Khinh Thủy Dao

Chương 1: Nhất Thiên bang giả nhân giả nghĩa - Chốn bùn đen sen vẫn hoàn sen






Qua ngày hôm sau, nàng tình cờ gặp tam ca ca, huynh ấy đưa cho nàng một tấm khăn, giở ra xem thì có hình thêu phượng hoàng! Là một lời tỏ tình sao? Chuyện quái gở gì đang diễn ra vậy kìa? Mấy ngày tiếp theo đó, không cách này thì cũng cách khác, các ca ca tiếp cận và… tấn công nàng! Trời ôi! Chuyện gì mà quái đản thế không biết! Hỏi phụ thân thôi!

-Cha à, con lo lắm!

Mãi không nghe cha nói gì nàng khẽ thốt. Vương Du lặng im nhìn đứa con gái xinh đẹp trước mặt, thở dài một tiếng!

-Có lẽ ta đoán trước được điều này, các ca ca của con không ai muốn con làm tiểu thư nhà họ Vương!

-Sao lại thế hả cha? Con đâu có làm gì…

-Vì… chúng yêu con, Thiên Triều à!

Ngũ lôi oanh đỉnh! Các ca ca yêu nàng! Muốn xỉu! Trời ôi, sao lại vậy được?

-Giờ sao hả cha?

Ông im lặng không trả lời, đúng hơn là đường giải quyết bị bế tắc! Nhưng trước tiên là phải trấn an con gái.

-Ta hiện giờ chưa có cách nhưng con đừng lo ta sẽ giải quyết sớm chuyện này, cũng khuya rồi con nên nghỉ ngơi đi!

-Dạ, chúc cha ngon giấc!

Nàng khẽ lui ra, đến cửa nàng đâm sầm vào một người, là ngũ ca ca! Ca ca cười hàm ý, đỡ lấy tiểu muội đang loạng choạng suýt té vào lòng.

-Muội có sao không?

-A, cảm ơn ngũ huynh, muội không sao!

-Muội định đi đâu vậy?

-A, muội định về phòng nghỉ ngơi!

-Ta đưa muội đi nhé!

-Ơ, vâng!

Thiệt là! Nàng không muốn đi cùng ngũ ca tí nào, nhưng giờ trời đã tối thân nữ nhi còn có thể viện cớ đi đâu được chứ? Đành chịu thôi! Đến phòng, ngũ ca dắt nàng vào, ở lại trò chuyện một chút rồi mới đi! Thiệt là mừng quá, ai dè cái mừng mau tan, một vị khách hắc ám gõ cửa phòng nàng! Là Vương đại ca!

-Huynh đến đây làm gì?

-Ta không có quyền đến sao?

-Ơ, không phải! Tại…

Không để nàng nói hết câu, hắn hôn chặn lời của nàng, nụ hôn sâu thật sâu, như bung tỏa tất cả thèm khát! Nàng thường bị cưỡng hôn kiểu này thiệt là khổ cái thân của mình! Vòng tay đại ca xiết lại từ phía sau ôm nàng vào phòng. Đặt nàng yên vị trên giường, lúc đó nụ hôn mới dứt!

-Ta đã nói là ngươi không được gọi ta là huynh kia mà!

-Muội…

-Không được xưng như thế!

-Vậy…

-Ngươi không thể nói chuyện, xưng hô với ta như cách ngươi nói chuyện, xưng hô với Thiên Quân được hả?

-Ơ…

Sao lại như vậy? Nàng nhất thời cứng đờ chẳng biết phải làm sao. Nhìn xoáy vào đôi mắt đen của nàng, hắn trầm lặng nâng cái cằm nhỏ bé của nàng, hôn xuống cổ.

-Ta không thích ngươi đi cùng người đàn ông nào khác!

-Huynh đừng làm vậy…

-Không được gọi ta như thế!

Hắn gắt! Thật ghét khi cứ xưng hô với hắn như vậy!

-Thiên Quân là bạn muội, huynh là đại ca của muội, xưng hô làm sao giống nhau được?

-Ta chẳng đã nói sao? Ta không công nhận!

-Nhưng cha công nhận!

Thóang chút im lặng, hắn đè nàng thẳng xuống giường!

-Vậy chỉ cần cha không công nhận thì ngươi sẽ hết gọi ta như thế chớ gì?

Sao phải quá như thế! Nàng sợ, sợ bị bỏ rơi, là nước mắt cô độc, kinh hoàng đã bao nhiêu năm tồn đọng ứ ra!

-Sao ngươi phải khóc?

Hắn vuốt tóc nàng, ôm chặt vào lòng cho thỏa nhớ mong! Phải chịu đựng một lúc lâu hắn mới chịu rời đi, nàng lặng lẽ lăn ra giường, thở dài!

-A, đẹp quá!

-Nàng thích không?

Thiên Quân ôm nàng trong tay, cài lên tóc nàng một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp.

-Chàng tìm ở đâu thế?

-Là ta chọn cho nàng!

-Thiệt không?

-Nàng không tin ta sao?

-Có chứ!

Đặt lên trán Thiên Quân một nụ hôn, nàng cười quyến rũ nhưng rất ngây thơ. Thiên Quân ôm chặt nàng trong tay, hai người trông cực kì tình tứ! Ai dám bảo họ là bạn bè?

Thế nhưng đó lại là sự thật! Chỉ có Thiên Quân mới làm nàng yên tâm, mới biết cách làm nàng vui, và là người nàng đặt trọn vẹn niềm tin mà không sợ hãi! Thiên Quân và nàng như người tri kỉ, chỉ cần nàng nhìn, Thiên Quân đã hiểu, Thiên Quân chỉ nàng nhiều thứ, cho nàng biết niềm vui trong cuộc sống, và nàng tin là trên cuộc đời này người tin nàng nhất, người yêu nàng nhất chỉ có thể là Thiên Quân! Tất nhiên định nghĩa yêu của nàng là tình bạn bè thắm thiết chứ không có nghĩa gì khác! Hôn, ôm đối với nàng là bình thường nếu nàng làm điều này với Thiên Quân và là bất thường nếu nàng làm với người khác! Thiên Quân và nàng đã nhất trí cách xưng hô cho phù hợp, vì thế ai ai cũng nghĩ rằng họ vừa khéo một đôi!

-A, nghe nói ở Hương giang rất đẹp không biết…

Nàng cố tình ngưng lại để chàng tiếp lời.

-Ta đưa nàng đi xem nhé!

-Chỉ có chàng là hiểu ý em nhất!

Xưng “em” cũng không sao! Thiên Quân hơn nàng một tuổi ở quá khứ và hiện tại thì hơn rất nhiều, nàng không câu nệ với chàng dù chỉ một chút!



Hương giang…

Hai bên bờ sông rộn ràng người qua kẻ lại, như mắc cửi! Những chiếc lồng đèn giấy đỏ treo đầy, đủ loại hàng hóa được bày bán, trông thật vui mắt! Dòng sông xanh in bóng trời mây lặng lẽ im lìm trái ngược với sự ồn ào xung quanh nó. Từng làn sóng nước nhỏ gợn nhẹ nhàng khua theo chiếc thuyền xanh trúc. Một chiếc thuyền đơn giản hình vuông, được tạo nên bởi những thân tre xanh màu, bốn bên của thuyền được ngăn lại bằng những thanh tre tròn lẳng, treo vài chiếc đèn lồng nhỏ xíu. Thuyền không có mui, chỉ có một chiếc bàn đơn sơ cũng bằng tre nốt, để chiếc ấm trà cùng vài cái chung nhỏ. Một người chèo đò đội nón lặng lẽ đưa người qua lại cùng mái chèo rẽ nước lướt đi. Trên thuyền một đôi nam thanh nữ tú tình tứ ngồi bên nhau ngắm cảnh Hương hồ. Yên bình và lãng mạn.

-Đẹp quá! Thật thơ mộng!

-Nàng có thích không?

-Có chứ…

Nàng ngả vào lòng chàng, ôn nhu, mơ màng. Trời đã quá trưa, cây dù cầm trên tay chàng che nàng khỏi cái nắng ban trưa, vị cảnh si tình, nàng chìm trong hương nước bốc lên, mặt nước loang loáng in hình bóng nàng xinh đẹp, dịu dàng. Những nhánh liễu rũ hai bên bờ sông chấm mặt nước, gợi chút lan tỏa. Một giấc ngủ trưa ngắn ngủi, bình yên…



Mở mắt ra là bóng hình quen thuộc!

-Nàng dậy rồi sao?

-Ưm!

Nàng ngồi dậy, tay tựa vào chàng rất yếu đuối, nữ tính vô cùng, thử hỏi nam nhân nào mà không say mê kia chứ? Nàng nhận ra mình đang ở khuê phòng, có lẽ Thuyên Quân đã bồng nàng về đây.

-Sao hôm nay nhà có vẻ nhộn nhịp?

-Là hoàng thượng ghé thăm, Vương phủ đang rộn ràng tiếp đón!

Hoàng thượng? Là hắn! Kẻ đáng hận! Mặc! Nàng viện cớ mệt không tiếp là được!

-Mình ra hồ sen chơi đi!

-Ừ!



Hồ sen lung linh trong cái nắng gắt buổi trưa như xoa dịu, làm mát cả phủ gia. Nàng trong tay chàng, thơ mộng một cặp uyên ương.

-Kiếp này nàng quả là xinh đẹp!

-Chê kiếp trước của em sao?

-Không! Nàng vốn là kẻ đa tình!

-Còn chàng thì sao? Cũng đào hoa thôi!

-Nàng ghen?

-Còn lâu!

Nàng làm mặt giận, Thiên Quân liền tìm cách cho nàng cười, hai người vui đùa không hề hay biết có một vị khách đứng từ xa chứng kiến tất cả! Mặt hắn u ám, có chút xót xa!

Chính là hắn! Người nàng căm hận! Hoàng đế! Đường đường là thiên tử lại không thể nắm trong tay trái tim của người mình yêu! Tận mắt nhìn thấy nàng tình tự trong tay người khác cơn ghen bỗng chốc bốc lên ngùn ngụt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.