Khinh Thủy Dao

Chương 5: Âm Dương tuyệt tác duyên kỳ ngộ - Đụng Nhất Thiên bang gặp nguy hiểm




-Các ngươi làm gì ở đây?

Đường Uẩn trầm giọng nhưng có thể thấy rõ sự bực tức của y. Tiêu rồi a! Sao hai người khách không mời mà lại đến thế? Vậy phải đuổi từng người thôi!

-Là ta gọi ca ấy đến!

Trước tiên là bênh vực người nhà sau mới tống cổ hắn! Vương Ngu nhìn nàng, rõ ràng lúc nãy là kêu tên Liễu công tử giờ lại trở lời bênh hắn. A, là nàng muốn diễn! Được lắm vậy thì hắn và nàng cùng phối diễn!

-Khấu kiến hoàng thượng! Qủa thật là thần to gan xâm phạm hậu cung, nhưng là do tiểu muội có ý cần gặp mặt nên mới dám phạm tội khi quân, xin hoàng thượng cứ truy xét!

A, mồm miệng hắn lanh lợi thật! Hắn thừa biết hoàng thượng không thể đụng đến người của Vương gia một cách tùy tiện được nên chẳng qua chỉ là nói lễ chứ trong giọng điệu chẳng có chút kinh sợ nào!

-Nếu quả thật vậy bổn vương sẽ không truy cứu!

-Tạ ơn hoàng thượng!

Nàng im lặng, làm sao đuổi hết hai gã này đi đây? A, có cách!

-Đại ca, ta rất nhớ phụ thân nên phiền ca đến đây để gửi vật này cho phụ thân!

-Được, muội nhờ dĩ nhiên ta sẽ giúp!

Nàng lấy từ trong túi thơm ra một miếng ngọc bội tinh xảo rất đẹp mà nàng mua cách đây khá lâu. Nàng thích nó lắm nhưng bây giờ là việc cần hơn, “thả con săn sắt bắt con cá sộp”!

-Ta sẽ đưa lại cho cha, không biết muội có cần việc gì nữa không?

Hắn cầm miếng ngọc bội, đưa mắt nhìn nàng.

-Thật ngại quá, gọi ca đến đêm hôm thế này chỉ là nhờ có một tiểu sự ấy mong ca không trách!

Nói xong nàng liền cúi đầu xuống, tỏ vẻ ngại ngùng.

-Không sao, nếu không còn gì nữa thì ta hồi phủ, muội nên nghỉ ngơi đi!

A, nàng thích nhất câu “hồi phủ” của hắn! Vậy là diễn thành công!

-Vâng, nếu được muội sẽ đến thăm ca!

-Ừm!

Rồi hắn quay sang hoàng đế đang đứng im nãy giờ.

-Thần xin lui!

-Khanh lui đi!

Khi bóng Vương Ngu khuất hẳn nàng mới thật sự an tâm, một kẻ biến đi rồi! Giờ tiếp đến là tên này!

-Nếu ngươi có việc gì thì nói đi, ta sắp phải ngủ!

Hắn thật sự là nhớ nàng nên mới đến hậu cung vào đêm hôm thế này, không ngờ vừa vào đã nhìn thấy cảnh không thuận mắt. Quan sát thái độ hai huynh muội hắn đoán là có việc gì mờ ám nhưng không tiện vạch mặt!

-Không có gì! Ngươi ngủ đi, bổn vương hồi cung!

Tuyệt! Hôm nay hắn và tên đại ca kia dễ thương hết sức a!

Nàng kín đáo đóng khẽ cánh cửa. Bây giờ hậu cung lại vắng lặng. Gió xào xạc thổi qua, một bóng người di động thân hình nhanh nhẹn đến trước cửa phòng nàng, thuận tay đẩy cửa vào.

-Thiên Quân! Sao lâu vậy?

-Là đại ca nàng bảo ta đến thư phủ chuyển công văn giùm hắn!

Nàng biết muốn vào cung tất phải có sự mới vào được! Chắc là Thiên Quân chuyển công văn giúp cha sẵn tiện tìm cớ vào cung. Không ngờ tên đại ca chết tiệt lại ngăn cản. Nhưng không sao giờ thì ổn cả rồi!

-Đến đây này Thiên Quân!

Nàng đặt tay xuống giường. Hai người ngồi hàn huyên thâu đêm, Tiêu Nhi trở về thấy thế liền đứng ngoài cửa canh chừng. Đêm dài lắm mộng, hai người như Ngưu-Chức gặp lại, quên cả thời gian…



-Thưa hoàng thượng, phía Bắc có tộc người muốn khởi tranh, thần nghĩ ta nên áp chế từ đầu!

-Khanh nói rất phải nhưng quan trọng là tộc người ấy rất thiện chiến cần một tướng giỏi để cử đi!

-Thần nghĩ Liễu công tử của quan thượng thư từ nhỏ đã giỏi binh mã, nghe nói lại có tài thao lược, vậy thần mạo muội đề cử!

Đường Uẩn im lặng, lời của Vương Ngu tấu lên đọng lại trong đầu y.

-Được!

Chương XVI (Part 2): Độc Chiếm Mĩ Nhân



-A, thật sao?

-Đúng vậy!

-Nhưng… việc này nguy hiểm lắm! Rõ ràng là hắn có ý hại chàng, trong cung thiếu gì tướng giỏi mà lại để chàng đi?

-Ta cũng đoán chừng… nhưng nàng đừng lo, theo ta biết tộc người phía Bắc chỉ là quân ô hợp, không được tổ chức quân đội quy củ, chỉ cần tập trung lực là có thể đánh tan!

-Nhưng…

-Không thể chống thánh chỉ! Nhưng nàng yên tâm ta sẽ trở về mà, làm ma ta cũng sẽ về!

-Chưa ra chiến trường sao lại nói chuyện xui xẻo?

Nàng nhéo Thiên Quân một cái. Nàng lo lắm, chuyện chiến chinh thật sự nguy hiểm, ắt hẳn tên Đường Uẩn ấy có âm mưu!

-Ta nghe nói người đề cử ta là tể tướng!

Tể tướng? Vương Ngu? Là tên đại ca chết tiệt, biến thái của nàng sao?

-Tướng quân đã đến giờ!

-Ừm! Ta phải đi rồi!

-Chàng bảo trọng nhé!

-Nàng yên tâm, ta sẽ trở về!

Nhìn bóng dáng của Thiên Quân nàng không thôi lo sợ, tên đại ca ấy thật sự muốn ra tay sao? Gặp tên hoàng đế kia cũng hùa theo hắn!

Từ xa, Đường Uẩn nhìn thấy cảnh ấy cứ y như là cảnh vợ tiễn chồng ra trận làm hắn hận không nguôi! Nhưng chỉ vài ngày nữa là sẽ không còn kẻ nào cản đầu cản đuôi hắn nữa!



Trong sảnh chỉ còn lại hoàng thượng và tể tướng. Lò hương tỏa khói nghi ngút.

-Khanh có thể giúp trẫm giải quyết chuyện ở Tiêu Phụng đình không?

-Thưa hoàng thượng, thần nghĩ việc này nên giao cho…

-Khanh nghĩ là ai?

-Mai phi!

Đôi mắt tuấn lãnh của Đường Uẩn không chút biểu tình. Mai phi? Là phi tần liệt vào hàng quốc sắc thiên hương trong cung, trước đây hắn cũng từng yêu thích, nhưng tất cả ba ngàn hậu cung ấy đều không bằng một mình nàng! Hiện giờ hắn chưa lập ai làm chánh cung nên việc ở Tiêu Phụng đình nếu giao cho Mai phi thì chẳng khác gì ngấm ngầm đưa nàng ấy lên ngôi vị hoàng hậu! Không! Hắn quyết không thể như thế, ngôi vị ấy hắn đã giành sẵn ột người!

-Ta nghĩ không thông! Mai phi dù ở Tiêu Phụng đình đã lâu nhưng chỉ là phi tần vốn không có khả năng với việc này!

Dừng lại một chút, nhấp ngụm trà thơm hắn tiếp:

-Chi bằng khanh và công công thay ta giải quyết việc này!

Vương Ngu nghiễm nhiên biết được, sự đã đến thế này thì chẳng thể thoái thác được nữa rồi!

-Thần tuân chỉ!



-Tiểu thư! Tiểu thư!

-Gì vậy Tiêu Nhi?

-Người không nghe nói sao? Chuyện ở Tiêu Phụng đình ấy?

-À!

Kì thực là nàng có nghe sơ qua, nghe nói là Mai tiệp dư có ý muốn làm chủ hậu cung nên bị phế truất, đuổi ra khỏi cung. Mà nàng lại nghe nói trước đây hoàng đế cũng sủng nàng ấy lắm! Thật chán, cuộc sống của phi tần dường như dựa vào tâm tình của hoàng đế, chính vì thế nàng chẳng muốn tiến cung! Lại còn nghe là Tiêu Phụng đình, nơi các phi tần có chức vị ở lại xảy ra không ít chuyện. Nhưng tất cả đều không liên quan đến nàng, sao Tiêu Nhi lại hỏi?

-Những chuyện đó ta đã biết, nhưng có gì quan trọng sao?

-Vương tiểu thư! Tể tướng được đặc phó đến Tiêu Phụng đình rồi!

A, hắn ư? Biến đi càng tốt! Thiên Quân đã bị hắn đẩy đi sa trường, giờ là đến lượt hắn! Khoan! Vậy chẳng phải là còn một mình nàng với cái tên hoàng thượng chết tiệt đó sao? Không lẽ mục đích của hắn chính là…

-Hoàng thượng giá đáo!

Mới nhắc đã đến! Kẻ không ưa sao cứ gặp mặt hoài vậy chứ?

-Nô tì tham kiến hoàng thượng!

Đường Uẩn bước vào, nhưng duy chỉ có Tiêu Nhi hành lễ hắn, còn nàng cứ ngồi ngất ngưỡng tự nhiên, coi hắn như trong suốt, như vô hình! Nàng vẫn không thay đổi, tính cách ương bướng như thể lần đầu tiên hắn gặp!

-Ngươi lui ra!

-Thưa vâng!

Giờ chỉ còn một mình hắn với nàng, hai kẻ kì đà cản mũi kia đã biến từ lâu rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.