, là bạn gái của Hồng Triết, mong mọi người giúp đỡ Hồng Triết.”

Mọi người thấy vậy thì sững sờ, bạn gái... không phải là chơi bời... Nhưng nhìn khí chất thanh cao, nói năng đâu ra đấy của cô, cũng không giống chỉ là chơi bời qua đường: “Chào... chào chị dâu.” “Xem ra chúng tôi đã bất lịch sự quá rồi.” “Không sao.” Hạ Tiểu Ngư tỏ ra thông cảm, hức! Lâm Văn Huyên! Cô có thể thực tập cùng một công ty với Giang Hồng Triết thì đã sao, tôi mới là bạn gái của Giang Hồng Triết!

Chỉ cần tin này lan ra ngoài thì chuyến đi này của cô đã đạt được mục đích. Sau khi tiễn Hạ Tiểu Ngư về, nét mặt Giang Hồng Triết rất khó coi. Tất nhiên là Hạ Tiểu Ngư tự mình làm trò, mà cô tự tin như vậy từ bao giờ! Nói chuyện với đồng nghiệp của anh ta không chút e dè, tự ti mới đúng là vẻ thường thấy ở Hạ Tiểu Ngư! Đáng ghét! “Anh Giang! Giấu kĩ quá nhé, bạn gái xinh đẹp như thế, cũng không nói sớm. Xuất thân không phải dạng vừa nhỉ, sợ bọn tôi cướp mất à.” Vương Siêu trêu chọc. “Đúng đấy, các cậu không thấy viên đá quý trên chiếc hoa tai của chị dâu khiến tôi đau mắt thế nào đâu.” “Mà khí chất của chị dâu cũng tuyệt, vừa nhìn đã biết có học thức, số đào hoa của anh Giang quá may mắn.” Cái gì mà số đào hoa, cái gì mà gia thế tốt? Chẳng qua chỉ là một cô gái chơi bời qua đường thôi: “Mau làm việc đi, tí nữa sếp đến đây.”

Giữa dòng người tan ca, khi Hạ Diệu Diệu nhìn thấy Cao Trạm Vân đang đứng đợi cổ dưới toàn nhà, âm thầm mỉm cười.

Cao Trạm Vân nhìn cô qua khung cửa đẩy người qua lại, nụ cười hồi hộp ít thấy, có chút gì đó không tự nhiên. Hạ Diệu Diệu từ từ đi lại gần, cùng anh dựa vào cạnh xe, nói đùa: “Xin hỏi ngài, bạn gái anh đã nói rõ ràng là ngày mai phải đi công tác, tối nay ở lại ký túc xá, xin hỏi anh đến đây làm gì?” Cao Trạm Vân có chút ngượng ngùng, ở tầm tuổi này của anh, có lẽ không nên giải thích cho những hành động rất bình thường này, nhưng anh vẫn thấp thỏm như cậu bé đầu ba chỏm tóc: “Nhưng... bạn trai em nói rằng ngày mai có thể tiễn em.”

Hạ Diệu Diệu cố ý giả vờ suy nghĩ, gật đầu, rồi bỗng nhiên cười vang: “Bạn gái anh tỏ ý vô cùng vinh hạnh, đi thôi.” “Láu cá.” Hai người nhìn nhau cười, Hạ Diệu Diệu vừa ngồi vào trong xe, điện thoại đã reo lên: “Alo!” Nụ cười trên môi Hạ Diệu Diệu dần tắt ngấm: “Vâng.. xin lỗi, làm phiền cô rồi... cảm ơn... tạm biệt.” Hạ Diệu Diệu tắt điện thoại, nói với Cao Trạm Vân: “Bắc Thành.” Cao Trạm Vân thận trọng hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, điện thoại cô giáo lớp mẫu giáo gọi.” Cao Trạm Vân căng thẳng hỏi: “Thượng Thượng gặp phải chuyện gì rồi à!?” Xe lập tức lao đi thật nhanh. Hạ Diệu Diệu vội vàng nói: “Không có, không có, con bé không sao cả, phụ huynh nhà người ta mới có chuyện, bảo em ngày mai đến trường một chuyến.” Cao Trạm Vân thở phào nhẹ nhõm, dần lái xe chậm lại: “Em đừng nổi nóng với con bé, nó vẫn còn nhỏ, có điều gì.” Cao Trạm Vân nhìn Hạ Diệu Diệu đang lườm mình, liền lập tức ngậm miệng lại. Một lúc sau, Hạ Diệu Diệu lên tiếng: “Anh đã tìm được nhà trẻ chưa?” Cao Trạm Vân gật đầu: “Anh đã liên hệ xong xuôi rồi, trên đường anh đi làm, ngày nào anh cũng tiện đưa đón con đi học.” Hạ Diệu Diệu không nói gì cả, cố gắng khống chế ngọn lửa bực bội trong lòng mình, bây giờ cô chỉ muốn đánh cho Thượng Thượng một trận, từ lúc con mình còn nhỏ đã tự xây dựng ý thức về bản thân mình, không ngỗ nghịch như vậy, nhưng càng lớn càng cứng đầu!

Cao Trạm Vân đưa cô đến dưới nhà, vẫn không yên tâm: “Thượng Thượng đã lớn rồi, con bé nghe hiểu chuyện, em... hay là anh đi với em lên nhà, anh...”

“Anh về đi, con bé nhìn thấy anh thì còn dạy bảo được gì nữa.” Những lần như vậy còn ít sao!

Cao Trạm Vân không biết phản bác lời cô ra sao. “Về đi, em hít gió lạnh từ nãy đến giờ đã tỉnh táo hơn nhiều rồi, dù gì tháng sau con bé cũng sẽ đi cùng chúng ta, em tự có tính toán, sẽ không vội vàng nhất thời đâu.” Cao Trạm Vân nghe xong thì thấy yên tâm hơn, nhưng vẫn phải dặn dò thêm: “Nói được là làm được, không được nóng vội.”

“Vâng.”

Hạ Diệu Diệu ngồi trong phòng khách, nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn đồng hồ lần nữa, cô còn chưa thay dép, kiên nhẫn ngồi đợi ở phòng khách. Bà Hạ không nói gì với con gái lớn, cũng không buồn hỏi cô về nhà giờ này làm gì. Bảy giờ, bên ngoài đã nổi gió, vẫn chưa thấy ai về nhà.

Bảy rưỡi, trời đã tối rồi, vẫn không thấy ai về.

Tám giờ, tiếng của lách cách mở ra, tiếng cười của Thượng Thượng và ông Hạ vọng lại, căn phòng bỗng nhiên đong đầy không khí vui vẻ. Bà Hạ nghe thấy tiếng cháu, lập tức nói: “Thượng Thượng về rồi đấy à! Có lạnh không! Đã ăn gì chưa? Muộn thế này rồi, có đói không!”

Tiếng cười nói của Thượng Thượng từ ngoài cửa vọng vào: “Bà ơi, cháu không đói, ông đã mua cho cháu ăn rồi.” Nói rồi cô bé thay dép lê, chạy vào phòng bà ngoại. Khi Thượng Thượng nhìn thấy người ngồi trong phòng khách, cô bé mừng rỡ chạy lại gân: “Mẹ ơi! Sao mẹ lại quay về, hôm nay mẹ được nghỉ à? Tốt quá.“.

Hạ Diệu Diệu nghe vậy thì cười gượng gạo, nhìn con gái: “Con đi đâu đấy?”

“Con đi chơi với ông! Ông dẫn con đi chơi dưới tường thành, có rất nhiều bạn nhỏ, còn có bạn lớp con...” Hạ Thượng Thượng vui vẻ miêu tả, khuôn mặt đỏ ửng vẫn còn vương khí lạnh ngoài kia, bàn tay lạnh hơi tím, nhưng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng sôi nổi của cô bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.