Khó Có Thể Tha Thứ

Chương 9




Đông cung.

“Tham kiến điện hạ.”

Cung nữ, thái giám đông cung nhìn thấy thái tử luôn luôn lãnh ngạo cư nhiên ôm một tiểu oa nhi xuất hiện, đều cả thất kinh trợn mắt há hốc mồm, Dạ Thần đảo mắt lạnh nhìn, mọi người mới lấy lại tinh thần, sợ tới mức “đông” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, một đường đi tới, cơ hồ tất cả mọi người đều xem bọn họ như con khỉ trong vườn bách thú. Ánh mắt tò mò như vậy tuy không mang theo ác ý, nhưng cũng làm cho nàng cảm thấy khó chịu.

“Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nữ bao giờ sao?”

Không chút nghĩ ngợi hướng tới bọn họ quát, lại thành công làm cho bọn họ hóa đá.

Động tác ôm nàng của Dạ Thần cũng ngẩn ra, hiển nhiên là cũng không nghĩ đến Lãnh Loan Loan lại nói ra câu như vậy. Mỹ nữ? Nàng bây giờ còn là một tiểu oa nhi đó!

Thủy Dao hai tay ôm ngực, đứng ở phía sau bọn họ, lộ ra khuôn mặt thản nhiên, đối với lời nói của Lãnh Loan Loan giống như không chút phản ứng. Dù sao dọc theo đường đi, nàng cũng đã quen với việc tiểu chủ tử làm ra hành động khiến người khác kinh ngạc.

“Đi thôi, đi tới bàn nhìn một cái.”

Rống lên một tiếng, quả nhiên cảm thấy thoải mái không ít. Lãnh Loan Loan vỗ vỗ Dạ Thần nói. Lại không biết rằng hành động của nàng làm người bên ngoài kinh ngạc chỉ kém không rớt cằm xuống. Trời ạ! Tiểu oa nhi này là ai? Chẳng những làm thái tử lãnh ngạo hạ mình ôm nàng, lại còn dùng khẩu khí ra lệnh nói chuyện với thái tử gia, sẽ không phải là tai, mắt bọn họ nhầm lẫn chứ?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tin tưởng những gì mình nhìn thấy, nghe được.

Đi qua chính sảnh, Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan đi về tẩm điện của hắn.

Sáng sủa sạch sẽ, rèm lụa lay động.

Huân hương lượn lờ theo đỉnh lô phiêu tán ra ngoài, tràn ngập mùi thơm.

Bốn trụ giường lớn tinh xảo lộ ra, giường giác khắc hoa văn hình rồng. Màu vàng ôm lấy màu trắng rèm giường, đầu giường một chiếc gối ngọc, giữa giường là chiếc chăn hoa lệ.

Vừa đi vào, mắt Lãnh Loan Loan liền nhìn đến chiếc giường lớn kia. Thoạt nhìn thật thoải mái, nàng quyết định không ở nơi nào khác, nàng sẽ ngủ ở trên chiếc giường lớn này.

“Thả ta xuống.” Lãnh Loan Loan nói với Dạ Thần.

Dạ Thần nghe vậy, thả nàng xuống, thật nhẹ nhàng, như sợ ném nàng đau.

Vừa được tự do, Lãnh Loan Loan liền phóng tới chiếc giường lớn hoa lệ kia. Dạ Thần nhìn tốc độ như vậy mà sửng sốt, hắn còn tưởng nàng muốn làm cái gì chứ? Thủy Dao bắt đầu kinh hoảng, ngắn ngủi mấy ngày ở chung, nàng đã hiểu được chủ tử chẳng những là người tùy tâm sở dục, còn là tiểu nữ oa thích ngủ, tất cả là dựa vào cự mãng trên người ngủ.

Quả thực rất thoải mái.

Lãnh Loan Loan cười không ngừng, toàn bộ thân thể nhỏ bé không ngừng lăn qua lăn lại trên giường lớn, giường mềm mại làm cho nàng cảm giác như trở lại tử cung ấm áp của mẫu thân, đôi mắt sáng ngời vì thoải mái mà mị lên, giống như con mèo được ăn no.

Dạ Thần nhìn bộ dáng thoải mái của Lãnh Loan Loan, nhịn không được đôi mắt cũng nhiễm ý cười, bộ dáng này của nàng mới giống tiểu hài đồng máy tuổi.

“Dạ đại ca, ngươi không cần an bài cho ta ở cung điện khác, ta liền ở nơi này, ngủ trên chiếc giường này.” Lãnh Loan Loan đột nhiên xoay người ngồi dậy, hướng Dạ Thần nói.

“Lớn mật!” Dạ Thần còn không có nói chuyện, Bố Đinh vừa trở về gấp liền rống lên: “Đây chính là giường thái tử điện hạ, ai cho ngươi nằm loạn?”

“Bổn cô nương càng muốn ngủ, ngươi làm được gì?” Nhìn đến bộ dáng Bố Đinh lông mày dựng thẳng, Lãnh Loan Loan nhịn không được càng làm hắn sinh khí.

“Làm càn, ngươi ngủ, Thái tử điện hạ chúng ta ngủ chỗ nào?” Bố Đinh trừng mắt nhin tiểu oa nhi trên giường, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này rất không biết trời cao đất rộng. Lại không biết rằng chủ tử mình khuôn mặt tuấn tú đã xanh mét trừng mắt nhìn mình.

Lãnh Loan Loan mày khẽ nhấc, tụa tiếu phi tiếu.

“Chúng ta cùng nhau ngủ.”

Lời nói thản nhiên, thái độ đương nhiên. Cũng không để ý đối vơi người khác thật kinh người.

“Ngươi…ngươi…” Bố Đinh giật mình trừng mắt nhìn tiểu oa nhi này, nàng có hay không biết chính mình đang nói cái gì? Cùng thái tử nằm một giường, mệt nàng còn nói được.

“Tiểu oa nhi, ngươi cho ngươi là ai? Có thể cùng thái tử ngủ tất nhiên là thái tử phi tương lai.” Gần đây trong triều đình đều thúc dục lập thái tử phi, nghĩ đến cũng nhanh.

“Bố Đinh!”

Dạ Thần trừng mắt nhìn Bố Đinh lắm miệng, con ngươi màu tím xẹt qua một đạo u quang. Tuy rằng hắn cũng bị lời nói của Cửu nhi làm hoảng sợ, nhưng nàng tuổi còn nhỏ, cũng không nghĩ đến cái vấn đề nam nữ gì. Lời nói nói ra không có ẩn ý gì. Về việc lập phi, hắn căn bản không có chút hảo cảm với máy cái dong chi tục phấn kia.

Nghe được chủ tử tức giận, Bố Đinh không cam tâm tình nguyện lui về một bên. Nhưng là, ánh mắt vẫn như cũ giận trừng Lãnh Loan Loan, đối với nữ oa đột nhiên không có hảo cảm.

Lãnh Loan Loan nhìn vẻ mặt Bố Đinh, nhếch môi cười, nở nụ cười có chút tà tứ. Tiểu thái giám này thoạt nhìn có vẻ thực chán ghét mình, nhưng thật ra rất thú vị.

Nhưng là nàng lại không chấp nhận người nào không lễ làm càn, chợt ngưng cười, cả người toát ra cỗ khí thế lạnh như băng, làm người ta nhịn không được run lên.

“Dạ đại ca, tiểu nô tài này thực không ngoan.”

Nhấc lên khuôn mặt phấn lộn nhỏ nhắn, đối với Dạ Thần nói. Đôi mắt băng hàn lại nhìn thẳng Bố Đinh, làm cho hắn cảm thấy một cỗ hàn khí theo lòng bàn chân chui vào đáy lòng.

Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Thần ngẩn ra, đôi mắt màu tím nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng kia. Tuy rằng nhìn mặt như không thay đổi, nhưng là hắn biết được Lãnh Loan Loan tức giận.

“Bố Đinh, mau xin lỗi Cửu nhi.” Nghiêng người nhìn người hầu bên cạnh chính mình, uy nghiêm thái tử biểu lộ. Xem ra là chính mình rất sủng tiểu thái giám này, làm cho hắn không biết lớn nhỏ.

Bố Đinh nghe được lời nói của Dạ Thần liền sửng sốt, mắt trừng thật to. Hắn cảm nhận được thái tử tức giận, nhưng là hắn không cam lòng, rõ ràng là tiểu oa nhi này vô lễ như vậy, làm càn như vậy. Thái tử vì cái gì lại che chở nàng?

“Bố Đinh.” Dạ Thần nhìn Bố Đinh, đôi mắt tím lại sâu thêm vài phần.

“Cửu nhi tiểu thư, thật xin lỗi.” Bố Đinh nhìn chủ tử thực sự nổi giận, không khỏi không cam lòng hướng tới Cửu nhi thở dài nói. Ở trong lòng lại nói thầm, chính mình chưa có nói sai. Có thể cùng thái tử nằm một giường vốn là nữ nhân của thái tử.

Lãnh Loan Loan làm sao có thể không biết Bố Đinh là không tình nguyện, mày nhíu một cái, mắt đen rất nhanh xẹt qua một đạo ánh sáng kỳ lạ, sau đó toàn bộ suy nghĩ của Bố Đinh nàng đều nghe được.

Thái tử phi? Nữ nhân của thái tử sao?

Nàng nâng lên đôi mắt sang ngời nhìn biểu tình lạnh lùng của Dạ Thần, đây là, nam nhân tuấn mỹ vô trù, thân thế tôn quý, rõ ràng là bạch mã vương tử ở cổ đại, một đại soái ca. Là nữ nhân đều mong sẽ được hắn yêu thương. Chớp chớp mi mắt, nhìn đôi mắt màu tím, trong đầu Lãnh Loan Loan đột nhiên hiện ra ý nghĩ lớn mật.

Nàng muốn hay không làm nữ nhân đại soái ca này?

Đôi tay nhỏ bé nhẹ vuốt, đôi mắt sáng ngời lại chằm chằm đánh giá hắn.

Hời hợt tuấn mỹ, thân phận tôn quý, quan trọng hơn nữa là hắn đối với mình không sai. Như vậy, lựa chọn hắn làm lão công thực không sai. Tuy rằng nàng hiện tại mới chỉ sáu tuổi, nhưng là sẽ lớn lên. Hơn nữa nhớ tới cái cô gái xinh đẹp xấu hổ kia, nam nhân hẳn thực yêu thích. Cùng với để cho người khác đắc thủ, không bằng chính mình độc chiếm.

Ánh mắt to híp lại, đôi môi anh đào vẽ lên một độ cong xinh đẹp. Biểu tình kia thấy thế nào cũng là đang tính kế người khác, không để ý tới, Dạ Thần rùng mình một cái. Đôi mắt màu tím nhìn chằm chằm thân mình nhỏ bé, phỏng đoán nàng đến tột cùng đánh cái chủ ý gì?

“Thái tử phi chơi thật tốt sao?”

Đột nhiên, Lãnh Loan Loan chớp chớp mắt to ngập nước, nghiêng đầu, nhìn Dạ Thần, thốt ra một câu.

“….”

Dạ Thần sửng sốt, con ngươi màu tím tìm tòi nghiên cứu dáng vẻ thiên chân tươi cười của nàng. Nhưng là tiểu oa nhi này không phải là đứa nhỏ ngây thơ sao, nàng tươi cười như vậy là có ý gì?

“Quả nhiên là đứa nhỏ.” Nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan, Bố Đinh cười nhạo một tiếng. Thái tử phi có thể nói chơi sao, đó là địa vị tôn quý cỡ nào, xem nàng lại nói cùng đồ chơi giống nhau.

Lãnh Loan Loan giương mi, giả vờ như không nghe thấy, đôi mắt nhìn chằm chằm Dạ Thần, đợi hắn cho mình câu trả lời thuyết phục.

Dạ Thần mím môi, đôi mắt màu tím nhiễm ý cười.

“Cửu nhi, vì sao hỏi?”

Lãnh Loan Loan dang hai chân ra chơi trên giường lớn. Mắt to sang ngời chớp chớp, nhìn mấy người có chút thần bí.

“Nếu ta nói ta muốn làm thái tử phi thì sao?” Hắc, trước tiên định người, không để nữ nhân khác nhúng chàm. Trọng yếu hơn là đây hẳn là một dịp chơi đùa tốt.

Bố Đinh, Dạ Thần bị lời nói kinh người của nàng chế trụ, ngay cả Thủy Dao ở một bên cũng không nhịn được kinh ngạc. Một cái tiểu bất điểm còn muốn làm thái tử phi, cảnh này thấy thế nào cũng không được tự nhiên.

“Ngươi không phải là uống say đi, cư nhiên muốn làm thái tử phi.”

Bố Đinh quả thực ngốc rồi, trời ơi, cái tiểu oa nhi này rốt cuộc từ đâu đến. Luôn làm cho người ta hết hồn. Một tiểu oa nhi sáu tuổi muốn làm thái tử phi, thực là chuyện cười lớn cho thiên hạ.

“Ta có hỏi ngươi sao?”

Lãnh Loan Loan chợt tắt cười, liếc Bố Đinh một cái. Chính là một cái liếc mắt làm cho Bố Đinh cảm thấy mùa đông đến sớm, cái loại hàn khí tiến thẳng vào người, hắn sửng sốt, nhưng lại quên phản ứng.

Dạ Thần kinh hãi qua đi, nhưng là rất ngạc nhiên tại sao tiểu oa nhi này lại nói muốn làm thái tử phi. Hắn không phải Bố Đinh nghĩ đơn giản như vậy, hắn nhìn ra được, tiểu oa nhi này cũng không phải đang nói giỡn. Trong cặp mắt sang ngời cất dấu dĩ nhiên là quyết định tốt lắm. Vì thế hắn tò mò. Trên người tiểu oa nhi tựa hồ cất giấu nhiều bí mật làm người ta mê muội, làm cho người ta nhịn không được muốn đi thăm dò.

“Cửu nhi, ngươi biết thái tử phi là cái gì sao?”

“Vô nghĩa.” Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, cái này cũng không hiểu được, khẳng định là ngu ngốc.

“Thái tử phi không phải là nữ nhân của thái tử, cũng chính là lão bà của ngươi sao?”

“Vậy ngươi là hướng ta cầu hôn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.