Khó Ngăn Cản

Chương 7: Cuộc sống ở ma giáo




Tư Văn nghĩ không sai, tộc trưởng tìm anh là vì việc làm hố bẫy, nói ra cũng là vì Bối Á nên chuyện này mới bị phát hiện. Lần trước gặp Vân và Tư Văn bị chọc giận, Bối Á vẫn nhớ kỹ trong lòng, nhưng dù y là người kiêu căng cũng biết rằng vô duyên vô cớ gây chuyện với một giống cái sẽ bị a phụ mắng, cho nên cũng chỉ dám tức ở trong lòng.

Mà mấy ngày nay Vân và Tư Văn thường xuyên mang về các loại động vật nhỏ như thú gáy, thú nhảy từ khu an toàn. Phần lớn thú nhân khinh thường việc bắt những loài động vật nhỏ bé như vậy, nhưng với giống cái mà nói thì họ rất thích vị thịt mềm mại của chúng. Tuy thú nhân khi theo đuổi bạn lữ vì lấy lòng bạn lữ mà săn bắt những loài này, nhưng không ai có thể ngày nào cũng bắt như Tư Văn – những giống đực khác càng thích đi săn con mồi to lớn để chứng minh thực lực của bản thân.

Cho nên giống cái trong bộ lạc rất hâm mộ Vân, mọi người càng ngày càng chú ý đến Tư Văn và Vân, tất nhiên những điều này Tư Văn chưa từng đoán được. Loại biến hóa này khiến Bối Á vốn luôn là tiêu điểm càng oán giận hai người, cho nên tại một lần a ba y lại lẩm nhẩm rằng Tư Văn là một thú nhân tốt, Vân đúng là có phúc, rốt cuộc bạo phát.

“A ba! Tư Văn không có tốt như vậy đâu! Những con thú gáy và thú nhảy kia căn bản không phải Tư Văn bắt, mà do Vân tự mình bắt!” Ngày đó y nghe được rõ ràng, những con mồi kia là Vân tự bắt, để giống cái mình thích đi làm việc nguy hiểm như đi săn là việc mà bất cứ giống đực tốt nào cũng sẽ không làm!

A ba của Bối Á là một giống cái xinh đẹp, tính cách ôn hòa. Dung mạo của Bối Á chính là di truyền từ a ba y. Làm giống cái của tộc trưởng bộ lạc, ông từng nghe không ít việc đáng ngạc nhiên, nhưng chưa từng nghe giống cái nào có thể đi săn. Ông lập tức lắc đầu, ôn hòa nói: “Bối Á, thân thể giống cái chúng ta rất yếu, tốc độ lại chậm, không thể bắt được thú gáy và thú nhảy đâu.”

Bối Á cắn môi, không nói thêm gì. Y vốn không muốn nói ra việc này, vì y không muốn thừa nhận mình không bằng Vân, thế nhưng a ba vẫn luôn miệng nói Tư Văn đối với Vân tốt như thế nào, nói Vân đúng là có phúc, lại nghĩ đến tình huống của mình, tuy cả bộ lạc đều cho rằng mình và Bacon sẽ kết thành bạn lữ, nhưng trên thực tế, Bacon cơ bản là không thích y. So sánh với nhau, y càng ghen tị Vân, mới nhất thời xúc động nói ra. Chỉ là y vừa nói ra đã hối hận, bây giờ a ba không tin, y cũng không nhất thiết phải giải thích.

“Bối Á, con nói thật sao?” Tộc trưởng không biết đến lúc nào ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng. Con ông ông biết, dạng này không giống đang nói dối.

Bối Á cả kinh, thấp thỏm liếc nhìn a phụ mình, im lặng không lên tiếng. Tộc trưởng thở dài, nghiêm túc nói: “Bối Á, ta biết con vẫn không thích Vân, nhưng nếu Vân thật sự có thể đi săn, như vậy những giống cái khác có lẽ cũng có thể. Một khi giống cái cũng có thể đi săn, lương thực dự trữ cho mùa đông của chúng ta sẽ tăng lên, mùa đông hàng năm trong bộ lạc cũng sẽ không có nhiều người trở về với cái ôm của thần thú như vậy.”

Tuy y rất chán ghét đối phương, không muốn thừa nhận mình thua kém đối phương, nhưng chuyện này liên quan đến bộ lạc, bên nào nặng bên nào nhẹ y vẫn hiểu được, vì thế không cam nguyện mà nói ra tình cảnh thấy được ở khu an toàn hôm ấy, sau đó bất an nhìn a phụ trước mắt, dù sao y cũng chỉ nghe Tư Văn nói Vân bắt được thú gáy, nhưng không tận mắt nhìn thấy.

Trong lòng tộc trưởng lúc này đã khẳng định Vân biết đi săn, thú nhân không nói dối, nếu Tư Văn đã nói thế, việc Vân biết đi săn chính là sự thật. Tộc trưởng đang lo lắng vì thực vật mùa đông lập tức tìm Vân tới, vì thế, khi Vân đến nhà tộc trưởng, trừ cả nhà tộc trưởng còn có tế tự nghe tin mà đến.

Tế tự của tộc Dực Hổ là một giống cái trung niên một trăm ba mươi tuổi. Khi Vân vừa tới tộc Dực Hổ, thân thể không tốt lắm, cho nên một đoạn thời gian dài ở chỗ của tế tự, rất quen thuộc với ông. Vân vốn đang khẩn trương vì không biết sao lại bị gọi tới lúc này cũng hơi hơi thở phào.

“Vân, Bối Á nói ngươi biết bắt thú gáy đúng không?” Người vừa ngồi xuống, tộc trưởng đã khẩn cấp mở miệng. Làm tộc trưởng của một bộ tộc, việc có thể gia tăng thực vật mùa đông cho mọi người ông luôn luôn tích cực.

Vân sửng sốt, trầm mặc một lúc. Cậu biết việc này quan trọng như thế nào với việc bộ lạc qua mùa đông. Tộc Dực Hổ có bốn trăm tám mươi giống đực, giống cái khoảng một nửa giống đực, còn có một trăm con thú con, chỉ dựa vào giống đực đi săn căn bản không đủ cung cấp thực vật mùa đông cho toàn bộ bộ lạc. Vậy nhưng Tư Văn không nói việc này với tộc trưởng có nghĩa là anh ấy có lẽ cũng không muốn dạy phương pháp này cho người khác, nhưng nếu tộc trưởng có biện pháp thuyết phục anh ấy thì mùa đông này bộ lạc sẽ thoải mái rất nhiều.

Do dự rất lâu Vân mới mở miệng nói: “Tộc trưởng, đó là Tư Văn dạy cháu, là dùng cạm bẫy để bắt thú gáy, nghe Tư Văn nói chỉ cần học được kỹ thuật này thì ai cũng có thể bắt được thú gáy. Nhưng Tư Văn hiện tại chưa nói phương pháp này cho bộ lạc, cháu cũng không biết anh ấy có đồng ý nói cho những người khác không, cho nên…”

Đây tuy là việc có lợi với bộ lạc, nhưng nếu Tư Văn không muốn chia sẻ với người khác, bộ lạc cũng không có quyền cưỡng chế bắt anh nói, chế độ tư hữu đã thi hành nhiều năm như vậy, tư tưởng cá nhân đã xâm nhập lòng người từ rất lâu. Tộc trưởng cũng biết đạo lý này, cũng không cưỡng cầu, chỉ muốn bảo người tìm Tư Văn đến.

Lúc tộc trưởng tìm Vân, Sitter cũng ở đó nên hai người cùng nhau tới. Tộc trưởng vừa nói tìm Tư Văn cậu đã lập tức chạy ra ngoài, còn chưa tới cửa bộ lạc đã gặp hai người đi săn về. Rất nhanh ba người đã tới nhà tộc trưởng.

“Tư Văn, Vân nói ngươi làm cạm bẫy, có thể dễ dàng bắt được thú gáy, hơn nữa phương pháp làm cạm bẫy giống cái học được cũng có thể bắt được thú gáy, đúng không?” Thấy bọn anh tiến vào, tộc trưởng liền lập tức đứng lên, vội vàng nói.

Khóe mắt Tư Văn liếc qua Vân đang cúi đầu, không biểu tình gì đi qua xoa xoa đầu cậu, trong động tác tràn đầy ý trấn an, sau đó nghiêm túc nói: “Đúng thế, tộc trưởng. Phương pháp này ta vô ý phát hiện được. Mấy ngày nay ta và Vân dùng loại phương pháp này bắt được không ít con mồi loại nhỏ, chứng tỏ phương pháp này là chính xác, ta đang định mấy ngày nữa nói với tộc trưởng ngài.”

Ánh mắt tộc trưởng lập tức liền sáng, kích động không biết nói gì cho phải, ngay cả trên khuôn mặt liệt của Og cũng lộ ra biểu tình hỗn hợp giữa kinh ngạc và vui sướng. Khóe miệng Tư Văn cong lên. Thực ra chuyện này có không bị phát hiện thì mấy ngày nữa anh cũng sẽ nói ra. Nếu bây giờ anh đã sinh sống ở đây, hơn nữa sau này cũng sinh hoạt trong này, vậy thì vào mùa đông, bộ lạc nhiều con mồi hơn cũng đồng nghĩa với việc sinh hoạt của anh thêm một phần bảo đảm.

Vậy nên, anh nhìn nhìn giống cái bên người vẫn cúi đầu như cũ, nhẹ giọng nói: “Tôi rất vui khi có thể giúp được bộ lạc, hơn nữa dù cậu không nói thì tôi cũng muốn nói, nên không cần thấy có lỗi với tôi.”

Người bên cạnh khẽ run run, không nói gì. Tư Văn cười xoa xoa đầu cậu, xoay người thương lượng với tộc trưởng xem nên sắp xếp công việc như thế nào.

Đến lúc thương lượng xong thì đã quá giữa trưa, từ chối lời mời cơm trưa của tộc trưởng, bốn người, vì phương hướng khác nhau mà chia tay ở cửa nhà tộc trưởng. Chồng chồng nhà Og về căn nhà Og xây để ngọt ngọt ngào ngào, Tư Văn thì đi cùng đường với Vân.

Vì việc vừa nãy, trong lòng Vân vẫn có chút áy náy, nên không nói câu nào, Tư Văn là tính cách ít nói nên cả hai người im lặng hết quãng đường về.

Lúc Tư Văn đưa Vân về tới nhà, chuẩn bị rời đi bị Vân kéo cánh tay: “Anh có muốn … ăn cơm ở nhà tôi không?”

Bàn tay kéo mình mềm mại, lành lạnh, còn hơi run run, tư thế cánh tay cứng đờ, chứng tỏ chủ nhân rất khẩn trương, mái tóc thật dài xõa trên vai, bóng loáng mềm mại, giống hệt như người này. Trong mắt Tư Văn dần dần hiện lên một thứ ôn nhu mà anh không biết tên. Hai người một trước một sau vào cửa, gió khẽ thổi qua, tóc người trước mặt bị thổi bay, lộ ra vành tai đỏ rực và khuôn mặt nghiêng hồng hồng. Độ cong của khóe miệng Tư Văn tăng lên, ôn nhu trong mắt cũng tràn ra. Có lẽ đi tới nơi này cũng là một việc rất vui vẻ cũng không biết chừng.

**

Zổ: “Vương Tạ lưu Yến Hoa” qua bn năm cuối cùng cũng ra p2. Tôi chưa kịp đọc nhưng nghe nói Yến Hoa cũng trùng sinh, không biết ntn. Điệp Cẩm cũng mới hoàn 1 bộ, chủ công, hiện đại, trùng sinh, công sủng thụ tôi mới đọc đc 1 nửa cũng ko ấn tượng lắm



[Tư Văn] Chương 15

Chương 15

Tác giả: Điệp Cẩm

Edit: Zổ
Beta: chờ ~ing

Việc cạm bẫy tất nhiên là tiến hành càng nhanh càng tốt. Ăn cơm trưa xong, Tư Văn liền cùng Vân đến khu an toàn, tộc trưởng và tế tự đã chờ sẵn ở đó. Tâm tình Tư Văn hơi vi diệu, hai người kia nếu ở xã hội hiện đại chính là tương đương với tổng thống, thủ tướng, giờ lại ở đây chờ nghe anh giảng dạy, cảm thấy hơi Alexander*.

*Alexander đọc sang tiếng tq gần giống với áp lực sơn đại, nghĩa nôm na là rất áp lực

Theo như thương lượng buổi sáng của mấy người, vì Tư Văn là giống đực nên anh cũng không muốn giao tiếp quá nhiều với giống cái, không kể đến việc mấy giống đực kia có thể vì thế mà tập thể gây chuyện không, chỉ lỡ đâu lại có thêm scandal gì đó, thì anh có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Vì thế, anh dạy phương pháp cho tộc trưởng và tế tự, để hai người kia dạy lại cho giống cái trong bộ lạc, nhưng vì giống cái khá đông nên sau này Vân cũng là một trong những người giảng dạy.

Tộc trưởng tất nhiên là sảng khoái đáp ứng, dù bằng phương pháp gì, chỉ cần giống cái trong bộ lạc có thể dùng để bắt một ít động vật loại nhỏ, giảm bớt sự thiếu hụt của thực vật mùa đông thì ông đều đồng ý. Tư Văn dạy rất nghiêm túc, mấy người tộc trưởng cũng học rất nghiêm túc. Nhất là Vân, đây là lần đầu tiên cậu tham gia một chuyện lớn như vậy, sợ bỏ lỡ chuyện gì, sau này dạy không tốt, cả người căng thẳng, khẩn trương muốn chết.

Tư Văn thấy cậu tuy nhăn mặt nhưng trong mắt đầy nghiêm túc, còn thỉnh thoảng khoa chân múa tay mấy cái, khóe miệng cong lên, chỉ là trong mắt dần dần phức tạp. Hai người bọn anh chân chính gặp nhau cũng không nhiều, thế nhưng sự cố gắng và thiện lương của người này anh đều biết, lúc hai người ở cùng một chỗ, tuy rằng chủ yếu là không nói lời nào, vậy nhưng thoải mái giống như bạn bè lâu năm, càng ngày càng có ăn ý.

Ngẫu nhiên trong lòng anh cũng hiện lên mấy kiểu tâm tình quỷ dị như “Kỳ thực sống ở đây cũng không có gì không tốt”, tất nhiên, loại suy nghĩ này lập tức bị anh gạt bỏ. Dù có ăn ý như thế nào, nhưng nếu thật sự cưới đối phương về chung sống cùng anh, anh vẫn không chấp nhận được. Dù sao trước kia anh  thích em gái mềm mại chứ không phải em trai cứng rắn, huống chi, nghĩ đến tính phúc sau này, anh liền có cảm giác đản đau đầy khổ sở, dùng chỗ kia để làm, anh đúng là không thể chấp nhận.

Vân không biết anh đang suy nghĩ gì nên vẫn nghiêm túc nghe anh nói, chỉ là hai người từng trải là tộc trưởng và tế tự nhìn nhau, từ mắt của đối phương nhìn thấy cùng một thứ. Hai người tuổi cộng vào hơn ba trăm cười hiểu rõ.

Vì thế, nghe xong giảng giả, tế tự mắt đầy đồng tình rời đi, mà tộc trưởng thì kéo anh ra một góc, thầm thì: “Nhóc con, giống cái không dễ theo đuổi đâu, nhớ năm đó a phụ ngươi phải theo đuổi a ba ngươi từ nhỏ tới lớn, ngươi mới theo đuổi đối phương mấy ngày chứ, không đáp ứng ngươi là bình thường, cố gắng lên, ta chờ tham gia cử hành nghi lễ bạn lữ của hai ngươi đấy.”

Tư Văn im lặng không nói gì, rõ ràng vừa nãy anh chỉ nói về cách làm hố bẫy, vì cái gì ông chú ông lại đột nhiên nói ra những lời này? Ngài xác định vừa nãy ngài nghe nghiêm túc sao? Hay là trong lời thuyết minh của anh có lẫn thứ gì kỳ quái?

Dạy xong cách làm hố bẫy, anh không quên nói cho mọi người loại bẫy đơn giản này chỉ có thể sử dụng trong thời gian ngắn, những việc kế tiếp thì không có quan hệ gì lớn với Tư Văn. Đến lúc chỉ còn anh và Vân, Tư Văn nói: “Hôm nay cậu còn chưa đi hái trái cây đúng không? Tôi cũng muốn hái một ít, cùng đi?”

Vân ngẩng đầu, ngơ ngơ ngác ngác nhìn anh một cái, còn đang đắm chìm trong những giảng giải vừa nãy chưa tỉnh lại. Tư Vân buồn cười xoa xoa đầu cậu, nói lại một lần, sau đó Vân lập tức lại ngơ ngác. Ở thú thế, nếu giống đực mời giống cái, dù nội dung là gì thì cũng là có hảo cảm với giống cái, nhưng trái lại thì không áp dụng. Rõ ràng Tư Văn không thích cậu, vậy sao lại nói như thế?

Sau đó, cậu bỗng nhớ tới lần trước Tư Văn từng nói một câu: Sau khi tôi biến thân thì không nhớ rất nhiều chuyện. Vì thế, cậu lập tức hiểu ra, đối phương quên mất nhiều việc, có lẽ bao gồm cả việc này, cho nên đối phương chỉ là đơn thuần mời cậu cùng đi hái trái cây mà thôi. Vân tự cho là đúng, thống khoái đồng ý lời mời của Tư Văn. Nhưng họ không có công cụ, phải có túi da thú mới được.

Tư Văn nhìn Vân đi phía trước, nở nụ cười sung sướng. Hơn một tháng nay, ngoại trừ việc học tập săn bắn, anh còn hiểu được rất nhiều phong tục của thế giới thú nhân, tất nhiên là học từ sư phụ tốt của anh la Og. Thú nhân mặt liệt này chắc chắn cho rằng anh thích Vân nên truyền thụ không ít tâm đắc theo đuổi Sitter, cho nên việc có hiểu hàm nghĩa của câu nói kia hay không không phải như Vân nghĩ, nhưng anh cũng không định giải thích.

Kỳ thực việc này là anh vừa đội ngột quyết định, nếu anh đã định sinh sống ở thế giới này, tất nhiên là không muốn một mình cô đơn suốt đời, anh có thể sống hai trăm năm, tương đương cô đơn cả hai đời. Nếu không muốn sống một mình thì nhất thiết phải tìm một người đàn ông, mà người trước mắt này có lẽ là một lựa chọn tốt. Anh cũng không biết bản thân có phải đã bị bẻ cong không nhưng những lần rung động ngẫu nhiên anh vẫn biết. Nếu anh rung động trước người này thì anh sẽ không lùi bước, đàn ông ấy mà, trong từ điển tình yêu không có từ lùi bước, ít nhất anh không có.

Cho nên câu nói vừa rồi là anh có ý theo đuổi đối phương, tuy giờ còn chưa chấp nhận được việc chung sống cả đời với một người đàn ông nhưng anh có dự cảm anh sẽ có thể thích ứng rất nhanh. Ai bảo nơi này là một xã hội toàn dân làm gay chứ? Trong hoàn cảnh đó, dù giống cái sống với giống cái cũng là gay, đâu có ngoại lệ nào. Còn việc đối phương hiểu lầm, Tư Văn tỏ vẻ, anh cái gì cũng chưa nói, anh đang đứng đắn theo đuổi đối phương.

Mà một nhân vật chính khác thì vừa đi vừa nhớ lại phương pháp và các hạng mục cần chú ý của việc đào hố bẫy, hoàn toàn không biết người bên cạnh đã bắt đầu giơ móng vuốt có ý với mình.

Nhà Tư Văn gần hơn nên hai người về nhà Tư Văn lấy túi da thú rồi lại quay lại khu an toàn. Vì có Tư Văn đi cùng, Vân còn muốn đi vào sâu hơn, nhưng cậu cũng rất đúng mực, chỉ hái được vài quả tím xong liền ngoan ngoãn quay về. Hai người hái được hai túi trái cây lớn, bắt đầy trở lại, mang theo cả con mồi buổi sáng lấy trong hố bẫy Vân đào.

Phương pháp bảo tồn hoa quả ở thú thế rất đơn giản, phơi khô, sau đó đến mùa đông, tuy mất hết hơi nước nhưng những trái cây nhăn nheo này lại là thức ăn dự trữ chủ yếu. Giống cái không giống giống đực, giống đực ăn chủ yếu là thịt, giống cái lại cần thêm một lượng nhất định rau dưa và hoa quả. Tư Văn nghĩ là do trong thân thể thú nhân có nhiều gen dã thú hơn. Nếu không phải vậy, tại sao một người hiện đại như anh, bữa nào cũng ăn thịt mà không cảm thấy ngấy mỡ hay buồn nôn, mà ngược lại còn không thích ăn rau vì rất dễ đói?

Đối với cách bảo tồn thô bạo đơn giản này, Tư Văn từ chối cho ý kiến, vì chính anh cũng không biết làm sao để giữ được sự tươi ngon của hoa quả, nên anh cũng không ngăn cản Vân mở túi trái cây ra, sau đó dạy anh cách làm. Nhưng ở nơi Vân không nhìn đến, vài củ tròn vo và một ít hoa quả bị anh cất đi.

Đêm đó, Tư Văn đưa Vân về nhà, không ngoài dự định mà ở lại nhà Vân ăn cơm, sau đó, sau khi nướng xong thịt, anh cực kì ngạc nhiên gẩy vài củ tròn vo từ trong đống lửa ra.

“Đây là cái gì?” Tư Văn dùng cánh tay thú hóa chọc chọc, vừa quay mặt vô tội hỏi Vân.

Vân cũng ngơ ngác nhìn Tư Văn chọc tới chọc lui vào mấy củ đó, sau đó “Phập”, đầu móng vuốt thú hóa chọc vào trong, lộ ra màu vàng bên trong khác với vỏ đen bên ngoài. Móng vuốt không dừng lại, lập tức bẻ thứ đó thành hai nửa, một mùi thơm Vân chưa bao giờ ngửi qua bỗng nhiên bay ra, cậu không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.

Trong mắt Tư Văn lóe một mạt cười thầm, anh tất nhiên biết đây là gì, chính là anh cẩn thận bỏ lẫn vào. Nếu thực vật mùa đông thiếu, anh đã có lòng trung thành với thế giới này, hơi hơi cống hiến một ít tri thức Trái Đất cũng rất tốt.

Thực vật nơi này rất phong phú, trong những cây nông nghiệp ít ỏi mà anh biết thì phần lớn cũng tìm được, hơn nữa, rõ ràng là việc những thứ này có thể ăn cũng chưa ai biết. Việc này cũng đồng nghĩa với việc trong một khoảng thời gian, anh đều sẽ phát hiện các loại có thể dùng để ăn, cũng không phải việc tốt. Nếu thân thể hiện tại là thân thể trước đây của anh, làm như vậy thì không sao, nhưng bây giờ thân thể anh là người nguyên bản sống ở đây nên việc này sẽ cần một vài người giúp anh chia sẻ.

Kéo Vân vào chuyện này là do tư tâm của anh, nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này anh sẽ cùng cậu chung sống qua một đời, mà bí mật này anh định nói cho cậu. Anh không muốn sau này nếu phát hiện được thứ gì mới thì lại phải dùng thủ đoạn lừa đối phương. Lừa gạt và giấu diếm là việc anh sẽ không làm với người yêu mình, cũng là việc mà anh không thể tha thứ đối phương làm với anh.

Nhưng việc này quá mức khó tin, anh khẳng định bây giờ chưa thể lập tức nói cho cậu, vậy nên, cứ từ từ, kéo đối phương vào chuyện này chính là bước đầu tiên, sau này cũng dễ để đối phương tin tưởng hơn, không phải sao?

Zổ: tôi cho mượn mt đến hết tuần, ngày mai và mấy ngày nữa mọi người khỏi ngóng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.