Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 9




Editor: Linh

Tuyết to như lông ngỗng đầy trời rơi xuống đất, trong trời đất một mảnh mênh mông.

Trong thành Khâm Châu, cửa hàng đều khép cửa hờ, người đi bộ trên đường cơ bản đều vội vàng lướt qua.

Phần lớn mọi người đều ru rú ở trong phòng sưởi ấm.

“Hôm nay trời thật lạnh.”

“Năm nay tuyết rơi lớn như vậy, sợ là lạnh chết không ít người?”

“Trời muốn như thế, đây cũng là chuyện không có biện pháp.”

“Nàng cũng biết, thành Khâm Châu chúng ta còn có cháo phát đúng giờ, có phòng có thể ở, các nơi khác, mỗi ngày chỉ phân một chén cháo loãng, than ngay cả một chút cũng không có, bộ dạng này, không đói chết cũng bị lạnh chết.”

“Triển gia gửi thư rồi hả?” Dương Nghi bưng một mâm điểm tâm vào nhà, chỉ thấy hắn cầm một phong thư đang vuốt thẳng. Mấy năm nay, Nhị gia vẫn cùng Vân Châu bên kia duy trì liên lạc, hàng năm dù thiếu cũng có mười phong thư này nọ.

Ngay từ đầu, là Triển gia giúp Đồng gia lược trận, muốn động người của Đồng nhị? Suy nghĩ một chút cũng biết Triển gia nói những gì.

Có điều Đồng nhị gia trải qua mấy năm phát triển, thân binh trên tay đã đạt bốn vạn, hơn nữa người người nghiêm túc huấn luyện, là đại đoàn thể thứ hai trong binh doanh, so với đại đoàn thể đứng đầu thiếu hai ba vạn người. Nhưng chỉ có bốn vạn binh này, dù là đại đoàn thể đứng đầu cũng không dám trêu chọc.

Hiện tại Nhị gia ở binh doanh Khâm Châu cũng là nhân vật nói một không có hai. Hiện thời hai nhà Triển Đồng là trợ lực lẫn nhau.

“Đúng vậy.” Rõ ràng Nhị gia đang tự hỏi vấn đề gì đó, trả lời thẳng tuốt không chút để ý.

“Xem chàng vẻ mặt ngưng trọng, trong thư nói gì?” Dương Nghi cười hỏi.

Nhị gia tiện tay đưa thư cho nàng, “Nàng xem đi.”

Thư là Nhị cữu của Nhị gia viết, trong đó viết trong lòng ông có chút bất an, cho nên mới có phong thư này. Ông còn nói cho Đồng Nhị, vốn Đại ca ông, cũng chính là Đại cữu của Nhị gia vốn không muốn ông viết lá thư này.

Thư cũng không dài, Dương Nghi không đến một lát đã xem xong. Mọi rợ phương Bắc quả nhiên đã động, nàng thầm nghĩ, Nhị cữu công của Đại Bảo không hổ là lão tướng sa trường, trực giác thật chuẩn.

Nàng không biết đời trước Nhị cữu hắn có từng nói bất an trong lòng ông với người khác hay không. Có điều nàng nghĩ, hẳn là không có đi? Đời trước, Nhị gia vẫn luôn một mình, không giống đời này có thê có tử, muốn vì bọn họ mưu tính, cho nên hắn liền vẫn luôn đứng ở Vân Châu. Cho dù đời trước Nhị cữu hắn có dự cảm gì, cũng không có người có thể nói. Cho nên, Triển gia mới có thể bị người Đột Quyết diệt tận, không có một người trợ giúp. Người người đều chờ Triển gia ngã, sau đó chia cắt địa bàn và quyền lực của bọn họ kìa.

“Xem ra Vân Châu bên kia sắp một một trận đánh ác liệt phải đánh.” Nhị gia cảm thán, năm nay trận tuyết này, ngựa dê vùng quan ngoại nhất định sẽ bị lạnh chết không ít. Năm sau mùa xuân, dân tộc du mục vùng quan ngoại nhất định sẽ tụ hợp xuôi nam, chiến tranh hết sức căng thẳng đây. Hiện nay quan ngoại ngừng sinh dưỡng vài năm, một trận đánh ác liệt là không thể tránh được.

“Chàng nghĩ như thế nào?” Dương Nghi cũng chọn vị trí ngồi xuống. Nàng luôn biết nam nhân của mình có tâm tư muốn lập công, hiện nay có cơ hội tốt, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Mấy năm nay đến Khâm Châu, không biết vì sao, Nam phỉ (cường đạo, thổ phỉ phía Nam) vô cùng kiêu ngạo năm đó trừ bỏ một năm vừa mới bắt đầu kia xuất hiện nhảy lên, mấy năm nay đều là tiểu đả tiểu nháo. Bọn hắn hoài nghi, có phải thời điểm năm đầu tiên bị Nhị gia dẫn tân binh dọa sợ hay không.

Ừ, hình như sau trận đánh năm đó, tuy rằng binh doạn cũng tổn thất không ít binh, nhưng vẫn là thắng. Sau này phỉ binh giống như bị sợ, không dám hấp tấp nữa. Làm hại bọn Nhị gia rảnh rỗi đến khùng, liền lấy thổ phỉ cách Phương Viên thành Khâm Châu trăm dặm để tôi luyện tân binh. Làm hại không ít lão đại thổ phỉ kêu khổ thấu trời, liên tục trốn trong trại. Trốn đến khi cảm thấy an toàn mới nơm nớp lo sợ dàn xếp xuống dưới. Vốn phụ cận thành Khâm Châu có rất nhiều thổ phỉ, trong vòng một năm, đều mai danh ẩn tích hết.

Biết được tin tức này, các dân chúng đều vỗ tay khen hay. Nhưng lại khổ người mang binh như Nhị gia. Ngươi nói, ngay cả thổ phỉ cũng không có, bọn họ dùng cái gì để tân binh luyện tập? Binh không gặp qua máu, không phải binh a.

Khi phụ cận không còn thổ phỉ, bọn họ đành phải tản ra bốn phía tìm chút tử. Mỗi một người thường để một thổ phỉ ra tay quá nặng, đánh trước một hồi, ai thắng tổ thổ phỉ liền thuộc về người đo.

Lần đầu tiên Dương Nghi nghe được chuyện này cười đến không ngừng được, nàng thật đúng chưa từng nghe qua sẽ có một người trong binh doanh để thổ phỉ ra tay quá nặng. Nói như vậy, không phải đoàn người đều lười nhác sao?

Dương Nghi không biết, cũng không phải tất cả tướng lĩnh đều có ánh mắt của Nhị gia, có một số người chính là được chăng hay chớ, cho rằng chuyện khổ sai này không tới lượt bọn họ là tốt nhất. Làm sao hiểu rõ mục đích Nhị gia làm như vậy đâu? Mỗi ba tháng, Nhị gia sẽ để tân binh thay nhau xuất chiến ít nhất một lần, lấy cái này giữ vững tâm huyết của bọn họ. Như vậy, mới có thể để những tân binh này ở trên chiến trường giết chết được kẻ địch đồng thời bảo vệ được tính mạng.

“Có thể nghĩ như thế nào? Chỉ có thể âm thầm làm tốt chuẩn bị xuất binh thôi.” Dù sao thành chỉ chưa hạ, hắn không dám trắng trợn chuẩn bị, phía trên chụp xuống một cái tội danh mưu phản, Đồng gia bọn họ liền xong rồi. Trước chuẩn bị sẵn sàng, nếu Vân Châu thật sự không tốt, thánh thượng cũng sẽ không thể để Vân Châu rơi vào tay giặc. Khi đó, hướng hai cái binh doanh khác mượn binh, là chuyện nhất định. Đến lúc đó, hắn cũng có thể nhanh chóng xuất binh. Hơn nữa, “binh mã chưa động lương thảo đi trước” chính là chí lý của nhà binh. Mấy năm nay, nhà bọn họ cũng ẩn tàng không ít lương thực, hiện nay đến thời điểm mấu chốt này, là lúc nên xuất ra một phần.

Vân Châu bên kia khẩn cầu lương thực, cũng không biết triều đình sẽ trợ cấp bao nhiêu lương thảo?

“Gần nhất ta phải chở đi một bộ phận lương thực.” Nhị gia nói, “Nhiều làm chút chuẩn bị, có thể không dùng đến ta là tốt nhất.”

Dương Nghi yên lặng gật đầu. Mấy năm nay, nhà bọn họ kinh doanh tốt lương thực thu hoạch được cơ bản chưa từng bán đi, chẳng những không bán, còn có thể vào lúc thu hoạch lương thực giá tiện nghi mua một ít về tích trữ. Trừ tòa nhà hiện nay bọn hõ đang ở ra, bọn họ còn lén mua hai tòa nhà tầm trung để tích trữ lương thực, bên ngoài để một chút, nhiều hơn thì đặt ở dưới hầm lén đào.

Cho nên, mấy năm nay, tiền bạc trên tay bọn họ thật đúng không nhiều lắm, tất cả đều đã biến thành lương thực. Bọn họ tích trữ lương thực, hàng năm vừa có mới sẽ bán lương thực cũ đi. Nhà bọn họ có cửa hàng lương thực, che giấu tốt, ai cũng không phát hiện được. Lương thực này, dù bọn họ sống thêm mười đời nữa cũng không hết.

Nói thật, nhà bọn họ và Triển gia tòng quân nhiều, có đôi khi lương thảo chính là nhân tố cứu mạng, còn hữu dụng hơn cả vàng bạc châu báu.

Nói lời trong lòng, thật ra Dương Nghi không muốn Nhị gia tiến đến Vân Châu, theo ý nàng, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ngoài ý muốn nhiều lắm, cho dù Nhị gia rất có bản lĩnh, cũng sẽ có khả năng bị thương. Nói nàng ánh mắt thiển cận cũng tốt, nhát gan cũng được, bây giờ có Đại Bảo, nàng cũng chỉ muốn Nhị gia bảo vệ mẫu tử bọn họ bình yên sống qua ngày. Hiện nay Nhị gia cũng là chính Tứ phẩm, chỉ cần hắn không mắc phải tội lớn mưu phản, dựa vào hắn ở đây kinh doanh mấy năm, lại cẩn thận một chút, vậy là đủ rồi. Không cần lại dùng tính mạng đi đổi lấy tiền đồ.

Hiện giờ nàng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, chiến sự Vân Châu không giống đời trước, toàn bộ Triển gia lâm vào vòng vây. Nếu thời điểm đó thực sự đến, Nhị gia nhà nàng nhất định sẽ không không đếm xỉa đến.

Đáng tiếc. Lịch sử không dễ dàng thay đổi như vậy.

Đột Quyết và mấy thế lực ở phương Bắc tập kết xuôi Nam, thế tới ào ạt, Vân Châu tự nhiên là chỉnh hợp binh lực, ương ngạnh chống cự. Không lâu sau, chiến tranh lâm vào trạng thái giằng co, dần dần, thư tín cũng không truyền ra nữa.

Đột Quyết bên kia, mục tiêu xuôi nam là cướp đoạt lương thảo, chính lương thảo trên tay bọn họ không có nhiều lắm, tự nhiên là tính toán tốc chiến tốc thắng. Hơn nữa bọn họ có khí lực và sức chiến đấu cường hãn, mặc dù được xưng hai mươi vạn binh lực, nhưng cũng không thể khinh thường.

Lâm vào thế giằng co, hợp lại đương nhiên chính là lương thảo rồi. Đối với việc vận chuyển lương thảo đến Vân Châu, động tác của triều đình không chậm, nhưng tuyệt đối không thể xưng nhanh. Chờ chuẩn bị thỏa đáng, đã là chuyện của nửa tháng sau. Có điều may mắn là lương thảo cuối cùng cũng vận chuyển về phía Vân Châu, chỉ cần Vân Châu bên kia kiên trì thêm nửa tháng, lương thảo có thể đến.

Nhưng làm người ta bất đắc dĩ chính là, trong lúc mấu chốt này, lương thảo nửa đường bị cướp.

Khi Nhị gia nhận được báo cáo của thám tử, liền biết Vân Châu Triển gia gặp nguy. Vì thế, hắn âm thầm xuất binh đã chuẩn bị lúc trước, chỉ đợi thánh chỉ xuống, liền xé chẵn ra lẻ, bằng tốc độ nhanh nhất tới Khâm Châu.

Lương thảo bị cướp, có phải bị người từ giữa làm khó dễ hay không, tất cả đều đợi đến khi Vân Châu chuyển nguy thành an rồi lại thanh toán.

Khi thánh thượng nhận được tin lương thảo vận chuyển đến Vân Châu bị cướp rất là căm tức. Mặc dù là cân bằng, bình thường hắn đối động tác nhỏ của mấy người phía dưới cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng hắn tuyệt không cho phép Vân Châu rơi vào tay giặc. Nếu Vân Châu bị Đột Quyết đánh hạ, như vậy liền tương tương với mở ra một lỗ hổng, như vậy hắn chính là tội nhân của cả nước, toàn bộ nước An Hòa đều sẽ không có ngày bình an. Vì thế, hắn liên tiếp hạ xuống ba đạo thánh chỉ, kêu những người đó một lần nữa trù bị lương thảo; mặt khác hai binh doanh khác đều nhận được thánh chỉ, gọi bọn hắn lập tức xuất binh trợ giúp Vân Châu.

Cho nên, Nhị gia không cần đợi lâu liền nhận được thánh chỉ xuất binh.

Loại thời điểm này, cho dù Dương Nghi không muốn, lúc này cũng không thể nói gì, chỉ tích cực chuẩn bị cho hắn kim sang dược cầm máu, thanh tâm hoàn giải độc, đều đóng gói để hắn mang theo.

Dương Nghi không bình thường, Nhị gia đều xem ở trong mắt, mắt thấy nàng thu thập không kém nhiều lắm, hắn liền đi qua, giữ chặt tay nàng, “Không vội, còn lại để bọn nha hoàn thu thập là được, hai ta trò chuyện.”

Nhị gia kéo nàng vào phòng trong, Đại Bảo đang nằm trên giường ngáy o o, Dương Nghi cầm chân thò ra ngoài của hắn đặt lại vào trong chăn, hai phu thê mới ngồi xuống nói chuyện.

Yêu thường sờ sờ cái cằm tinh tế của nàng, Nhị gia hỏi, “Nàng đang sợ hãi?”

Dương Nghi ôm chặt thắt lưng hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn, xem như cam chịu. Đời trước, Nhị gia sau trận chiến sự đó như thế nào, nàng bất luận như thế nào cũng nhớ không ra. Chủ yếu là khi đó nàng đã thất sủng, có thể biết vốn thiếu, nàng làm sao có thể đi chú ý một người không có quan hệ gì với nàng đây? Cho nên nàng cũng không biết lần này Nhị gia đến Vân Châu trợ lực sẽ là cái kết cục gì.

Nhị gia ở trong lòng thở dài, ôm chặt nàng, thật ra, có thể sống yên ổn, ai lại nguyện ý liếm máu trên lưỡi đao đây? Hắn còn muốn nhìn nhi tử lớn lên, cùng nàng chậm rãi biến lão, tốt nhất, lại sinh một nữ nhi xinh đẹp giống nàng. Nhưng là, lúc này thật sự không thể, người một nhà cậu có ơn với hắn, còn là người thân của hắn, hắn không thể để mặc họ gặp nguy hiểm mà không để ý.

“Nương tử, nàng yên tâm đi. Võ nghệ của ta khắp binh doanh đứng số một số hai, tuy rằng không khoa trương như có thể lấy một địch trăm, nhưng ở trên chiến trường cũng ít có địch thủ, tự bảo vệ mình hoàn toàn không thành vấn đề. Cho nên lần này ta nhất định sẽ không có việc gì, nàng hãy yên tâm chờ ta trở về.”

Giống như dỗ hài tử, Nhị gia lần lượt nói ra bản lĩnh của mình, cùng với một ít kinh nghiệm đối địch của hắn, chỉ hi vọng có thể giảm bớt lo lắng trong lòng thê tử.

Khó được thời điểm yên ả giống như bây giờ, Dương Nghi yên lặng nghe. Nhưng nói qua nói lại, hai người không biết vì sao đã nói đến trên giường.

Không biết có phải vì trên giường có Đại Bảo hay không, Dương Nghi có chút đè nén, thanh thâm đè nén, phía dưới liên tục co rút lại. Nhị gia cảm thấy cực kì thoải mái, động tác từ chín nông một sâu đến đại khai đại hợp, đâm đến nàng rất là chịu không nổi, cuối cùng nàng hung hăng cắn hắn một ngụm.

Vào lúc ban đêm, Nhị gia bước đi, mang theo bốn vạn thân binh của hắn, chia làm ba đường, xuất phát về phía Vân Châu. Lúc này đúng là thời khắc căng thẳng, đến sớm, có thể có nhiều hơn một phần thắng, Dương Nghi cũng không có gì oán hận. Bởi vì ngày tiếp theo, nàng cũng bắt đầu thu thập hành lí, chuẩn bị về Thông Châu ở một thời gian ngắn, Khâm Châu bên này có Thanh Thúc trông coi, sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì. Ngược lại là lão thái thái ở Thông Châu làm nàng rất là lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.