Khoa Học Và Tu Luyện

Chương 127: 127: Tất Cả Đều Kết Thúc






“Thời buổi nào rồi còn thể này, giống như tình vụng trộm vậy?”

“Hạ Diệu Diệu, em có thể đừng phá vỡ bầu không khí lãng mạn được không.” Nói rồi anh cũng buông cô ra, nắm lấy tay cô, mỉm cười bước tiếp về nhà.

Hạ Diệu Diệu nắm tay người yêu, nhìn khuôn mặt dịu dàng ấm áp của anh, từ từ dựa đầu vào cánh tay anh, khẽ khàng nói: “Cảm ơn anh.” Vì buổi tối vui vẻ ở nhà họ Cao hôm nay.

Cao Trạm Vân quay đầu lại nhìn cô cười, rồi tiếp tục nhìn mặt trời đang dần lặn xuống phía đằng xa. Dưới ánh chiều tà, trong khu chung cư, hai người nắm tay nhau bước đi chầm chậm.

Hơi ấm ngọt ngào mà đôi tình nhân trao nhau như lan tỏa khắp không gian.

Hạ Diệu Diệu ấn nút thang máy, trong không gian kín2bưng, chỉ còn hai người nhìn nhau cười vang: “Ngài Cao, nếu anh không thoát nổi em thì sao?”

“Thì... thì anh sẽ nuôi em cả đời.”

Đôi môi Hạ Diệu Diệu giãn ra, cô dựa gần thêm vào anh. Cả đời? Sao cô cảm thấy thể là vừa đủ. Nụ cười trên môi Diệu Diệu càng tươi tắn hơn.

Cánh cửa lớn của Tập đoàn Hòa Mộc mở ra, trên hành lang người qua người lại, những câu đối thoại trong phòng trà, âm thanh của những cỗ máy trong phòng gym hòa vào nhau, bắt đầu một ngày mới. Có người mặc vest thắt cà vạt chỉnh tề, có người áo sơ mi nhàu nhĩ, có người đi trái dép, có người cài nhầm cúc áo, nhưng ai đó đều nghiêm túc tập trung vào công việc của mình.

Nơi hai tầng ghép quyền lực nhất của Tập đoàn Hòa9Mộc, hơn một trăm trợ lí thư ký đang gõ bàn phím, soạn thảo một công văn cơ mật. Thư ký trường đang hết sức tập trung rà soát từng tài liệu một, đóng dấu tài liệu đã thông qua.

Đột nhiên, Thư ký Đào bực bội vứt một tập tài liệu vào sọt rác, quát trợ lí: “Từ nay về sau, tài liệu của Hồng Đại phải đem đến bộ phận nào thì đem đến bộ phận đó! Có thể thông qua thẩm tra không cũng cần tuân theo trình tự thông thường! Ai cần cảnh cáo hay trừng phạt thì đều không được châm chước.”

Bọn chúng tạo phản rồi! Tưởng mình là ai! Chỉ là một công ty truyền thông nhỏ, còn chẳng có tư cách đứng trước mặt Phi Diệu. Bao nhiêu năm nay, bọn họ vượt cấp làm bao nhiêu chuyện, dính vào bao nhiêu6thứ không nên nhúng tay vào, chẳng ít người bên dưới khinh thường bọn họ, chỉ là do ngài Hà khoan dung, mới để bọn họ ngang nhiên lộng hành.

Để rồi khiến bọn họ không biết mình mấy cân mấy lạng! Lại có thể đến đòi phỏng vấn quyết sách của ngài Hà! Quả thật... quả thật... Thần kinh rồi chắc! Bay trên trời nhiều quá, tưởng rằng mình là thần tiên rồi chắc!

“Vâng.”

“Vứt đi! Vứt ngay bây giờ.”

“Có phỏng vấn dược ngài Hà hay không, quyền quyết định không phải ở tôi, nếu như ngài Hà đồng ý cho tôi cơ hội này, tôi sẽ cảm thấy rất vinh dự.” Trong phòng trà, Hàn Tùng Song mặc một bộ váy liền thời thượng, một tay cầm cốc nước thủy tinh, tay kia khoanh trước ngực, dựa vào quẩy kinh, cười tươi như hoa với đồng nghiệp đứng0cạnh, tỏ vẻ khiêm tốn, không muốn giành giật. “Ngài Hà nhất định sẽ cho cơ hội, đến lúc đó thì chị Hàn đi đi.” Tổng bộ chưa từng từ chối yêu cầu của họ, lần này chắc chắn cũng sẽ không.

“Đúng vậy, hồ sơ là do cậu nộp lên, kế hoạch là do cậu viết, cậu lại là trụ cột của đời mình, không mời cậu đi thì mời ai.” Người “hot” vạn người nịnh, mặc dù chẳng liên quan gì đến chuyện thăng chức tăng lương, nhưng cũng chẳng thiệt đi đâu. “Đúng vậy, đến lúc đó chị Hàn gặp ngài Hà rồi nhớ chụp ảnh, để bọn em được nhìn thấy ngài.” Người bên dưới lập tứ hò reo: “Đúng vậy, đúng vậy, ngài Hà cơ mà, chỉ nghe đồn mà chưa được nhìn thấy bao giờ, thật sự rất muốn biết anh ta trông7như nào?” “Nghe nói anh ta còn rất trẻ? Mới ngoài ba mươi.”

“Sao có thể lúc tôi còn đang đi học, anh ta đã nắm trong tay Tập đoàn Hòa Mộc rồi, bây giờ chắc cũng phải bổn năm mươi tuổi rồi chứ.” “Chủ tịch Tập đoàn Hà Thị mới có bao nhiêu tuổi, con trai ông ta làm sao đã bốn năm mươi tuổi được?” “Có lẽ ngài Hà vốn dĩ là con ngoài giá thú của Hà lão gia, không phải là con trai của Chủ tịch Hà thì sao?” “Đúng đấy, cũng có khả năng đó.” “Được rồi, đừng đoán mò nữa, lúc nào chị Hàn gặp được rồi sẽ nói với cho chúng mình biết là được.”

Mọi người nghe vậy lập tức phấn chấn lên: “Chị Hàn, đến lúc đó, chị nhất định không được giấu cho riêng mình, nhất định phải chia sẻ cho bọn em với.” “Chị Hàn, hạnh phúc của em trông đợi cả vào chị đấy.”

“Ôi hồi hộp quá, ngài Hà ơi? Ngài Hà của bọn em có khi nào rất đẹp trai...” Hàn Tùng Song nhìn đám đồng nghiệp cười nói không ngớt, ánh mắt để lộ chút hàm ý không dễ gì nhận ra được, không cần nghĩ đến chuyện phỏng vấn ngài Hà nữa, có điều cô ta đồng thời còn nộp lên yêu cầu phỏng vấn về vấn đề cha mẹ đi làm xa để con ở nhà cho ông bà chăm. Hàn Tùng Song chậm rãi nhấp ngụm trà trong cốc, dịu dàng cười với đồng nghiệp, trong đầu lướt qua hình ảnh Hạ Diệu Diệu thân bại danh liệt. Không phải cô ta muốn tranh giành chức Tổng Giám đốc sao, nếu như để mọi người biết được, chị chủ biên tài năng mà họ nhắm đến, là một người mẹ đơn thân chưa chồng đã có con, hơn nữa lại không có trách nhiệm, để con ở nhà cho ông bà chăm, thì mọi người sẽ nghĩ thế nào về cô ta, thậm chí không lâu trước, đứa bé gái tội nghiệp đăng ảnh lên mạng chính là con gái cô ta, đồng nghiệp chắc chắn sẽ cực kì thất vọng.

Hàn Tùng Song cười bí hiểm, lần trước chưa động đến cô, là do lượng theo dõi chưa đủ, lần này sẽ không như vậy nữa...

Đến lúc đó liệu Cao Trạm Vân còn muốn lấy một người phụ nữ như cô nữa không. Tịnh Kì, sau khi quay về rồi, cậu không cần cảm ơn mình.

Hạ Diệu Diệu đi dạo chầm chậm bên những chiếc tủ hàng sáng lấp lánh, những bộ trang sức kim cương rực sáng như sao trên trời khiến người ta không rời mắt nổi; viên ngọc trai trắng nằm gọn trong chiếc vỏ màu nâu da thỏ, kiêu ngạo tỏa sáng, những hòn ngọc dịu dàng thể thể hiện đẳng cấp của mình.

Hạ Diệu Diệu dừng lại trước một chiếc tủ, không thể không công nhận rằng, bọn chúng không cần làm gì cả, nhưng đã tỏa ra ánh hào quang thu hút ánh nhìn của tất cả phụ nữ, thật là đẹp. Hạ Diệu Diệu chỉ tay vào một chiếc nhẫn: “Cho tôi xem cái này.” “Vâng, thưa chị, chị đợi một chút.” Ánh mắt Hạ Diệu Diệu lơ đãng nhìn sang phía khác, rồi dừng lại ở một chiếc ghim cài áo kim cương, cô không kìm nén nổi mình, nhìn một hồi lâu, nhớ ra hình như mình có một chiếc cặp tóc gần giống như vậy. Thậm chí... độ sáng trong chẳng kém gì thứ đồ trang sức đó. Hạ Diệu Diệu hơi chần chừ, nhưng vì thời gian đã quá lâu, đồ đạc cũng lâu không lôi ra, nên cô không còn nhớ rõ lắm. “Thưa chị, chị xem có thích không, đây là kiểu dáng kinh điển năm nay dành cho phái nam.” Hạ Diệu Diệu ngưng dòng suy nghĩ lại, nhìn về phía chiếc nhẫn, quyết định về nhà xem lại đã rồi tính sau, có khi mình nghĩ sai rồi cũng nên: “Có kiểu này không, nhưng bề mặt có chạm khắc đơn giản.”

“Có ạ, thưa chị, mời chị sang bên này.”

Hạ Tiểu Ngư giống như một viên ngọc trai hồng vừa thành hình giữa đại dương xanh thẳm, cô trẻ trung, xinh đẹp, thời trang, tràn đầy năng lượng, tin tưởng và dũng cảm đối diện với thế giới còn quá nhiều mời gọi. Tình yêu của cô bắt đầu vì lẽ gì đã không còn quan trọng nữa, cô chỉ biết rằng cô nhất định phải nắm chặt lấy anh, vì anh là người duy nhất có thể thay đổi vận mệnh cuộc đời cô. Cô cần đứng trên một nơi thật cao để người ta ngược nhìn, để những người từng cười cợt cô, có thể nhìn thấy mối tình “tu thành chính quả” của cô, cho dù không từ thủ đoạn, làm những việc khó chấp nhận được cũng thế, cô chỉ quan tâm đến kết quả, không cần biết quá trình ra sao.

Cô thừa nhận mình không học giỏi như chị gái anh trai, nhưng về mặt quan hệ, cô không kém gì anh trai chị gái mình.

Cô đã mua xong vé xe chặng ngắn đi Hoa Hàng ngày mai, chuẩn bị đem một bất ngờ lớn đến cho Hồng Triết.

Chẳng phải là không được đến Hoa Hàng sao! Tưởng rằng cô không có cách nào để con hồ ly tinh đó biết ai mới là kẻ thứ ba à! Hạ Tiểu Ngư soi mình trong gương, kiêu ngạo tự tin... dù sao thì cô cũng xinh đẹp hơn con đàn bà đó! Đúng, chỉ không được đến Hoa Hàng thôi mà! Cô vẫn có cách để con hồ ly tinh đó biết cô ta mới là kẻ thứ ba! Nhưng... cô thật sự xinh đẹp hơn Lâm Vân Huyên sao? Hạ Tiểu Ngư nhìn mình trong gương một lần nữa, rồi lại không mấy tự tin. Xét về ngoại hình, có lẽ cô vượt trội hơn Lâm Vân Huyện rất nhiều, nhưng xét về cảm giác cô đem lại cho người ta? Trong thời đại nhìn trang phục không nhìn người này, cô có gì mà dám so bì với thiên kim tiểu thư như Lâm Vấn Huyên! Chỉ cần một chiếc khăn của cô ta thôi cũng mua được toàn bộ số quần áo của cô rồi. Đừng nói cái gì mà ngoại hình vốn là quan trọng nhất, người có xinh đẹp đến đâu mà không có những thứ trang sức bên ngoài, thì cũng chỉ là vẻ đẹp đằm thắm hiền hậu mà thôi. Cô làm gì có nhiều tiền làm đẹp cho mình đến vậy. Hạ Tiểu Ngư buồn rầu, cô nhất định phải đi! Sao cô có thể nhường Hồng Triết cho người khác được. Đột nhiên, hai mắt Hạ Tiểu Ngư bỗng sáng lên. Để khiến mình không mất mặt tại sự kiện sang trọng như vậy tại Hoa Hàng, để có thể cho Lâm Vấn Huyên một đòn chí mạng, để Hồng Triết biết rằng cô mới là người con gái đẹp nhất hiểu anh nhất, Hạ Tiểu Ngư đã dùng hết tất cả mọi vũ khí có thể dùng. Bà Hạ cảm thấy rất kì lạ, hôm nay không phải là thứ Bảy Chủ nhật, sao con gái út lại về nhà rồi: “Tiểu Ngư! Tiểu Ngư! Con làm gì ở trong phòng đẩy? Sao hôm nay lại về nhà? Ra đây nói chuyện với mẹ! Tiểu Ngư Tiểu...”

“Con đang bận! Mẹ đợi tí!”

Bà Hạ cau mày “Con bé này...”

Hạ Tiểu Ngư nằm nhoài trên tủ, lật tung đống quần áo bên trong, đồ đạc đâu rồi? Không có? Sao lại không có nhỉ?

Đúng rồi!

Hạ Tiểu Ngư lật giường lên, vứt từng thứ đồ ra, cuối cùng nhìn thấy ba chiếc hòm nhỏ có khóa ở trong góc.

Cuối cùng cũng tìm thấy rồi. Hạ Tiểu Ngư vui mừng ôm lấy chúng ra, những thứ đổ này có lẽ biết nịnh người. Hồi học đại học, cô rất thích những thứ này của chị gái mình, cho dù không đáng mấy tiền, nhưng xem ra rất xinh đẹp, không biết để vài năm nay có bị gỉ không, nhất định đừng bị gỉ đấy.

Hạ Tiểu Ngư cầu nguyện, cầm chiếc búa đến đập luôn khóa ra, rồi mở ra, cô bỗng nhiên bị ánh sáng của những thứ kim cương châu báu ấy làm cho sững sờ, đôi mắt mở to không nhúc nhích, nhưng trái tim trong lồng ngực thì đang đập rộn ràng.

Nếu như trước đây, cô chỉ cảm thấy những thứ mà chị gái thỉnh thoảng đem về đều rất đẹp, thì bây giờ tất cả đều nằm gọn trước mặt cô, toát lên ánh hào quang sáng chói khiến người ta hoàn toàn bị thu hút.

Đẹp quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.