Khiết Phích

Chương 14: Kêu người phụ nữ của anh nói xin lỗi tôi




“Này, này, Tư Đồ Khắc Tai, ngươi buông cô ấy ra!” Toàn Uy Thạc la hét ầm ĩ. “Người của ta ở đây đều là sát thủ chuyên nghiệp. Ngươi…..”

“Hừ, chuyên nghiệp? Lão quỷ, tôi khuyên ông, trước tiên phải hiểu rõ được tình hình của đối phương. Nghĩ lại xem có đúng không đồ khoác lác. Tôi có thể nói thật với ông, ông có biết học vị tiến sĩ của tôi là về cái gì không?”

Lãnh Tường Vân một tay tiêu sái ôm lấy eo Lê Tiêu Quyên, chậm rãi đi tới, vỗ vỗ lên mặt Toàn Uy Thạc cười hỏi. Rõ ràng Lãnh Tường Vân chỉ cười với mình nhưng không hiểu sao lại có cảm giác hô hấp bị áp bức mạnh mẽ khiến hơi thở của Toàn Uy Thạc ngày càng dồn dập, ngay cả đứng cũng không vững.

“Được rồi, nhìn ông như vậy chắc tò mò muốn biết. Tuy ông đã quên nhưng tôi vẫn nói cho ông biết, học vị tiến sĩ của tôi vô cùng đặc biệt. Nó có tên là “Giết người không để lại dấu vết”. Ông yên tâm, tôi luôn luôn học dĩ trí dụng (học để áp dụng thực tế), là học trò học một biết mười. Cho nên tôi sẽ cho ông một cái chết đẹp đẽ. Như vậy được không? Lão bá ngu ngốc?”

Nếu chỉ nhìn Lãnh Tường Vân ôn nhu, vui vẻ, người ta sẽ hoàn toàn tin rằng y đang cùng với người yêu nói mấy lời ân ái. Mồ hôi Toàn Uy Thạc chảy ròng ròng, khó trách hắn cảm thấy Lãnh Tường Vân trông quen mắt, hóa ra là y.

Đây là truyền thuyết được lưu truyền trong giới sát thủ, mật danh “X”.

Thực ra, y cũng không phải giết người để tồn tại, sát thủ chỉ là công việc của y. Nghe nói y chỉ nhận những vụ mà y thấy hứng thú, chưa bao giờ thất bại. Ngoài đôi tay bắn súng chuẩn xác, trên người còn có võ công, đấu với y thì không ai còn sống sót. Khi ra tay, y tuyệt đối không để cho đối phương cảm nhận được mình bị giết bởi vì y lúc nào cũng mang theo nụ cười ôn nhu. Toàn Uy Thạc hiểu rõ sao? Bởi vì hắn đã chứng kiến tận mắt người bị giết như thế nào.

“Cõ lẽ….. Tôi nên gọi ông một tiếng, ông chủ?”

Lãnh Tường Vân vẫn cười. Không sai, năm ấy khi Lãnh Tường Vân vừa đến Nhật, Toàn Uy Thạc liền thuê Lãnh Tường Vân với giá năm nghìn vạn, giết ba hắn.

Hiện tại, Toàn Uy Thạc ngay cả đứng cũng không đứng được, hai chân mềm nhũn liền quỳ rạp xuống đất.

Tư Đồ Khắc Tai nhìn tình hình, thoáng cau mày, nhìn Lãnh Tường Vân vẫn đang giữ Lê Tiêu Quyên.

“Cậu nhìn cậu đi, biến hắn thành thế này rồi sao tôi chơi đùa tiếp được?”

Le lưỡi cười, Lãnh Tường Vân nhún vai, cố ý kề sát tai Lê Tiêu Quyên.

“Người ta cũng không phải cố ý mà, đúng không, Quyên Quyên?”

Lê Tiêu Quyên đã sớm bị dọa cho sắp xỉu. Lãnh Tường Vân tiện tay buông cô ra, Lê Tiêu Quyên lập tức ngã xuống bên cạnh Toàn Uy Thạc.

Không nói câu nào, nhìn đôi nam nữ trên mặt đất, nhìn người bốn phía xung quanh trong bóng tối, Tư Đồ Khắc Tai nhẹ nhàng, ôn nhu đặt Sở Mộ Hân vào lòng Lãnh Tường Vân rồi ngồi xuống.

“Ông biết hậu quả của việc rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt không? Toàn Uy Thạc? Lúc trước tôi còn miễn cưỡng tôn ông làm trưởng bối, hiện tại ông chiêu đãi bé con của tôi như thế này, tôi cũng nên đáp đại lễ, ông nói xem đúng không?” (người ta “đáp lễ”, anh đáp hẳn “đại lễ”:v)

Tuy khi nói những lời này Tư Đồ Khắc Tai không có chút âm điệu nào nhưng giọng nói hắn lại vô cùng trầm thấp mang theo từ tính làm cho ai nghe thấy cũng phải say nhưng Toàn Uy Thạc và Lê Tiêu Quyên lại như phảng phất nghe thấy tiếng chuông báo tử. Tư Đồ Khắc Tai khẽ nhếch lông mày, bên ngoài cửa có tiếng gõ.

Một lát sau, Từ Minh Triết bước nhanh tới, trong tay cầm một tập tài liệu, đi qua đám người đang cầm vũ khí. Vì khoảng cách của ông chủ và Tư Đồ Khắc Tai quá gần nên tất cả mọi người không dám lộn xộn, sợ làm ông chủ bị thương.

“Tư Đồ tiên sinh, tất cả ở trong này, mời anh xem qua”.

Sợ hãi nhìn thứ đồ đang nằm trong tay Tư Đồ Khắc Tai, Toàn Uy Thạc không gây ra tiếng động nào. Nhìn nhìn, Tư Đồ Khắc Tai khinh miệt lắc đầu, không nghĩ tới đường đường là giám đốc một tập đoàn mà lại không chịu được như thế này.

“Tôi xem, vẫn nên để tôi mở giúp lễ vật ra nhỉ, Toàn tiên sinh. Đầu tiên để tôi giới thiệu, gần đây tệ công ty mới thu mua một tập đoàn, vừa khéo lại là tập đoàn Uy Thạc. Tôi đây lại cảm ơn ông. Còn có cái này, là tại hạ tôi chuẩn bị cho ông. Ảnh chụp và tư liệu cá nhân của ông. Nội dung liên quan đến việc ông rửa tiền, trốn thuế, buôn lậu thuốc phiện, còn cả mua bán súng đạn bất hợp pháp. Tôi nói ông nghe, rõ là chuyện xấu nào cũng làm hết làm tôi tốn không ít thời gian chuẩn bị kinh hỉ này cho ông. Ông nói xem, không phải là nên cảm động chứ?”

“Tư Đồ Khắc Tai…..ngươi……” Toàn Uy Thạc run rẩy không ngừng, ngay cả nói cũng không nói nổi.

Lê Tiêu Quyên vẫn trừng mắt nhìn Tư Đồ Khắc Tai, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: nếu ta không có được ngươi thì người khác cũng đừng hòng có được!

“Phía sau còn làm cái gì? Mau nổ súng cho ta!”

Ta quan tâm ngươi là sát thủ đứng đầu cái gì. Ta cũng không tin ngươi có thể tránh thoát được đống đạn này!

Sự tình đột nhiên thay đổi, Tư Đồ Khắc Tai lập tức lùi về bên cạnh Lãnh Tường Vân, đưa tay ôm lấy Sở Mộ Hân. Đồng thời, Lãnh Tường Vân cũng rút roi bên người ra vung lên, tựa như bức tường, giống hệt thủy tinh chống đạn ngăn cách ba người với tay súng bắn tỉa. Toàn bộ động tác chưa đầy hai giây.

Lê Tiêu Quyên quả thực không thể tin nổi hai mắt mình. Y rõ ràng có thể đỡ được đạn? Điều này là không thể? Sao lại như vậy được? Cắn răng một cái, Lê Tiêu Quyên vung tay lên, nhanh chóng ra lệnh:

“Mau lên cho ta! Các ngươi là heo à! Nhiều người như vậy còn sợ cái gì? Mau lên!”

Bốn tay vệ sĩ cùng mười mấy tên lâu la nhất loạt xông lên. Tư Đồ Khắc Tai ôm Sở Mộ Hân ra phía góc tường, Từ Minh Triết đứng chắn trước bọn họ, Lãnh Tường Vân vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười.

“Chỉ có thế này thôi sao? Tôi khuyên các người nên dứt khoát một lần toàn bộ luôn, nếu không thì lãng phí thời gian của tôi”

Lê Tiêu Quyên bị kích thích tức tối giậm chân. “Ra tay đi! Đồ ăn hại!”

Mọi người nghe lệnh lập tức vây quanh Lãnh Tường Vân. Từ Minh Triết vừa lo lắng cho Lãnh Tường Vân vừa lo cho an toàn của Tư Đồ Khắc Tai. Nhìn ra tâm tư của hắn, Tư Đồ Khắc Tai vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt Sở Mộ Hân, thản nhiên trấn an Từ Minh Triết.

“Cậu yên tâm, loại người này Lãnh còn không để vào mắt”

Tuy nói vậy nhưng Tư Đồ Khắc Tai vẫn tập trung đề phòng. Đang lúc nhìn xung quanh, hắn bất ngờ phát hiện một tia sáng màu đỏ giữa đống container xếp chồng đống lên. Điểm đỏ chiếu trên lưng Lãnh Tường Vân. Lại nhìn Lãnh Tường Vân, tuy công phu của bốn người kia không bằng Lãnh Tường Vân nhưng muốn giải quyết bọn chúng trong một lúc thì cũng không phải dễ. Tư Đồ Khắc Tai cúi đầu nhìn người yêu trong lòng, gương mặt vì mất máu mà trở nên nhợt nhạt, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, không thể tiêu tốn quá nhiều thời gian ở chỗ này, cái kia cũng chỉ có thể như thế này……

“Quản lí Từ, phiền cậu trông nom tiểu Hân, tôi đi giúp Lãnh”. Tư Đồ Khắc Tai lấy quần áo quấn quanh Sở Mộ Hân kín một chút rồi để Từ Minh Triết cẩn thận ôm lấy.

“Cậu nghe cho kĩ, cho dù xảy ra chuyện gì thì bảo vệ em ấy là ưu tiên tuyệt đối, biết không?”

Từ Minh Triết gật đầu. Tư Đồ Khắc Tai nhìn Sở Mộ Hân một cái rồi mới xoay người gia nhập cuộc chiến.

“Tư Đồ, cuối cùng anh cũng chịu giúp tôi rồi!”

Lúc Lãnh Tường Vân nói chuyện lại có hai người bị y đá ra ngoài. Tư Đồ Khắc Tai cười lạnh, nắm cổ áo của một người, thuận tay ném sang bên cạnh. Âm thanh đập vào container bằng tôn bao trùm tiếng rên bên trong.

“Cậu lại lười biếng. Người ta nhắm vào cậu lâu rồi mà còn ở đây vui cười tự đắc”. Hai người cho dù đánh nhau cũng không quên nói chuyện phiếm.

Lúc này, ngoại trừ bốn tên vệ sĩ vẫn đang ra sức vật lộn thì đám người dư thừa ngoài kia kẻ thì hôn mê, kẻ thì bị thương nặng không còn sức đứng dậy. Điều này làm cho Lê Tiêu Quyên và Toàn Uy Thạc đứng trốn ở một bên thật sự không thể tin được.

Ngay lúc Lãnh Tường Vân đang bẻ tay một người thì Sở Mộ Hân nằm trong lòng Từ Minh Triết có động tĩnh.

“….Tai….”

Từ Minh Triết vừa nghe thấy tiếng cậu ngay lập tức kề sát lại, muốn nghe xem Sở Mộ Hân nói gì.

“Ân….” Từ Minh Triết có chút thất vọng phát hiện ra Sở Mộ Hân chỉ là đang nói mê. Muốn lau mồ hôi trên trán cậu nhưng ngay khi tay chạm vào da thì bị nhiệt độ cao khác thường của Sở Mộ Hân làm cho choáng váng.

“Tiểu Hân!” Trời ạ, phát sốt?

Từ Minh Triết sợ hãi kêu lên không chỉ thu hút sự chú ý của Tư Đồ Khắc Tai mà còn làm cho Lê Tiêu Quyên và Toàn Uy Thác phát hiện ra bọn họ.

Cho dù có để Tư Đồ Khắc Tai thắng trận này thì ta cũng phải làm cho hắn hối hận cả đời!

“Tư Đồ! Cẩn thận phía sau!”

Tư Đồ Khắc Tai đang nhìn tình hình Sở Mộ Hân. Lãnh Tường Vân đang đánh nhau với một trong hai tên, tên còn lại thấy Tư Đồ Khắc Tai phân tâm liền tận dụng thời cơ, rút dao găm đâm mạnh vào lưng hắn.

Tư Đồ Khắc Tai cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, muốn ngăn cản đã không kịp, tránh đi thì lại sợ làm Sở Mộ Hân bị thương liền dứt khoát không tránh đi. Đỡ một dao này nhưng lại không cảm nhận được cơn đau như trong tưởng tượng. Lúc này, Tư Đồ Khắc Tai quay lại nhìn chỉ thấy Lãnh Tường Vân đang chắn trước người, máu trên vai trái đang ứa ra.

“Lãnh!”

Cũng lúc này, Lãnh Tường Vân cho một cước đá kẻ đánh lén ra ngoài, thuận tiện giẫm nát xương sườn hắn. Tư Đồ Khắc Tai lớn tiếng ngăn cản.

“Lãnh! Quay về!”

Nhìn thấy còn hai tay súng bắn tỉa, Toàn Uy Thạc rống: “Nổ súng!”

“Tôi không sao!” Âm thanh của Lãnh Tường Vân gần như vang lên đồng thời cùng với tiếng súng. Y không những không tránh viên đạn mà ngược lại còn hướng tới vị trí ẩn náu của tay súng bắn tỉa, lấy khẩu súng ở phía sau đưa cho Tư Đồ Khắc Tai.

“Yểm trợ tôi!” Tư Đồ Khắc Tai lập tức nổ hai phát súng. Viên đạn sượt qua tai làm bọn chúng sợ hãi lui vào bên trong.

Cùng Tư Đồ Khắc Tai ăn ý mười phần, động tác của Lãnh Tường Vân đột nhiên tăng tốc khiến cho hai người kia ẩn náu ở trên cao không kịp phòng bị. Trong điện quang thạch hỏa (nhanh như chớp), Lãnh Tường Vân đoạt hai khẩu súng. Khi bọn chúng không kịp phòng bị liền lấy báng súng đập hai người bất tỉnh.

Tư Đồ Khắc Tai chăm chú nhìn động tác của Lãnh Tường Vân, tuy bình thường hắn ra vẻ xa cách nhưng trên thực tế hai người còn tốt hơn cả bạn bè tốt. Tư Đồ Khắc Tai cũng chưa bao giờ đối xử với Lãnh Tường Vân như với vệ sĩ bình thường. Nhìn máu ở vết thương trên vai y không ngừng tuôn ra, Tư Đồ Khắc Tai lo lắng không thôi.

Toàn Uy Thạc và Lê Tiêu Quyên đứng một bên đưa mắt ra hiệu, lén sờ soạng trên mặt đất lấy một khẩu súng nhắm vào Sở Mộ Hân vẫn còn đang hôn mê mà Lê Tiêu Quyên cũng nhắm vào Từ Minh Triết.

Giải quyết xong hai người, Lãnh Tường Vân thấy choáng váng, hoa mắt. Y biết mình mất không ít máu, khó mà chống đỡ được liền xoay người muốn bước đi nhưng vừa vặn trông thấy cảnh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.