Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 16




Cô rất muốn chạy trốn, cô đang sợ hãi!

Đây là việc từ trước tới nay chưa từng có, nghĩ đi nghĩ lại, anh ta muốn phụ nữ như thế nào thì cũng có, sao phải ép người như cô!

Cảm giác được chuyện kế tiếp sắp xảy ra, cô có kêu cũng chẳng được gì, cô muốn cầu xin anh thả mình. Nhưng mà, người nhà sẽ không tha thứ cho cô!

"Như thế nào? Cô không biết tại sao hôm nay mình lại ở đây?" Lãnh Dạ bỗng nhiên dừng lại, lạnh giọng hỏi.

"Tôi, tôi!" Bạch Tuyết giống con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, một cử động cũng không dám, giống như vừa động sẽ bị ăn vào bụng!

"Muốn đổi ý?"

Bạch Tuyết lắc đầu, cô lo lắng sẽ chọc giận người đàn ông ở trước mắt này, đến lúc đó cô sẽ không thể quay về!

Tuy rằng bộ dạng Lãnh Dạ rất tuấn tú. Nhưng, trên người anh có loại khí thế áp đảo, làm cho Bạch Tuyết cảm giác mình chính là một bữa ăn ngon, không thể đào thoát, chỉ còn đường chết!

Sợ hãi!

"Nếu không đổi ý, vậy thì bắt đầu đi." Lãnh Dạ đẩy Bạch Tuyết lên giường.

Thấy cảm giác mát lạnh đột ngột ập đến, mặt Bạch Tuyết đã ửng đỏ, kì lạ là người đàn ông này đang đứng đối diện cô, vậy là ai cởi đi quần áo của cô?

"Anh anh rốt cuộc là?" Bạch Tuyết không kịp tự vấn thắc mắc, anh đã vội đè lên người cô

Đau!

Nước mắt!

Cắn loạn!

Đáng sợ là, Bạch Tuyết không biết giờ phút này người tàn phá chính mình lại là người có ý đồ trêu chọc cô, công ty của cha cô có nguy cơ phá sản cũng không phải là ngẫu nhiên, chính xác vì!

Hai năm trước.

Bạch Tuyết bị em gái hãm hại nói cô trộm tiền trong nhà, liền bị mẹ kế đánh cho một trận đòn tàn ác, sau lại bị đuổi ra khỏi nhà, hơn nữa không đến mười giờ không cho phép về nhà.

Bạch Tuyết mới mười sáu tuổi vừa lạnh vừa đói, ngồi trên băng ghế dài ở hoa viên run rẩy co vào một chỗ.

Bởi vì vừa mới qua một trận tuyết rơi, mọi người đều ở trong nhà sưởi ấm, công viên cũng không có người đi lại.

Không ngờ chuyện lạ xảy ra, một Lang Vương tu luyện ngàn năm từ yêu giới đi vào thế giới con người. Lang Vương là sói Bắc Cực, ở tộc sói đó là loài lợi hại nhất. Trong phút chốc đi vào thế giới loài người, nhìn thấy tuyết rơi thật dày, nhất thời nổi hứng, liền biến mình thành một con sói con, chơi đùa ở trên tuyết.

Đáng thương, Bạch Tuyết trong lúc vô tình nhìn thấy sói con, liền nhẹ nhàng ôm lấy nó, dấu vào trong ngực đi vào nhà. Trước khi vào cửa, cô cởi bỏ quần áo, giấu sói con ở trong lòng, hơn nữa vụng trộm mang vào trong phòng của mình.

Lang Vương bị Bạch Tuyết giấu ở trong lòng âm thầm châm biếm bé con loài người này thật nhỏ, chỉ riêng khuôn mặt này là dễ nhìn một chút!

Cô ban ngày đến trường, buổi tối liền ôm sói con ngủ, hơn nữa còn mỗi ngày đến giờ đều đi tắm rửa, vụng trộm giấu sói con ở trong áo ngủ, ôm vào phòng tắm, trước giúp sói con tắm, sau mới tắm rửa cho chính mình.

Tắm rửa xong, còn cùng sói con nằm ở trong chăn chơi đùa, tay nhỏ bé vuốt ve cái bụng sói con, hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của sói con. Vua sói bị Bạch Tuyết vuốt ve cả người bốc hỏa, nhưng phải nhịn, bởi vì anh hiểu được cô bé này còn là một đứa nhỏ, nhất là, cô bé này rất có khả năng là người anh đang tìm.

Thời gian trôi qua một ngày một ngày.

Một hôm giữa đêm, Bạch Tuyết bị đánh thức, nhịn xuống tiếng thét chói tai. Thì ra là sói con tiến vào trong áo ngủ, ‘ trêu đùa ngực nhỏ của cô! ’ Bạch Tuyết là thỏ trắng nhỏ, bị ăn đậu hủ! Bạch Tuyết nhịn, sờ sờ đầu của nó, nhất định là nó nhớ mẹ, nó còn nhỏ như vậy mà đã không có ai ở bên!

Giữa đêm hôm sau, Bạch Tuyết lại bị đánh thức, lại nhịn xuống tiếng thét chói tai. Thì ra là sói con lại tiến vào áo ngủ, hút đến hút đi ở trên người cô, thỏ trắng nhỏ cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị hút đến mặt đỏ bừng! Bạch Tuyết nhịn! Ai kêu nó là động vật, cái gì cũng không hiểu, là chính mình suy nghĩ nhiều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.