Khó Ngăn Cản

Chương 5: Lạc vào chốn thanh lâu




Tư Văn cau mày, nhìn về phía phát ra âm thanh, một giống cái diện mạo diễm lệ đang đứng ở đó, trên mặt đầy khinh miệt nhìn về hướng này, bốn năm giống cái vây quanh đang thầm thì khe khẽ. Không biểu tình liếc nhìn giống cái bên cạnh, phát hiện sắc mặt đối phương hơi trắng, anh nở nụ cười, nói: “Chúng ta tiếp tục đi xem.”

“Thôi, Bối Á, đừng vì loại người này mà tức giận, hắn xấu như vậy nhất định là không ai thèm, nếu không nhanh chóng mà quyến rũ một người, hai năm nữa sẽ bị bộ lạc tùy tiện ghép đôi với một giống đực. Như cậu, là giống cái xinh đẹp nhất bộc lạc, sau này nhất định là gả cho Bacon, anh ấy là một trong những dũng sĩ của bộ lạc nha.” Tiếng nói tuy nhỏ nhưng nhờ thính giác linh mẫn của thú nhân, Tư Văn vẫn nghe được rõ ràng.

Hình như là được an ủi, tiếng nói đầu tiên tức giận: “Ngải Trạch! Chuyện này còn chưa quyết định, không được nói bừa!” Thế nhưng thẹn thùng trong giọng nói không giấu được. Tư Văn không khỏi nổi da gà, một người đàn ông mà dùng ngữ khí thẹn thùng ngầm có xuân ý, nói ra những lời dục cự còn nghênh như vậy khiến anh phản cảm. Thế nhưng việc này không liên quan đến anh, dù sao đương sự còn chưa nói gì, người ngoài như anh sao lại có thể có ý kiến?

Chỉ là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, hai người vừa mới đi vài bước, giọng nói làm cho người chán ghét lại vang lên: “Ủa? Vân? Sao cậu lại ở đây?”

Tư Văn kinh ngạc quay đầu lại, hoàn toàn không thể tưởng tượng được trên đời có loại người da mặt dày đến thế, không biểu hiện gì mà đánh giá người vừa lên tiếng, chính là giống cái diện mạo diễm lệ kia, nhưng trong mắt Tư Văn, xinh đẹp như vậy chỉ làm anh không được tự nhiên, đàn ông ấy mà, vẫn là khỏe mạnh nam tính thì hơn, thế nhưng phẩm tính của người này đúng là làm người không dám thân cận, vừa thấy đã biết là thiếu gia được nuông chiều từ bé, lúc nào cũng nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ.

Vân cũng không muốn dây dưa với bọn họ, mấy người này từ nhỏ đã ngứa mắt cậu, việc gây chuyện như vậy cậu cũng đã quen, dù sao cũng chỉ là nói miệng chứ không có gì khác, chỉ là liên lụy Tư Văn, trong lòng thật áy náy. Nhìn thấy ánh mắt xin lỗi của Vân, Tư Văn cười trấn an, so với giống cái kiêu căng ngu xuẩn kia, Vân đúng là quá tốt.

Không biết hình tượng của mình cao hơn một bước, Vân lạnh mặt, dùng ngữ khí thường thường ứng phó nói: “Tôi tới đây bắt thú gáy.”

Giống cái gọi là Bối Á cười không có ý tốt: “Bắt thú gáy? Ồ, đây là Tư Văn phải không? Tôi nghe a ba nói anh vừa mới biến hóa, chẳng trách lại ở đây bắt thú gáy.” Trong giọng có chút thương hại, sắc mặt Vân lập tức thay đổi, Bối Á ý nói Tư Văn quá yếu, chỉ có thể bắt con mồi nhỏ như thú gáy. Cậu bị xa lánh không quan trọng, thế nhưng không thể để Tư Văn vì cậu mà bị khinh bỉ, huống chi anh ấy là vì dạy cậu mới tới đây. Cậu vừa mở miệng định nói, một giọng nói ôn hòa liền vang lên.

“Vân là một giống cái giỏi, cậu ấy học được cách bắt thú gáy, đây là Vân bắt.” Anh giơ giơ con mồi đầy máu trên tay, khóe miệng cong lên đầy quỷ dị: “Cậu là bạn của cậu ấy, chắc là cũng không quá kém? Cậu có muốn thử xem không?”

Mặt Bối Á lập tức đỏ lên, y là giống cái xinh đẹp nhất trong bộ lạc, a cha lại là tộc trưởng cho nên từ nhỏ đã ở giữa những lời nịnh hót tán tụng của người khác. Thế nhưng từ lúc nào càng ngày càng nhiều trưởng bối bắt đầu khen ngợi giống cái vừa đen vừa bé kia, càng ngày càng nhiều giống đực nhìn theo người kia, đây là việc Bối Á không thể dễ dàng tha thứ. Cho nên y càng không vừa mắt giống cái kia, thường tìm đối phương gây chuyện, việc gì cũng phải hơn đối phương, bây giờ dưới tình huống đối phương có thể bắt thú gáy, y sẽ không thừa nhận y không biết, việc này so với giết y còn khó chịu hơn.

Thế nhưng nếu thật sự đi bắt thú gáy, nếu không bắt được chẳng phải càng mất mặt sao, nghĩ thế y không khỏi oán hận trừng mắt nhìn hai người, căm giận nói: “Không cần, chúng tôi còn phải đi hái trái cây.” Sau đó dẫn đám người cực kì khí thế mà bỏ đi.

Vân cảm kích nhìn anh, cậu không nghĩ bọn Bối Á sẽ đi nhanh như vậy, nếu như trước kia, bọn họ nhất định sẽ nói rất lâu. Tư Văn cười gật gật đầu, trong mắt chợt lóe một tia bất đắc dĩ, cha của Bối Á là tộc trưởng, lúc anh vừa tỉnh đã đến thăm anh, ấn tượng của anh với ông chú này cũng khá tốt, hơn nữa dù đối phương có chí công vô tư đến đâu cũng sẽ không để con của mình bị bắt nạt, huống chi đối phương cũng không phạm lỗi quá lớn. Quan trọng nhất là ở đây, độ tha thứ của giống đực với giống cái rất cao, anh lại vừa biến hóa, không ở trong bộ lạc, không có xung đột với bất kì ai mới là lựa chọn tốt nhất.

Tâm tình bị quấy rầy khi nhìn đến con mồi trong bẫy liền lập tức tiêu tan. Vân bây giờ rất khẩn trương, hai cái bẫy trước đều do Tư Văn làm, tiếp theo mới là mấy cái cậu làm, cũng không biết có ….

Hai người đứng ở bên cạnh chiếc bẫy Vân đào đầu tiên, một con thú ụt ịt vừa trưởng thành lẳng lặng nằm bên trong. Vân mở to hai mắt, không nói nên lời. Tư Văn nhìn khuôn mặt nhỏ trước mắt đầy vẻ khiếp sợ, cười nói: “Xem ra bẫy cậu làm rất thành công.” Anh cũng rất kinh ngạc, không ngờ loại hố bẫy này cũng có thể bắt được động vật to lớn như thú ụt ịt.

Vân ngơ ngác nhìn Tư Văn, nhìn nhìn con vật trong bẫy, lại nhìn nhìn Tư Văn đang cười. Phản ứng ngốc nghếch như vậy khiến khóe miệng Tư Văn cong lên, anh bỗng nhiên phát hiện, bộ dáng ngốc ngốc của giống cái này rất đáng yêu, giống như cún con đồng nghiệp kiếp trước nuôi, ngốc manh ngốc manh, rất muốn…xoa xoa đầu cậu. Anh bỗng nhiên cứng người, rụt bàn tay đã giơ ra một nửa lại, người này không chỉ là con trai, còn là giống cái có thể gả cho người…

Đến lúc Vân kịp phản ứng, Tư Văn đã lấy con thú ụt ịt từ trong hố lên, đang giật dây leo chuẩn bị trói. Vân ngượng ngùng đỏ mặt, vội vàng giúp đỡ. Hai người trói xong con mồi, chuẩn bị đi đến hố bẫy tiếp theo. Lúc sắp đi, Vân cúi vào trong bẫy nhìn một cái, hơi sửng sốt, phức tạp liếc nhìn Tư Văn, sau đó mới đi theo.

Tư Văn không phát hiện, trầm mặc đi tới phía trước. Thu hoạch của mấy cái bẫy này hoàn toàn ra ngoài dự đoán của Tư Văn, một con thú ụt ịt, năm con thú gáy và hai con thú nhảy, nhiều hơn thành quả đầu tiên của anh rất nhiều. Nhìn vết máu loang lổ ngoài hố bẫy, Tư Văn có chút đăm chiêu, theo như hiệu quả này mà nói, có thể làm vài lần trước khi đông đến, tuy những con mồi này khá nhỏ bé nhưng số lượng lại nhiều, sẽ phát huy tác dụng rất lớn trong mùa đông. Nhưng phương pháp này cũng chỉ có thể làm vài lần, thời gian dài con mồi sẽ không trúng bẫy, hơn nữa càng lâu thì con mồi càng ít, dưới tình huống đại bộ phận đều đi ngủ đông, muốn bắt được số lượng lớn không phải một việc đặc biệt dễ dàng.

Xác định phương hướng và trọng điểm đi săn sau này của mình, Tư Văn vui vẻ cùng Vân về bộ lạc. Con mồi hai người mang theo không tạo ra quá nhiều chú ý, nhưng mày Tư Văn hơi hơi nhíu lại, anh có thể cảm giác được ánh mắt vài người nhìn bọn anh rất kỳ quái, giống như mấy ánh mắt hóng chuyện khiến anh cảm thấy không vui, mà vài ánh mắt mang theo địch ý càng khiến anh thấy khó hiểu. Thế nhưng rất nhanh đã có người giải đáp cho anh.

“Oa! Hai người bắt được nhiều thú gáy quá nha! Còn có cả thú nhảy và thú ụt ịt nữa! Vân, tớ dùng da thú đổi cho cậu một tấm da thú nhảy được không nà? Tớ chỉ còn thiếu có một tấm, đủ là tớ có thể làm một bộ quần áo nha.” Giọng nói hưng phấn và kinh ngạc của Sitter bỗng dưng vang lên bên tai Tư Văn, một khuôn mặt đầy chờ mong xuất hiện trước mắt hai người.

Tư Văn kín đáo nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng dáng của Og, trong lòng cực kì ngạc nhiên, tên mặt liệt cực kỳ chiếm hữu dục biến thái kia sao lại yên tâm để Sitter nhà anh ta một mình ở đây? Theo như anh biết, trong bộ lạc có không ít người có ý tưởng với Sitter, dù sao, một giống cái hay nói hay cười, bộ dáng dễ thương, tính cách cũng tốt rất được các thú nhân yêu thích, cho nên trước khi Sitter và Og trở thành bạn lữ, trong số thú nhân đó vẫn có người chưa từ bỏ ý định.

Vân cười cười gật đầy, vui sướng trên khuôn mặt không thể giấu được, hào phóng tỏ vẻ có thể chia cho Sitter một con thú nhảy, nói là để bạn của cậu cũng nếm thử con mồi lần đầu tiên cậu bắt được. Sitter lập tức cảm động đến nước mắt ròng ròng, cao hứng phấn chấn chọn một con thú nhảy, mà lúc này người đi đường đã chuyển lực chú ý sang hướng này.

Tư Văn cũng không muốn thành tiêu điểm của mọi người, nhẹ giọng nhắc nhở: “Chúng ta đi về trước đi.” Sitter lúc này mới kịp phản ứng, ngượng ngùng lè lưỡi.

Ba người đi đến ngôi nhà nhỏ của Vân. Vì Vân là giống cái, Tư Văn lại tạm thời không tính tìm bạn trai, cho nên định rời đi. Tuy hai người bị nhiều người hiểu lầm, nhưng cũng không thể làm hiểu lầm gia tăng, cho nên tránh đi là cần thiết.

Khi anh tỏ vẻ mình muốn đi, Sitter vốn đang hưng trí bừng bừng lột da thú nhảy kinh ngạc mở to hai mắt: “Tư Văn, không phải anh cũng một chỗ với Vân sao? Sao lại phải đi? Vân nấu cơm ăn rất ngon!”

Tư Văn trầm mặc một chút, hỏi:“Ai nói cho cậu chúng tôi cùng một chỗ?”

“Mọi người đều nói thế, Og cũng nói như vậy, ảnh nói anh thích Vân, nhưng mà chưa nói với Vân. Nhưng mà hai người đã cùng đi săn thú, chẳng lẽ anh chưa nói với Vân sao?”

Tư Văn nhìn khuôn mặt đầy nghi hoặc của Sitter, khóe miệng không nhịn được mà giật giật, loại cảm giác cực khổ sở thình lình xuất hiện này là tđn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.