Khiết Phích

Chương 7: Động vào vợ con của tôi thì chỉ có đường chết




Đôi mắt đen linh động cùng ánh mắt mềm mại trước kia nay bị thay thể bởi tầng tầng đau thương. Tư Đồ Khắc Tai nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu, là muốn…rời đi?

Hân muốn rời bỏ ta? Không được! Tuyệt đối không được!

Tâm loạn ý chuyển, Tư Đồ Khắc Tai dùng sức đem Sở Mộ Hân thu vào trong ngực, một mùi hương thơm mát cùng hơi thở đặc biệt trên người cậu xông vào mũi hắn. Không phải mùi hương này vẫn luôn làm hắn an tâm sao? Tại sao bây giờ lại nghẹn lại khiến hắn khổ sở, khó chịu như thế này?

“Không, em có thể. Mặc kệ em có thể hay không tôi đều muốn ở cùng một chỗ với em. Hân, tôi yêu em! Em nghe tôi nói. Tôi tuyệt đối không cho em rời khỏi tôi, em nghe chưa, Hân? Em quên rồi sao? Tôi nói tôi đợi em, tôi vẫn sẽ luôn chờ em, chờ em hiểu được tình cảm của chính mình, tôi sẽ không để cho em rời đi. Tôi không muốn em rời xa tôi. Tôi không cho phép em đi, không cho phép!”

Bị ôm trong ngực Tư Đồ Khắc Tai, toàn thân không thể động đậy  Sở Mộ Hân cuối cùng rơi lệ.

“Nhưng, em…cô ấy nói chúng ta như thế là không đúng…”

“Em tin cô ta hay tin tôi? Tôi nói chúng ta phải vĩnh viễn cùng nhau chung một chỗ mới đúng, em nghe chưa? Dù em phát hiện ra em không thích tôi, không thương tôi cũng không sao cả, là tôi muốn cùng với em chung một chỗ. Mẹ nó, chính là tôi không muốn để em đi…”

Tư Đồ Khắc Tai gấp đến nỗi nói loạn. Khi ở với Sở Mộ Hân, hắn rất ít khi nói những lời lẽ thô tục. Hiện giờ hắn chỉ có một ý niệm trong đầu là phải làm sao để Sở Mộ Hân ở lại bên cạnh hắn!

Trong lồng ngực rộng lớn cùng cái ôm ấm áp, Sở Mộ Hân dần tỉnh táo lại, ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, những lời Tư Đồ Khắc Tai nói ra nghe không sót một chữ nào, cậu không nén được khẽ cười ra tiếng.

Cảm thấy tiểu gia hỏa cười, Tư Đồ Khắc Tai lúc này mới nới lỏng vòng tay, nhìn cậu cười mà trên mặt còn lem nước mắt, bàn tay to đưa lên lau đi những vệt nước mắt còn đọng lại.

“Không khóc? Không đi? Không giận?”

Liên tiếp hỏi ba câu hỏi khiến Sở Mộ Hân bật cười. Tư Đồ Khắc Tai bất mãn, ôm lấy cậu, quay đầu ra chỗ khác.

“Em cười tôi? Có biết tôi khẩn trương cỡ nào không mà em còn cười…”

“Em tin tưởng anh. Khắc Tai, anh biết em vẫn luôn tin tưởng anh mà”

Thanh âm rầu rĩ truyền ra từ trong ngực, bàn tay nhỏ bé ôm lấy hông hắn, nắm chặt áo hắn ở phía sau lưng, Sở Mộ Hân nói ra những lời lẽ cất ở trong lòng dù cảm giác bất an vẫn còn…

“Hân, Hân, tôi yêu em, thật sự yêu em, thật sự…”

“Khắc Tai…”

Hai người ngồi ôm nhau trong phòng làm việc rộng lớn, thỏa mãn cùng hạnh phúc…Có thể duy trì đến khi nào?

Có thể tin tưởng nhau được bao lâu?

Tin tưởng nhau là một loại thừa nhận, một thói quen. Khi người ta cho rằng một chuyện gì đó là đương nhiên, không có một chút hoài nghi, đó chính là tin tưởng. Cần dùng bao nhiêu tâm tư để tin tưởng mới thật sự là tin tưởng? Tin tưởng một chuyện có thể rất dễ nhưng tin tưởng một người thì cần bao lâu? Em muốn tin anh, sự thật là, em tin anh. Muốn hiểu được con người anh là dễ dàng hay tin tưởng anh mới là dễ dàng đây? Em hiểu rồi, những gì anh nói với em đều là sự thật sao? Những lời nói khi ôm em trong lòng ấy, tất cả nên là sự thật đi. Em lưu luyến muốn dựa vào lòng anh, sự ấm áp của khuôn ngực ấy, em không muốn phải rời xa. Lưu luyến sự sủng nịch của anh đối với thái độ của em, em không ra đi được. Anh thân mật gọi tên em khiến em có một loại cảm giác bối rối khó hiểu. Em đã hiểu rồi, thật đấy!

Dù cô ấy hôn anh, dù anh có thể mang bộ dạng này đi hôn người khác, em vẫn muốn tin anh vì chính anh nói anh yêu em, là anh nói. Cho nên em đều tin, đều tin.

——— —————— ——————-

Trận mưa rào sau buổi trưa luôn khiến người ta chán ghét, đặc biệt là cuối tuần.

“Ah…Trời mưa…Không thể đi rồi”

Ghé người vào cửa sổ, Sở Mộ Hân nghiêng đầu oán trách cơn mưa. Vốn dĩ đã cùng Tư Đồ Khắc Tai nói hôm nay cùng nhau ra biển chơi vậy mà thoáng một cái trời đổ mưa, đành phải ở nhà, thật là!

Bỏ tài liệu trong tay xuống, Tư Đồ Khắc Tai nhìn tiểu gia hỏa đang than ngắn thở dài bên cửa sổ liền nở nụ cười, nhẹ nhàng đứng lên đi ra phía sau lưng người yêu nhỏ bé, đưa tay ôm lấy toàn bộ cái eo nhỏ nhắn.

“A…Khắc Tai! Anh muốn hù chết em hả? Làm gì mà tự nhiên ôm em thế?”

Sở Mộ Hân bị hành động của Tư Đồ Khắc Tai dọa sợ, kêu to lên.Tư Đồ Khắc Tai dường như bị làm cho kinh sợ, đưa tay bịt lỗ tai.

“Ôm một chút thôi mà, làm gì mà lớn tiếng thế…”

“Vậy anh đừng ôm, buông em ra a”

Tính tình Sở Mộ Hân giống như một tiểu hài tử, không chịu an phận mà giãy dụa trong lòng Tư Đồ Khắc Tai. Hắn dùng thêm chút lực giữ chặt người đang làm loạn trong ngực rồi ảo não phát hiện nửa thân dưới nhạy cảm đang phản ứng.

“Hảo, thật xin lỗi, tôi không nên nói như thế. Em đừng động nữa được không, ngoan?”

Dùng giọng nói ngọt ngào cầu xin tha thứ, Tư Đồ Khắc Tai hi vọng mình có thể mau chóng hạ hỏa dục vọng nhưng Sở Mộ Hân cũng nhạy cảm phát hiện ra.

“A…Tai…anh…”

Một rặng mây đỏ nổi lên hai gò má, Sở Mộ Hân sợ hãi chỉ tay vào nửa người dưới của hắn, thè lưỡi. Tư Đồ Khắc Tai ngược lại rất thản nhiên.

“Ừm, chính là như vậy đấy. Đó là lí do vì sao em giúp tôi một chút, đừng nhúc nhích nữa”. Tư Đồ Khắc Tai cười trêu chọc Sở Mộ Hân.

“Anh như thế này rồi mà còn nói lung tung…Cái kia làm sao giờ…?”

Sở Mộ Hân đánh nhẹ lên vai Tư Đồ Khắc Tai mà một chút tác dụng cũng không có, mắt không dám nhìn xuống dưới kia. Trong đầu đột nhiên hiện lên nghi vấn liệu hắn đối với cậu có….Ách…Phản ứng cũng không phải một ngày hai ngày rồi, vậy…hắn…giải quyết như nào a?

Nhìn thấu nghi vấn trong lòng Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai chạm chạm lên hành lông mày đang nhăn lại vì suy nghĩ của ái nhân trong lòng.

“Xử lý làm sao hả? Có hai cách. Một là để cho nó cứ thế mà nguội đi, hai là vào WC tự mình giải quyết. Còn có thể giải quyết như thế nào được nữa?”

Hắn nói một hồi khiến Sở Mộ Hân càng đỏ mặt xấu hổ, tiếng nói giống như muỗi kêu.

“Đó….là….”

“Sao vậy? Tôi còn có cách thứ ba”. Tư Đồ Khắc Tai dường như rất hưởng thụ mà thưởng thức vẻ mặt xấu hổ của Sở Mộ Hân, cố ý đến gần bên tai cậu nhẹ nhàng thổi khí  “Em giúp tôi” (=]]]]]]])

“Đó….a…a…a?”

Bị hơi thở của Tư Đồ Khắc Tai khiêu khích, Sở Mộ Hân cơ hồ thất thần. Lúc đầu là thuận miệng nói ra mà không suy nghĩ, đợi sau khi tiêu hóa hết những gì hắn nói cậu mới vội vàng đẩy Tư Đồ Khắc Tai ra.

“Tôi đùa thôi, nhìn em sợ thành như thế này rồi. Được rồi, không làm khó em nữa, tôi vào WC chút”

Vẫn là giấu không được vẻ mặt bị tổn thương, cứ như vậy liền sợ hắn sao? Trong lòng Tư Đồ Khắc Tai khổ sở nhưng vẫn quan tâm như trước mà khẽ hôn lên gò má Sở Mộ Hân. Khóe mắt nhìn Tư Đồ Khắc Tai, nhìn ra được tâm trạng cô đơn của hắn, cổ họng Sở Mộ Hân nghẹn lại. Còn chưa kịp hiểu rõ phản ứng của mình, cậu đưa tay giữ chặt lấy thân hình chuẩn bị quay đi.

“Đừng đi! Em…có thể…” Lần đầu tiên có dũng khí nói với hắn những lời này, cậu cúi thấp đầu không muốn để Tư Đồ Khắc Tai nhìn thấy cậu đang kìm chế khuôn mặt đang đỏ bừng.

“A?”

Lần này đổi lại là Tư Đồ Khắc Tai trợn mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Mộ Hân. Tiến lên một bước, bàn tay to đặt lên trán cậu, đầu cảm thấy có chút choáng váng.

“Ừm… không có sốt, quái lạ…”

“Em nói thật!”

Đối với lời nói đùa của Tư Đồ Khắc Tai mà hành động có chút tức giận, Sở Mộ Hân bất mãn nghiêng đầu tránh né bàn tay hắn. Tư Đồ Khắc Tai lúc này mới phì cười một tiếng, hắn ôm lấy vai cậu.

“Đừng miễn cưỡng, tôi không muốn tổn thương em”

“Em…không miễn cưỡng, là thật”

Sở Mộ Hân cũng không ngờ tâm tình của bản thân về cơ bản đã hỗn loạn không thể chịu nổi nhưng lại có thể tùy ý thốt ra những lời kiên định, thanh âm từ nhỏ biến thành lớn lại thêm ánh mắt trong suốt như pha lê. Đón nhận ánh mắt cùng thái độ ngoan ngoãn tuân lệnh đó, Tư Đồ Khắc Tai cảm thấy thực có lỗi.

“Cái kia…Hân, em thực sự biết rõ tôi sẽ làm gì sao? Tôi không muốn…thương tổn em…”

Sở Mộ Hân đem trán khẽ dựa vào Tư Đồ Khắc Tai khiến cho khoảng cách hai bên gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng cùng hơi thở hổn hển khiến hắn không cách nào kìm chế được đưa tay ôm lấy hông của Sở Mộ Hân, để cậu nửa nằm trong ngực mình. Không chịu nổi được tâm tình kích động, hắn ghé vào tai Sở Mộ Hân nhỏ giọng xác nhận: “Thật sự có thể chứ…Hân?”

Hai tay đan vào nhau đặt lên cổ hắn, Sở Mộ Hân nở nụ cười ngọt ngào:

“Không phải anh đã chờ em từ rất lâu rồi sao?’’

Một tiếng sét đánh xuống khiến cửa sổ phát ra tiếng vang nhỏ, Tư Đồ Khắc Tai ôm lấy Sở Mộ Hân tiến về phòng ngủ.

“Đúng là tôi đã đợi từ lâu, nhưng…em biết tôi đợi chính là…”

Nhẹ nhàng đặt Sở Mộ Hân lên giường, cậu chìm trong cái gối lông vũ trắng trắng mềm mềm. Sở Mộ Hân thư thái khẽ bật lên một tiếng rên.

“Anh chờ em hiểu rõ được tình cảm của chính mình. Bây giờ em cho anh biết, Khắc Tai, anh đợi được rồi”

Đúng vậy, kể từ tuần trước, sau vụ việc của Lê Tiêu Quyên, Tư Đồ Khắc Tai liền thẳng thắn nói cho cậu biết về quá khứ vô cùng phóng túng của hắn nhưng Sở Mộ Hân vẫn không có cách nào loại bỏ được hình ảnh Tư Đồ Khắc Tai cùng Lê Tiêu Quyên hôn nhau ra khỏi đầu. Tuy không để tâm tới quá khứ đã qua của Tư Đồ Khắc Tai nhưng mỗi lần nhìn hắn thì hình ảnh kia lại hiện lên. Không dám hỏi hắn, cậu đành đi tìm Lãnh Tường Vân.

Lãnh Tường Vân nghe xong cười haha, tiểu gia hỏa này rõ ràng là đang ghen, chỉ là chưa biết rõ tình cảm này là gì thôi…Cái này còn không phải đơn giản sao!

“Nếu em thấy anh cùng người con gái khác hôn nhau thì sẽ có cảm giác gì?”

“Ừm…Không biết a, không có cảm giác đặc biệt.” Sở Mộ Hân nghiêng đầu suy nghĩ.

“Vậy nếu là đại ca Chương Trọng Phẩm thì sao?”

“Thật cao hứng a, vì anh ấy đã tìm được người quan trọng cho mình”. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười.

“Chính là như thế…, tiểu Hân”

Lãnh Tường Vân nhướng nhướng lông mày nhìn cậu, cười bỏ đi. Sở Mộ Hân suy nghĩ đến câu trả lời của y.

A…người quan trọng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.