Khinh Thủy Dao

Chương 9: Nhất Thiên bang càng lúc càng ngang ngược - Gặp cố nhân hào kiệt không nỡ nhìn




Ngày mai là Thiên Duyên Hội diễn ra, nàng nằm trằn trọc mãi. Nàng có ba lý do để không dự hội này được. Thứ nhất, nàng là Chiêu Nghi, có nghĩa là nàng chỉ có thể đi cùng với Đường Uẩn, đằng này nàng lỡ hứa trước với Vương Ngu. Chiêu Nghi mà dự hội cùng nam nhân khác dù là anh trai mình cũng không thể tránh bị người ta bàn ra tán vào. Hơn nữa Đường Uẩn mà biết sẽ gây khó dễ cho nàng. Thứ hai, nàng biết theo dự tính Thiên Quân sẽ về vào đúng ngày cuối cùng của hội, nàng không thể đi cùng y. Thứ ba, đến giờ nàng mới biết hai tên ác ma làm vậy là có ý gì. Chẳng phải là cố tình để Thiên Quân thấy sao? Vậy nên đến ngày mai nàng giả vờ bệnh để miễn đi là xong. Nhưng mà bệnh gì để tránh được bảy ngày nhỉ?

-Tiểu thư, người chưa ngủ sao?

Tiêu Nhi từ bên ngoài bước vào thấy nàng vẫn còn thức bèn hỏi. Nàng trở mình, ngồi dậy.

-Ta thấy khó ngủ!

-Tiểu thư à, giờ người đã được sắc phong làm Chiêu Nghi rồi mà bắt nô tì gọi như trước thật sợ lắm…

-Sao lại sợ?

-Đó là phạm thượng mà…

-Ai bắt ngươi? Ta sẽ đứng ra làm chủ, ta vẫn thích ngươi gọi như thế hơn!

-Dạ, tiểu thư!

Giọng Tiêu Nhi ỉu xìu, nàng không hiểu được, sắc phong làm Chiêu Nghi đáng lẽ phải mừng mới đúng, đằng này tiểu thư cứ coi như không.

-Tiểu thư à, người ngủ đi ngày mai là đã có hội rồi, còn phải chuẩn bị sớm để dự lễ nữa!

Nói đến đây, như sực nhớ điều gì, Tiêu Nhi khẽ reo:

-Phải rồi, ngày mai tiểu thư đi cùng hoàng thượng, sau lễ hội này không chừng…

Ngưng một chút, ngó quanh, Tiêu Nhi khe khẽ nói:

-Không chừng tiểu thư có thể được sắc phong làm hoàng hậu!

Nàng giật mình, hoàng hậu? Cái địa vị đó nàng không muốn chút nào!

-Hoàng thượng giá lâm!

-Nô tì bái kiến hoàng thượng!

-Thần thiếp bái kiến hoàng thượng!

Đường Uẩn nhìn sắc mặt nàng rồi phất tay:

-Miễn lễ, các ngươi lui xuống hết đi!

-Dạ!

Căn phòng lớn giờ vắng lặng, chỉ còn hai người. Nàng im lặng, hắn muốn gì vào đêm hôm khuya khoắt thế này?

-Ngươi còn chưa ngủ sao?

-Chưa!

Hắn tiến lại gần nàng, chăm chú quan sát hắn để có gì còn tiện bề trở tay. Đường Uẩn nhìn ánh mắt nàng giống như đang canh trộm thì phì cười.

-Ngươi cười cái gì?

-Không có gì!

Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, vòng tay qua eo nàng, nâng cằm nàng lên trực tiếp đối diện với hắn. Nàng vẫn chưa có động tĩnh gì. Chợt nhớ ra chuyện của mình, giờ cần tìm cách gì đó để né lễ hội mới được.

-Ngày mai là hội diễn ra phải không?

-Đúng vậy!

-Ta không đi được!

Hắn sửng sốt, gì mà không đi được? Hay là…

-Ngươi không muốn đi với ta?

Hắn nhập đề rồi, đã vậy nàng cũng chẳng quanh co.

-Đúng!

-Không đi với trẫm, ngươi đi với ai?

-Không đi với ai cả!

Hắn chau mày, nàng không phải có ý là đợi Thiên Quân về để đi đấy chứ? Nàng đẩy mạnh hắn ra, liếm cặp môi khô rang, nhích xa khỏi tầm với của hắn, đứng lên mà nói rõ ràng:

-Ta không thich đi dự lễ tình nhân mà người đi cùng không phải là tình nhân của mình!

-Vậy ai là tình nhân của ngươi?

Hắn phừng phừng lửa giận, nàng quả thật là to gan!

-Ngươi biết rồi mà còn hỏi?

Chương XX (Part 2): Sự Cố

Nàng quay mặt đi, lòng bực bội.

-Hắn dù nhanh lắm cũng chẳng thể về kịp đâu!

Chết tiệt, hắn không thể ra tay với nàng như trước kia được nữa! Nàng im lặng.

-Ngươi làm gì mà ta không biết chứ? Chẳng phải giờ ngươi muốn bội hứa với huynh trưởng sao?

Nàng giật mình, sao hắn biết? Nhìn ánh mắt sắc bén của hắn, nàng ngộ ra, trong cung này tai mắt đâu thiếu? Việc này có lẽ hắn đã chuẩn bị từ trước.

-Ngày mai ngươi phải đi!

Hắn đứng dậy phất tay áo đi ra ngoài. Nàng bực tức hét lớn:

-Ngươi dựa vào cái gì mà dám ra lệnh cho ta? Ta không thích đi!

Hắn đứng lại. Nhìn tấm lưng cao lớn của hắn nàng nghĩ chắc là hắn lại nổi giận đây. Nhưng không!

-Ngươi đi đi, ngày mai ta có chuyện muốn nói với ngươi!

Hả? Có chuyện muốn nói? Vào lễ hội tình duyên sao? Nàng định hỏi thì phát hiện ra hắn biến mất từ lúc nào. Hắn thật khó hiểu!



-Tiểu thư, hội vui quá!

-Ừ!

Ngồi trong kiệu, nàng chán nản nhìn những cờ phướng đủ màu sắc. Đi hội mà lại đi kiệu, chán chết!

-Dừng kiệu!

-Có chuyện gì sao nương nương?

-Ta muốn tự mình đi hội!

-Dạ nương…

-Ngươi về bẩm báo với hoàng thượng như thế! Mọi chuyện ta đây chịu trách nhiệm hết!

-Dạ!

Lồng đèn treo đầy trên những cành cây xanh mướt. Thật nhiều màu sắc pha trộn, là màu của những nhánh cây đào đỏ rực, nàng không biết đó là loại đào gì, nhưng rất đẹp mắt. Tiêu Nhi đi bên cạnh cứ xúm xít, hết chỉ bên này đến chỉ bên kia. Nhìn những đứa trẻ mặc áo hoa, tay cầm kẹo hồ lô, đang cười toe bên cha mẹ. Lòng nàng đột nhiên chùng xuống, giá mà nàng cũng có cha mẹ thương yêu như thế. Giờ thì có nghĩa phụ nhưng mà sao nàng vẫn không thể vui lên được dù hết sức tự an ủi mình.

-Tiểu thư sao vậy?

-Không có gì, ta đi tiếp thôi!

-Dạ!

Đột nhiên tay nàng bị ai kéo mạnh làm nàng giật mình quay lại.

-Vương Ngu!

-Muội đi hội có một mình sao?

Đáng ghét! Hắn… rõ ràng đã cố tình tránh vậy mà!

-Tiểu thư à…

-Nô tỳ to gan, dám gọi nương nương như vậy sao?

Tiêu Nhi bị hắn dọa đến sợ hãi xanh mét mặt. Nàng liền lên tiếng:

-Là ta bảo Tiêu Nhi gọi như thế! Huynh đừng trách nàng!

Vương Ngu lườm một cái, cũng đành thuận lòng cho qua, dù gì đi nữa hắn cũng không để lỡ dịp tốt này.

-Ta đưa nương đi dạo một chút, ngươi về trước đi!

-Dạ, thừa tướng!

Đợi Tiêu Nhi đi khuất, hắn mới lấy lại ngữ điệu bình thường đối với nàng:

-Lần trước, chính ngươi đã hứa với ta, nay định nuốt lời sao?

-Ta đâu biết ngươi ở đâu mà tìm kia chứ?

Nàng phản biện. Hắn im lặng nắm tay nàng kéo đi. Hai người hòa lẫn vào đám đông, không hề hay biết tất cả đã lọt vào cặp mắt sắc bén đằng xa.



Hội thật là vui, nhưng đi với hắn mất vui hết một nửa! Tay nàng cầm bao nhiêu là đồ, chỉ cần nàng thích là hắn mua cho nàng. Nàng từng nghĩ, có lẽ là hắn yêu nàng thật, nhưng mà tự tâm nàng đã không yêu hắn, dù gì cũng chẳng thể giả dối trong tình cảm được. Đi dạo lòng vòng một hồi, hai người rời xa khỏi khu vực lễ hội. Nàng đột nhiên phát hiện có một lão ăn mày ngồi gần đó. Có lẽ ông ta cũng không thể vào Thiên Duyên hội, dù có muốn hay không. Lão ăn mày phát giác ra được ánh mắt nàng đang nhìn mình liền nở một nụ cười. Nụ cười đó rất lạ, nửa mỉa mai, nửa chê trách.

-Cô nương đã quên lão sao?

Nàng sững sờ, nhìn kĩ lần nữa. Ngỡ ra là lão già bán Duyên Cân hôm trước.

-Lão… sao lại ngồi đây?

-Ta chờ cô nương!

-Chờ tôi sao?

-Cô nương đã thử chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.