Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 27: Nguy hiểm cận kề




- Lăng huynh…
Mộng Vô Nhai kinh hãi, lời này của Lăng Thái Hư làm lão lập tức hiểu được chút sự tình.

Lăng Thái Hư hiển nhiên là tính tìm Dương Bách liều mạng, chẳng qua lão cũng chỉ tu vi Siêu Phàm Cảnh nhị tầng, nếu đối đầu với Dương Bách thì chỉ có đường chết.

Lăng Thái Hư đối với chuyện mình nuôi dưỡng Dương Bách vẫn canh cánh trong lòng, vậy thì càng phải tự mình huỷ diệt y, đây chính là suy nghĩ của Lăng Thái Hư.

Sau khi hiểu rõ điều này, thần sắc Mộng Vô Nhai trở nên ngưng trọng.

Qua nhiều năm như vậy, Mộng chưởng quầy cũng tương giao vài bằng hữu, Tiêu Phù Sinh trên Vân Ẩn Phong Dược Vương Cốc miễn cưỡng tính một, còn lại cũng chỉ có Lăng Thái Hư, quan hệ với Dương Khai cũng tốt nhưng hắn lại là vãn bối. Bây giờ lão hữu muốn đi vào đường chết, Mộng Vô Nhai cũng không thể mặc kệ.

- Nếu Lăng huynh có ý tưởng này thì chúng ta cùng đi Trung Đô, cũng tốt, có thể ứng chiến lẫn nhau.
Mộng Vô Nhai nói.

- Mộng huynh…
Lăng Thái Hư có vẻ hơi cảm động.

- Ta cùng đi có thể bảo vệ các người bình yên vô sự.
Mộng Vô Nhai khẽ mỉm cười nhìn Dương Khai hỏi:
- Chuẩn bị khi nào đi?

- Đợi thêm vài ngày đi, đại ca nhị ca mang đến bốn vị huyết thị, bây giờ đã là giai đoạn quan trọng, chờ bọn họ đột phá chúng ta liền đi.
Dương Khai đáp.

Đến lúc đó mười ba vị huyết thị Siêu Phàm Cảnh, hơn nữa Mộng Vô Nhai, Lăng Thái Hư, Địa Ma, còn có Lý Nguyên Thuần. Đội hình này hùng mạnh chưa từng có.

Hơn nữa hôm nay còn có đội hình của Lã Tư, lão cũng là một cường nhân Siêu Phàm Cảnh.

Lực lượng như vậy tuy nói không thể bình định đại loạn Trung Đô nhưng trong kế hoạch của Dương Khai thì bên ta vẫn có thể an toàn. Trừ phi tà chủ Dương Bách hướng tới mình công kích bằng bất cứ giá nào.

Sau khi thảo luận thoả đáng, Dương Khai vội đi ra thông báo Lã Tư. Vừa nghe hắn không ngờ đồng ý dẫn người đi Trung Đô, Lã Tư vui mừng bất ngờ không biết phải nói gì, chỉ khen ngợi Dương Khai thông hiểu đại nghĩa, lấy đại cục làm trọng, tỏ vẻ Lã gia mọi người nguyện đi theo Dương Khai…

Yên lặng mấy ngày, bốn vị huyết thị của Dương Uy và Dương Chiếu đưa tới vẫn đang bế quan tiến đến Siêu Phàm Cảnh, từ lúc bọn họ đến chỗ Dương Khai đã ngót nửa năm. Ba tháng trước, Dương Khai dốc sức bồi dưỡng bọn họ, dùng Vạn Dược Linh Dịch giúp bọn họ tẩy kinh phiệt tuỷ, làm cho bọn họ có thể tấn thăng đến Thần Du Cảnh cửu tầng.

Sau ba tháng, cho bọn họ Vạn Dược Linh Cao, giúp bọn họ đột phá đến Siêu Phàm Cảnh, hiện giờ đã sắp thành công.

Đã nhiều ngày, đám người Lã gia nghỉ chân trong quý phủ.

Tất cả những gì trong phủ đều làm bọn họ không khỏi chấn động.

Những người luyện võ ra ra vào vào có đến tám phần là Thần Du Cảnh, còn lại hai phần, dù chưa tới Thần Du Cảnh nhưng tối thiểu cũng là cảnh giới Chân Nguyên Cảnh bát tầng.

Trong đây có rất nhiều đều là đệ tử trẻ tuổi.

Những người trẻ đó không đến hai mươi tuổi, không ngờ đều đạt tới tiêu chuẩn này. Lã Tư vừa khiếp sợ vừa hâm mộ.

Lã gia lão nào có loại cảnh tượng này. Hai mươi tuổi có thể đạt tới Chân Nguyên Cảnh ở Lã gia đều là nhân tài rồi, đó là những đệ tử được dốc sức bồi dưỡng.

Nhưng ở bên phủ Dương Khai này Chân Nguyên Cảnh chẳng là gì.

Chín vị huyết thị Siêu Phàm Cảnh, còn có bốn vị cường giả khác đứng đầu Siêu Phàm Cảnh, như vậy trong một phủ thực lực đã vượt qua bất kỳ nhà nào trong Trung Đô Bát đại gia.

Lã Tư và những người Lã gia mấy ngày nay đều tỏ ra rất câu nệ.

Nhìn thấy thực lực Dương Khai phủ cường thịnh và đội hình hùng mạnh như vậy, bọn họ phát hiện Lã gia dường như chỉ là một tiểu thế gia, không khỏi cảm thấy thấp hơn người khác một cái đầu, làm sao dám làm càn.

Bảy ngày sau, năng lượng ngút trời dao động phun ra.

Hiện tượng dị thường quy mô rộng lớn rung chuyển đất trời tái hiện, Lã Tư từ trong phòng mình vọt ra, kinh ngạc nhìn năng lượng khổng lồ hội tụ trên bầu trời, môi không ngừng run run.

Có người đột phá đến Thần Du Chi Thượng rồi.

Hơn nữa còn không phải một người.

Là hai người đồng thời đột phá.

Bên này vẫn chưa hết lại có hai cỗ năng lượng cường hoành phát ra.

Lã Tư ngây ngốc như phỗng.

Lý Nguyên Thuần – Thái Nhất Môn ở hải ngoại không biết từ khi nào đã đi đến bên người Lã Tư, cùng lão nhìn lên bầu trời, sâu kín thở dài một tiếng:
- Đây chũng chưa là gì, ngươi chưa thấy qua chín người liên tiếp đột phá đi vào Thần Du Chi Thượng đâu.

Trong giọng nói có ý thổn thức.

Lã Tư nghe vậy bèn nhìn y ôm quyền:
- Các hạ xưng hô như thế nào?

- Hải ngoại Thái Nhất Môn – Lý Nguyên Thuần.

- Thái Nhất Môn?
Lã Tư cả kinh.
- Là thế lực siêu cấp Thái Nhất Môn?

Lý Nguyên Thuần sắc mặt bối rối, khoát tay nói:
- Lã huynh nghiêm trọng rồi, ở trong này cũng đừng nói tới cái gì siêu cấp thế lực, Thái Nhất Môn của ta so sánh với Dương công tử, ha ha, không cách nào so sánh được..

Lã Tư đồng tình gật đầu, đâu chỉ Thái Nhất Môn không có cách nào sánh được với Dương Khai Phủ? Bát đại gia cũng không có cách nào so sánh được.

Nơi này mới là thế lực mạnh nhất thiên hạ. Đã hoàn toàn vượt ra khỏi tất cả các thế gia tông môn có nội tình trong lịch sử.

- Lã huynh có cháu gái chưa?
Lý Nguyên Thuần bỗng nhiên hỏi một câu không liên quan.

- Lão hủ cả đời si mê tu luyện, không có trực hệ hậu nhân.
Lã Tư hoang mang, không rõ rang lắm tại sao y lại hỏi câu này.

- Lã gia người dù gì cũng là nhất đẳng thế gia, nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp chắc là có chứ?

- Cũng có không ít.

- Khẩn trương gả vào đây đi, thực hâm mộ tông môn thế gia lục địa các người, nơi này xuất hiện một thiếu niên tuổi trẻ tài cao như vậy, lúc này không lập quan hệ, Lã huynh còn phải đợi tới khi nào? Nếu Thái Nhất Môn ta ở lục địa, đừng nói đến cháu gái, kể cả con gái ta cũng đem gả cho Dương công tử.

Lã Tư sắc mặt tối sầm, thầm nghĩ Lý Nguyên Thuần nhiều tuổi như vậy nói có con gái thì ít ra cũng phải bốn năm mươi tuổi rồi chứ.

Đây chẳng phải trâu già gặm cỏ non? Dương Khai có đồng ý không?

Trong lòng nghĩ vậy, Lã Tư lại ưu tư, Lý Nguyên Thuần nói chưa chắc đã là không thực hiện được.

Cô nương trẻ tuổi xinh đẹp Lã gia có đầy, mỗi người đều phong tư trác tuyệt, xinh đẹp tuyệt trần. Nếu là vị nào có thể được Dương Khai ưu ái thì coi như Lã gia có thể túm được cái đùi còn to hơn cả Bát đại gia nhiều lần.

Dương Khai nói cho cùng vẫn là người trẻ tuổi, người trẻ nào mà không phong lưu?

Nam nhân mà, cũng không tránh nổi mỹ nữ hấp dẫn. Lã Tư cũng là người từng trải, tự nhiên cũng đã trải qua thời kỳ như vậy, thần sắc cũng trở nên mờ ám.

Hiển nhiên là bị lời nói của Lý Nguyên Thuần làm cho lay động.

Bốn vị huyết thị cùng thăng tiến đột phá, ước chừng mất thời gian khoảng bốn ngày.

Bốn ngày sau đó hết thảy mới dần bình tĩnh, đều xuất quan, đều đã đạt tới Siêu Phàm Cảnh.

Dương Khai lại cho bọn họ thời gian ba ngày củng cố tu vi của mình, tương thụ kinh nghiệm đồ sát và những điều đạt được trong thời gian tu luyện với kinh nghiệm của Mộng Vô Nhai, làm cho bốn người họ thu hoạch được không ít, lập tức đã nhận thức được trình tự phân chia và sự huyền bí của Siêu Phàm Cảnh.

Hết thảy đều chuẩn bị thoả đáng.

Chủ ý của Dương Khai là mang theo mười ba vị huyết thị, Địa Ma, Lý Nguyên Thuần và mọi người trong Lã gia cùng đi tới Trung Đô.

Nhưng những lời của Mộng Vô Nhai làm hắn giật mình.

- Ta có thể đưa tất cả mọi người trong phủ tới Trung Đô.

- Mang như thế nào?
Dương Khai ngạc nhiên.

Mộng Vô Nhai không ngờ cười bí hiểm, phất tay đánh ra một đạo huyền quang, huyền quang kia khắc sâu vào trong hư không biến mất không còn thấy gì, Thiên Hành Cung lại một lần nữa hiện ra, cung điện trong suốt kết giới bao lấy toàn bộ phủ đệ.

Trên kết giới loé ra từng mảnh trận pháp, phức tạp, huyền diệu.

- Khởi!
Mộng Vô Nhai trầm quát một tiếng.

Cùng một trận run rẩy vù vù, toàn bộ Dương Khai phủ đột ngột mọc lên từ mặt đất, dưới sự phòng hộ của Thiên Hành Cung, không tổn hại một viên gạch ngói, chậm rãi tiến lên không trung, dường như một hòn đảo nhỏ di động trên trời.

- Cái này…
Tất cả mọi người ngây người.

Cảm thấy chính mình và cả phủ đang bay lên, đám người luyện võ trong phủ đều chạy tới bên cạnh phủ đệ nhìn xuống dưới, cả đám người như phát hiện ra một đại lục mới, không ngừng kêu lên ngạc nhiên.

Mặc dù là cường nhân Siêu Phàm Cảnh giờ phút này cũng bị thủ đoạn của Mộng Vô Nhai làm cho rung động.

- Ta chưa từng nói là Thiên Hành Cung không thể di động mà.
Mộng Vô Nhai đắc ý nhìn Dương Khai liếc mắt, dường như rất thích thú khi thấy hắn kinh ngạc.

- Bị xếp đặt à.
Dương Khai cười khổ.

Trách không được ngày trước lúc Dương Khai nói muốn đi tới Trung Đô, Mộng Vô Nhai cũng không phản đối mà ngược lại còn rất ủng hộ, còn tuyên bố lão có thể bảo vệ mọi người bình yên vô sự.

Dương Khai vốn đang nghĩ làm sao lão có thể bỏ mặc Hạ Ngưng Thường không quản thế mà nàng lại cũng đi Trung Đô.

Dựa vào nguyên tắc hành sự của Mộng Vô Nhai, vì sự an toàn của Hạ Ngưng Thường không thể nào mà lão không lưu tâm. Hoá ra lão không phải không để ý đến sự an toàn của đệ tử cưng của mình mà sớm đã có kế hoạch rồi.

Thiên Hành Cung có thể di động chẳng khác gì mang theo một kết giới phòng ngự không phá, Dương Khai vốn cũng có lo lắng nhưng lúc này cũng đã không còn.

- Như vậy tốt quá!
Dương Khai nhanh chóng khôi phục tinh thần, nhếch miệng mỉm cười, liếc mắt nhìn Mộng Vô Nhai:
- Mộng chưởng quầy vất vả quá.

- Nói mát ít thôi.
Mộng Vô Nhai thần sắc khổ sở, không ngừng phất tay hướng bốn phía trong kết giới đánh vào huyền quang, có thể thấy lão làm Thiên Hành Cung di động như vậy cũng rất tốn sức.

- Ha ha ha ha.
Dương Khai cười to.

Trên mặt đất Phiến Khinh La và Bích Lạc hai người cũng đang ngạc nhiên chăm chú nhìn Dương Khai phủ đang chầm chậm bay lên trời, một hồi lâu không hoàn hồn.

- Sao lại làm được như vậy?
Bích Lạc thì thào hỏi.

Lần trước nàng bị cường nhân Siêu Phàm Cảnh đả thương, không mấy ngày nữa sẽ khỏi, Phiến Khinh La lại dẫn nàng rời khỏi Dương Khai phủ.

- Ta không rõ.
Cảnh tượng trước mắt này hoàn toàn vượt ra khỏi tầm hiểu biết của Phiến Khinh La.

- Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?
Bích Lạc hỏi.

- Đi Trung Đô, đã không cần thiết phải ở lại đây nữa rồi.

Nàng và Bích Lạc ở đây chỉ vì Dương Bách yêu cầu nàng phải giám sát mọi động tĩnh trong Dương Khai phủ, bây giờ toàn bộ phủ đệ đã bay mất, nàng tất nhiên sẽ không phải lưu lại đây.

Nói vậy, thân thể mềm mại hoá thành một đạo lưu quang hướng bay lên đuổi theo Dương Khai phủ, cất giọng nói:
- Dương Khai, ta đi Trung Đô bẩm báo với Tà chủ động tĩnh nơi này.

Nghe được tiếng hét của nàng, Dương Khai lắc đầu ra lệnh:
- Địa Ma, ngăn nàng ta lại.

Địa Ma gãi gãi đầu hỏi:
- Đổi người khác đi được không? Lão nô không muốn đi lắm.

Quan hệ giữa Dương Khai và Phiến Khinh La không minh bạch, nhưng ai cũng nhìn ra Yêu Mị Nữ Vương này không có địch ý đối với Dương Khai mà ngược lại còn có ý tốt. Thái độ của Dương Khai với nàng ta cũng rất mờ ám.

Nàng ta cố ý kêu lên như vậy hiển nhiên là hy vọng Dương Khai có thể phái người ngăn mình.

Ngăn trở mà lại không thể đả thương, Địa Ma tự nhiên sẽ không muốn làm chuyện này.

Dương Khai trừng mắt nhìn Địa Ma, Địa Ma liền vội vàng:
- Lão nô lĩnh mệnh.

Vừa nói, mặt mày vừa nhăn nhó lao ra phỏi phủ đệ hướng tới Phiến Khinh La.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.