Khiết Phích

Chương 49: Tình cảnh của ông ngoại và bà ngoại, Tiêu Nhất Thiên nổi giận




Nhìn thấy Lương Mộ Hi nhìn mình chăm chú, đổi lại nếu như là người khác, đoán chừng đã phải chịu phạt rồi, nhưng Lương Mộ Hi luôn có thể phá vỡ nguyên tắc của Thương Mặc Uyên.

Bình thường không thích bị người khác nhìn như vậy, thậm chí là chán ghét, nhưng xem tuyết hồ nhìn chằm chằm mình như thế, Thương Mặc Uyên lại cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, vuốt vuốt cái đầu nhỏ trắng như tuyết, nhìn vào đôi mắt trong suốt long lanh như thạch anh của tuyết hồ, tâm trạng cũng vui vẻ ( thật ra chỗ này là tâm trạn vô cùng tốt, nhưng cảm thấy nó lập quá nên mạo muội chỉnh lại, >< xin lỗi tác giả)

“ Ở trong phòng cả tháng rồi, ra ngoài tản bộ đi!”

Thương Mặc Uyên vừa nói xong, hai mắt của Lương Mộ Hi đã tỏa sáng, “ chi chi…”

Nằm ì ra cả tháng rồi, nếu còn không cho ra ngoài phơi nắng, nàng có lẽ sẽ nổi mốc mất thôi!

“ Đừng của động nữa, vừa mới khỏe lại, cẩn thận kẻo lại bị thương!” thân hình nhỏ bé lại còn non yếu thế kia, Thương Mặc Uyên phải rất tỷ mỉ chăm sóc.

“ chi chi…” biết rồi!

Lương Mộ Hi ngoan ngoãn nằm trên chân Thương Mặc Uyên, tùy ý để cho những ngón tay lành lạnh của y vuốt ve bộ lông của mình. Thói quen từ không quen trước đây cho đến quen dần, bây giờ Lương Mộ Hi đã cảm thấy rất dễ chịu.

Hương tuyết liên nhàn nhàn bên mũi, trên thân là sự tiếp xúc lành lạnh, ra khỏi phòng trúc, vẫn là mặt trời ấm áp, gió thổi mát mẻ… còn có gì thích hơn thế nữa chứ?

Một tháng cơ hồ chỉ ăn uống sinh hoạt trong phòng, hôm nay nhìn thấy mọi thứ bên ngoài, Lương Mộ Hi bỗng có cảm giác như tù nhân bị nhốt lâu ngày được thả!

Tự do a, chữ này mới tuyệt diệu biết bao!

Mặt trời, ấm áp dễ chịu biết bao!

Đôi mắt nho nhỏ híp lại thành một đường, cảm nhận ánh nắng bao phủ thân mình và gió mát hiu hiu thổi qua, Lương Mộ Hi cảm giác từ trong ra ngoài khoan khoái vô cùng.

Nhìn tuyết hồ biểu tình thích ý như vậy, Thương Mặc Uyên cũng có thể nghĩ ra được quả cầu lông trắng kia giờ phút này chắc hẳn là mặt đầy thư thái, chỉ là lớp lông quá dày, y nhìn không thấy mà thôi.

“ Muốn đi chèo thuyền không?” chỉ chiếc thuyền đang cập bên bờ, biết rõ tuyết hồ đã quá lâu không ra ngoài rồi, Thương Mặc Uyên cũng định sẽ đưa nó ra ngoài tản bộ thật tốt.

“ chi chi…” cái đầu gật lấy gật để, lúc còn ở hiện đại, nàng vẫn luôn muốn đi chèo thuyền, nhưng lại không có quan niệm nghệ thuật, cũng không có nơi cảnh đẹp như thế này.

Cả hồ nước xanh biếc, trên mặt hồ che phủ bởi lá sen xanh mát, chung quanh còn có nhiều dương liễu thế kia…

Cầu nhỏ, dòng nước, người…

Cảnh đầy ý thơ, nơi này vừa hay thật tuyệt, Lương Mộ Hi thích đến vội lên!

Thấy đôi mắt tuyết hồ sáng ngời, Thương Mặc Uyên cảm nhận rất rõ ràng sự kích động của tuyết hồ đang ôm trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve trấn an nàng, “Đừng gấp!”

Phân phó hạ nhân chèo thuyền qua, đồng thời chuẩn bị vài cái đệm mềm và thức ăn xong, Thương Mặc Uyên mới lên thuyền.

“ Vương gia…” nhìn xe lăn của Thương Mặc Uyên, người hầu nghĩ muốn tiến lên giúp, lại không dám lỗ mãng.

Lúc bình thường có Tịch Viên, chuyện này liền giao cho Tịch Viên làm, nhưng giờ Tịch hộ vệ đang chịu phạt rồi!

Gật đầu, trước mặt người khác, Thương Mặc Uyên chỉ là một vương gia ốm yếu tàn phế mà thôi, dù không thích người khác đến gần, lại cũng không thể không cho phép.

Vết thương của tuyết hồ đã tốt lên khá nhiều, Tịch Viên cũng nên trở lại thôi!

Nhận được sự của phép của Thương Mặc Uyên, người hầu ôm lấy y lên thuyền trúc ( bè trúc), tiếp đó đứng ở xa xa trên thuyền trúc chèo thuyền, mặt không cảm xúc nhìn Lương Mộ Hi gây cười.

Mấy người này, cũng thật là dễ thương quá đi, chỉ là, bọn họ đều sẽ không cười sao?

Nghĩ nghĩ, Lương Mộ Hi hình như thật sự rất ít thấy họ cười.

Lẽ nào đều bị ảnh hưởng bởi chủ nhân, bởi vì chủ nhân nơi này hình như cũng không thích cười nha!

“ Nghĩ gì thế?” Sờ sờ đầu Lương Mộ Hi, thấy tuyết hồ nhìn chăm chú thị vệ của mình, Thương Mặc Uyên có chút không vui.

Muốn nhìn, cũng phải là nhìn y này!

Lắc lắc đầu, lời này khó mà nói được, Lương Mộ Hi cũng lười động tay chân.

“ Còn ba tháng nữa là hoa liên nở rồi, đến lúc đó lại mang ngươi đi chèo thuyền!” bây giờ chỉ có lá mà thôi, nhưng qua ba tháng nữa, xung quanh sẽ nở đầy hoa sen, nơi đây lại càng đẹp hơn.

“ Chi chi…” nàng muốn xem, nàng muốn xem!

“ Ngươi con hồ li nhỏ này, sao lại luôn vội vàng như vậy?” tâm vội vàng như vậy, tính tình này, xem ra cần phải dạy dỗ cho tốt mới được, nếu không sau này thường ở cạnh y, sẽ hay gặp rắc rối.

Nàng mới không gấp a!

Quay người qua không để ý đến Thương Mặc Uyên nữa. Nguyên một năm này, thứ nàng nhìn thấy trừ núi ra thì chính là núi, trừ núi tuyết ra thì chính là núi tuyết, trừ sông băng ra, vẫn là sông băng. Mỗi ngày nhìn thấy đều là màu trắng, bây giờ khó khăn lắm mới nhìn thấy màu sắc khác, nàng đây không phải là hiếu kì sao?

Ngươi mỗi năm đều có thể nhìn thấy, nào có hiểu được tâm tình của ta chứ?

Thấy tuyết hồ cáu kỉnh, Thương Mặc Uyên cũng không giận, chỉnh thân thể của tuyết hồ lại, bưng đến một đĩa thịt khô, “ ăn chút đồ đi!”

Thịt hong khô, bên trên cho một ít ớt, hương thơm bay đến mê người, đã sớm làm thức tỉnh con sâu tham ăn mà mấy tháng nay chỉ được ăn thức ăn thanh đạm - Lương Mộ Hi. 

Thò ra hai vuột trước muốn với lấy một miếng, tuy rằng Lương Mộ Hi đã làm thú một năm, nhưng nàng không hề nghĩ mình sẽ giống những con thú khác cúi đầu ăn, không dùng tay ăn thức ăn!

Cho nên, dù cho móng của mình sẽ bị dơ, nhưng trong cách nhìn của nàng thì cũng tốt hơn so với việc cúi đầu trực tiếp ăn.

Hai cái vuốt nhỏ vẫn còn chưa linh hoạt lắm, lọng cọng cả buổi đều không cầm được miếng thịt nào. Thương Mặc Uyên nhìn thấy rất buồn cười, cầm đũa lên gắp qua cho Lương Mộ Hi.

Bức tranh trước mắt khiến cho thị vệ chèo thuyền bên cạnh trì độn, mặc dù đã quen với việc điện hạ sủng ai con hồ li này, nhưng môi lần nhìn thấy điện hạ nhà mình không câu nệ thân phận đút cho hồ li ăn, năng lực chấp nhận của mọi người vẫn còn rất giới hạn.

Ai bảo, đãi ngộ thế này đến cả đương kim thánh thượng cũng chưa từng có đây?

Con hồ li này thật là tích phúc tám đời rồi!

Nhưng Lương Mộ Hi chẳng mảy may cảm nhận được để cho đường đường là một vương gia phục vụ nàng ăn cơm là có gì to tát, rất an tâm thoải mái tiếp nhận đãi ngộ dành cho khách quý này, đôi mắt sáng long lanh vẫn luôn híp lại, xem ra được nàng rất hưởng thụ.

Mà hình như Thương Mặc Uyên cũng rất hưởng thụ quá trình đút ăn này, nhìn tuyết hồ thỏa mãn như vậy, y cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, ngũ quan tuấn dật dưới ánh sáng chang hòa của mặt trời dường như cũng bớt đi vài phần khí chất lạnh lung, nụ cười làm băng tan chảy kia dường như từ sau khi gặp Lương Mộ Hi cũng càng ngày càng nhiều.

Sinh ra đã khiếm khuyết, luôn phải đối mặt với quá nhiều nguy hiểm, hơi không chú ý liền sẽ rước họa vào thân ngay. Từ nhỏ, Thương Mặc Uyên đã quen tỏ thái độ thờ ơ.

Mặc dù chỉ mới mười hai tuổi, nhưng cá tính quá mức thâm trầm nội liễm, luôn làm cho người khác dễ dàng lãng quên đây thật ra chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Chính Lương Mộ Hi cũng là như vậy, không hề phát giác ra người chăm sóc cho nàng gần đây nhất thật ra vẫn còn là một đứa trẻ, một đứa trẻ mà ở thời đại của nàng vẫn còn học tiểu học, xem truyện tranh, vô lo vô nghĩ mà thôi.

Đối với Thương Mặc Uyên, Lương Mộ Hi luôn có một nỗi sợ trong lòng, hoàn toàn không hề nghĩ đến thực ra số tuổi của đời trước của nàng còn là chị của người ta nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.