Khiến Em Gả Cho Anh

Quyển 2 - Chương 18




Ở bên trong phòng tối đen như mực, chỉ có đèn pin cầm tay nhỏ phát ra một chùm ánh sáng màu vàng mờ ảo.

Đào Vân Kha hít một hơi thật sâu, bằng con số trong trí nhớ, mở cửa tủ khóa an toàn , cẩn thận từng li từng tí lấy ra đĩa CD.

Chỉ cần. . . . . . Đem đĩa CD này in số liệu bản chính một phần nữa, bí mật bán ra. . . . . . Lấy được tiền, đủ cho cô nửa đời sau trải qua cuộc sống giàu có.

Không nghĩ tới, cô đúng là vẫn còn cùng Ôn Hào Nhân một dạng, cùng đi con đường đánh cắp cơ mật công ty này. Chỉ là, Ôn Hào Nhân thuần túy vì tiền, mà cô, cũng là đối với Quân Tư Khuyết thất vọng.

Đúng vậy, tất cả đều là hắn ép cô.

Nếu như không phải là hắn đối với cô không thèm để ý, lại nhất thời sủng ái một nữ nhân khác , cô tuyệt đối sẽ không làm ra bất kỳ chuyện bất lợi nào đối với hắn.

Nhưng là bây giờ, cô lại nên vì mình suy tính. Quân Tư Khuyết người đàn ông này, cô hiểu rất rõ rồi. Nếu như hắn không thương một người, như vậy cho dù đối phương khổ sở như thế nào giữ lại cũng sẽ không có chút tác dụng.

Cho nên, thay vì đem hi vọng đặt ở trên thân nam nhân, không bằng đem hi vọng đặt ở trên tiền tài thực tế.

Cẩn thận đem đĩa bỏ vào trong máy vi tính, Đào Vân Kha mười ngón tay thật nhanh ở trên bàn phím đưa vào giải mật mã.

“Quân Tư Khuyết, cho dù anh không yêu tôi, nhưng tôi làm như vậy, ít nhất anh sẽ nhớ tôi!” Đào Vân Kha tức giận nói nhỏ , rồi lại có một tia hưng phấn. Lần này,cô đem nghiên cứu cơ mật ba năm nay của công ty tiết ra ngoài, cái nam nhân cao ngạo đó sẽ phải nhớ cô cả đời thôi.

“Đào Vân Kha, tôi cho là cô ít nhất có thể so với Ôn Hào Nhân thông minh hơn, không nghĩ tới cũng là tôi đánh giá cao cô.” Trong bóng tối, thanh âm đạm mà lạnh, giống như kim nhỏ tinh tế, từ ốc nhĩ lọt vào đâm thẳng trái tim người khác.

Thân thể mềm mại chấn động, trong phòng thanh âm bàn phìm im bặt. Đào Vân Kha sắc mặt trở nên một mảng tái nhợt, tầm mắt hốt hoảng nhìn về phía bóng tối kia cái gì cũng nhìn không thấy, trực giác hét rầm lên: “Làm sao anh lại ở chỗ này?”

Bên trong gian phòng ánh đèn chợt sáng choang, Quân Tư Khuyết đứng cạnh cửa chậm rãi đi vào bên trong phòng, “Tôi nói rồi, tôi từ trước đến giờ vẫn thích trò chơi mèo vờn chuột.”

Cô cứng lại, “Không lý do , anh không lý do biết tôi muốn đánh cắp phần cơ mật này!”

“Đào Vân Kha, cô quên một điểm, trên cái thế giới này, người có thể để cho tôi không đề phòng, không có mấy người, mà cô, trùng hợp không có trong những người này. Cô cho rằng, tôi thật sự sẽ yên tâm đem đồ quan trọng, chỉ đơn giản cho bảo vệ bình thường canh giữ sao?”

“Anh mưu tính cái gì? Là ở trong căn phòng này? Hay là đang trên tủ sắt? Hoặc là, là ở trên CD?” Cô đột nhiên giật mình, chỉ là, cô nói lên những vấn đề này, thế nhưng hắn lại cũng không đáp lại.

“Anh muốn thế nào đối phó tôi?” Đào Vân Kha lại hỏi, đây mới là để cho cô hốt hoảng.

“Cô phải biết thói quen của tôi.” Hắn nhàn nhạt nói, ngón tay vừa động, một cái vỗ tay vang lên, lại có dáng bốn vệ sĩ đi vào trong phòng, phân hai bên trái phải giữ lấy Đào Vân Kha.

Cô khẽ cắn răng, sắc mặt từ trắng biến xanh, “Không, anh không thể đối với tôi như vậy, nếu như không phải là ngươi chỉ để ý Phương Y Nhiên nữ nhân kia, tôi sẽ không như vậy, tất cả đều là anh sai!” Người phản bội Quân Tư Khuyết, cho tới bây giờ cũng sẽ không có kết quả tốt. Vừa nghĩ tới kết quả những người đó, cô chỉ cảm thấy như vào hầm băng.

“Thật đáng tiếc, ý nghĩ của cô cùng tôi cũng không có đạt thành nhận thức chung.” Quân Tư Khuyết xoay người, không muốn lại nhìn đến nữ nhân dùng giọng nói thiếu sức sống kêu la . Nếu như cô chưa từng làm ra chuyện như vậy, có lẽ hắn sẽ cho cô một số tiền lớn, hay hoặc là để cho cô đi quản lý chi nhánh công ty ở nước ngoài, chỉ là hiện tại ——”Đào tiểu thư, có lẽ cô nên suy nghĩ thật kỹ, những ngày tiếp theo ở ngục giam, nên như thế nào vượt qua.”

Cho dù nữ nhân như vậy, khóc đến lợi hại hơn nữa, thương tâm như thế nào, bi phẫn như thế nào, hắn vẫn như cũ sẽ không có chút cảm xúc nào. Sẽ không đau lòng, sẽ không tha, sẽ không khó chịu, chỉ vì hắn những cảm tình này, cũng chĩ để lại cho một nữ nhân.

Một nữ nhân tên là Phương Y Nhiên .

“Quân Tư Khuyết, anh đối với tôi, thật chẳng lẽ ngay cả một chút yêu cũng không có sao?” Đào Vân Kha chặt chẽ nhìn chằm chằm bóng lưng Quân Tư Khuyết hô.

Bóng dáng đang từng bước từng bước đi khẽ dừng lại, nhưng không có quay đầu lại, chỉ là dùng một loại thanh âm cực độ bình tĩnh đáp trả: “Không có, trước khi gặp Y Nhiên, tôi căn bản không biết cái gì là yêu.”

Chỉ có gặp được, mới bắt đầu yêu, mới bắt đầu hiểu, thì ra là đó là một loại vui vẻ, một loại cực hạn vui vẻ!

“Ba ruột Tiểu Thiên lại là Quân Tư Khuyết, chậc chậc, không trách được trước kia mình cảm thấy Quân Tư Khuyết nhìn quen mắt đấy.” Dư Dĩ Hạ ngược lại rất là nhanh chóng đón nhận sự thật này, dù sao, cũng chỉ có Quân Tư Khuyết loại nam nhân cấp bậc yêu nghiệt, mới có thể sinh ra “ loại” như Tiểu Thiên xinh đẹp như vậy !

“Cám ơn bạn cảm thấy hắn nhìn rất quen mắt.” Phương Y Nhiên than thở một tiếng, tất cả đầu sỏ gây nên, hình như đều do vị bằng hữu này của cô gây ra.

“Đâu có đâu có!” Dư Dĩ Hạ ngược lại đối với lần này rất là đắc ý, “Nếu không phải là mình năm đó dẫn bạn đi hộp đêm, bạn cùng Quân Tư Khuyết có thể liền bỏ lỡ duyên phận, nếu không phải là mình vạch trần, Tiểu Thiên kia nhanh như vậy cùng ba hắn quen biết nhau a.”

Phương Y Nhiên há hốc mồm, vẫn thật phát hiện cô nói không ra lời phản bác nào.

“Đúng rồi, căn cứ vào nguyên lý ưu sinh học, bạn có nghĩ tới hay không sẽ cùng Quân Tư Khuyết sinh mấy đứa.” Dù sao, gen tốt như vậy, không lợi dụng, được kêu là lãng phí.

Sinh mấy đứa sao? Tầm mắt Phương Y Nhiên, không khỏi liếc về hướng trong phòng khách Phương gia nhìn đôi mắt ti hí của hai cha con. Ngô, sinh thêm mấy tiểu đáng yêu chủ ý này tựa hồ không tồi.

Phương Tĩnh Thiên nâng đầu nhỏ, đang không ngừng quan sát Quân Tư Khuyết.

“Mẹ nói con phải gọi chú là ba, nhưng là tại sao chú là ba của con?” Tiểu tử ở bên trong lòng hiển nhiên cũng không hiểu từ “ cha” đại biểu hàm nghĩa gì.

“Bởi vì có ta, mới có con.” Quân Tư Khuyết dùng cách nói đơn giản nhất nói. Dù sao đối với một đứa trẻ năm tuổi , rất khó có cái giải thích mang tính chuyên nghiệp nói rõ.

Tiểu tử nháy mắt mấy cái, “Nhưng là ba của những bạn trong nhà trẻ, đều sẽ là bồi bọn họ chơi, sẽ cho bọn họ mua đồ ăn, sẽ cho bọn họ cưỡi trên cổ .”

“A?” Đầu ngón tay Quân Tư Khuyết , nhẹ nhàng chạm mi tâm của tiểu quỷ, “Nói như vậy, nếu như mà ta không có làm được những thứ này, con cũng không tính gọi ta ba sao?”

Hắn những lời này, thật ra khiến Phương Tĩnh Thiên nhíu lại chân mày nho nhỏ, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi. Một đứa bé, dùng cái vẻ mặt nghiêm túc suy tư này, nhưng thật ra là chuyện rất buồn cười.

Quân Tư Khuyết giống như là phát hiện một món đồ chơi đặc biệt, hướng về phía đứa con Đông xoa bóp, Tây siết chặt, thì thỉnh thoảng đem tay nhỏ bé của tiểu tử để vào ở bên trong lòng bàn tay của mình, cảm thán lớn nhỏ kinh ngạc. Dù sao, loại “con” này, đối với hắn mà nói, là hoàn toàn mới lạ.

Cho đến tiểu tử trầm tư rốt cuộc bị hắn vị ba này chiếm tiện nghi mà “ giày xéo” mình phải ngã trái ngã phải thì nó mới chu mỏ, “Nếu như chú rất thông minh, con cũng cũng có thể gọi chú là ba .”

“Phải rất thông minh?” Hắn nhướng nhướng mày, có chút ngạc nhiên nhìn đứacon trước mặt.

Tiểu tử chợt trở nên đắc ý, phác xích phác xích di chuyển hai cái chân nhỏ chạy vào phòng để đồ chơi, chỉ chốc lát sau, liền đẩy một cái túi ni lon lớn có ròng rọc đi ra.

Trong túi, tất cả đều là nhiều loại mô hình khẩu súng, nếu như giờ phút này để một người yêu thích súng đến xem, tuyệt đối sẽ cho rằng,bộ sưu tập như vậy, quả thật là chuyên nghiệp . Thậm chí ngay cả rất nhiều bản mô hình súng số lượng có hạn, cũng có thể ở trong túi tìm được

Ban đầu, Tiểu Thiên trong tiệm ăn nhanh cho Quân Tư Khuyết nhìn mô hình súng nó mới mua thì Quân Tư Khuyết chỉ là kinh ngạc mà thôi, nhưng là bây giờ, thế nhưng hắn lại là chân chính giật mình.

Chuyện có thể làm cho hắn giật mình rất ít, những ”món đồ chơi” này của con , cũng coi là một trong đó rồi.

Tiểu Thiên tiện tay lấy ra một thanh súng tự động, thật nhanh đem khẩu súng kia tháo ra thành từng mảnh, “Chú sẽ đem cái này lần nữa hợp lại sao?”

Quân Tư Khuyết cười một tiếng, thân là người đứng đầu Quân gia, đối với súng ống, hắn tự nhiên cũng hệ thống học qua, ngón tay phiên động, hắn nhanh chóng đem những mảnh lại lần nữa lắp ráp thành một khẩu súng.

Tiểu tử không chịu yếu thế lại phá hủy một khẩu súng, “Còn cái này?”

Quân Tư Khuyết lần nữa tiến hành một lần tổ hợp công việc.

Cứ như vậy, một lớn một nhỏ, coi như là đối đầu, tiểu tử không ngừng tháo khẩu súng ra, mà Quân Tư Khuyết là không ngừng lắp ráp, cho đến trong cái túi mô hình súng đều bị giằng co một lần, tiểu tử mới thở dốc thở phì phò nhìn ba của hắn, “Được rồi, chú. . . . . . Chú cũng không coi là quá đần.”

“Như vậy muốn thế nào mới coi là thông minh đây?” Quân Tư Khuyết bắt đầu đối với vật nhỏ này chân chính cảm thấy hứng thú rồi. Vật nhỏ trí lực vượt quá xa tưởng tượng của hắn.

Tiểu tử lại chạy tới trong phòng đồ chơi của nó, không lâu lắm, cầm một hộp giấy lớn tới đây, “Nếu như chú chơi Đại phú ông có thể thắng con, mới có thể coi là thông minh.”

“Đại Phú Ông?” Hắn nhìn tiểu tử ở trên bàn mở bản đồ trò chơi, lấy ra cái sang(???), tượng người nhỏ bằng nhựa cùng nhiều miếng cạc nhỏ, “Quy tắc trò chơi là cái gì?”

“Chú không biết chơi sao?” Tiểu tử trên mặt nhất thời toát ra thất vọng.

Khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn, thân thể non nớt, hắn thậm chí chỉ cần ngón tay dùng sức chút, mà có thể đem hắn đẩy ra ngã xuống đất. Nhưng là kỳ dị , trong ngực xông ra một cỗ xung động, hắn cũng không hy vọng đứa nhỏ trước mắt thất vọng.

“Nếu như con chịu dạy, ta có thể lập tức học được.” Quân Tư Khuyết mỉm cười đề nghị.

Thất vọng đảo mắt biến thành hưng phấn, chỉ là tiểu tử vẫn là cố ý chu mỏ, giả trang ra một bộ dáng miễn cưỡng, “Vậy sau khi chú học được, nhất định không thể giống như mẹ như vậy a, mẹ quá ngu ngốc, mỗi lần cũng bại bởi con.”

“Hảo.”

Một lớn một nhỏ hai người ở trong phòng khách bắt đầu chơi nổi lên cường thủ quân cờ, cho đến Phương Tĩnh Thiên chơi mệt mỏi, mới nằm ở trong ngực Quân Tư Khuyết trầm trầm ngủ thiếp đi.

Phương Y Nhiên đi tới, nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn ngủ của con. Bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ nên sớm hơn chút, để cho bọn họ cha con quen biết nhau.

“Em thấy, nó không sai biệt lắm đem toàn bộ bảo bối cũng đẩy ra ngoài cùng anh chơi.” Phương Y Nhiên nhìn đống đồ chơi tán lạc đầy đất tại phòng khách.

“Nó nói em quá ngu ngốc.” Quân Tư Khuyết ôm tiểu tử hướng phòng ngủ đi tới.

“Cái gì?” Phương Y Nhiên đi theo.

“Hắn nói em chơi Đại Phú ông thua nó.” Quân Tư Khuyết nói xong, đi tới bên giường, cẩn thận đem đứa bé trong ngực đặt lên giường

“. . . . . .” Cô im lặng mà đem chăn mỏng đắp lên trên người của con, ngón tay không quên nhẹ nhàng sờ gò má non mềm của nó, “Cũng không thể tưởng, ban đầu là ai dạy con chơi trò Đại Phú Ông đấy!”

Đáng tiếc, đứa con ngủ say căn bản còn đắm chìm trong mộng đẹp của mình, không nghe thấy mẹ nó oán giận nói như vậy.

Đôi cánh tay, từ phía sau ôm lấy Phương Y Nhiên, hơi thở phái nam, phun ở trên gáy cô.

“Y Nhiên. . . . . .” Môi Quân Tư Khuyết nhẹ nhàng chống đỡ lên vành tai đối phương, nỉ non nói nhỏ, “Con của chúng ta, rất thông minh.”

“Ngay cả có thời điểm thông minh vượt trội.” Nhất là ở thời điểm đòi hỏi món đồ chơi.

“Cám ơn em đem nó dạy được tốt như vậy.” Cùng người Quân gia rõ ràng bất đồng cá tính, phần hoạt bát này, là người Quân gia không có.

“Nó là con trai của em, em đương nhiên là muốn dạy tốt nó!” Vành tai ngứa một chút, tê tê dại dại , hắn chẳng lẽ không biết, tư thế như vậy, là đối với thần kinh cô khiêu chiến sao?

“Nhưng là, nó cũng là con của anh.” Quân Tư Khuyết đầu lưỡi phớt qua vành tai Phương Y Nhiên , rồi sau đó, đem cả vành tai nho nhỏ ngậm vào trong miệng.

Rầm!

Phương mỗ nữ mặt hoàn toàn đỏ! Thần kinh kéo căng thành cấp mảnh cấp mảnh tuyến.

“Gả cho anh, Y Nhiên.”

Theo trong miệng hắn khạc ra những lời này, thần kinh của cô rốt cuộc”Pằng” một tiếng ——

Căng đứt!

Được rồi, đây coi như là cầu hôn, cầu hôn đích thực.

“Có thể không gả không?” Cô cò kè mặc cả. Dù sao nàng quen tự do, vừa nghĩ tới sau khi gả cho Quân Tư Khuyết, người quan hệ trong gia tộc khổng lồ Quân thị , cô liền tê dại da đầu.

“Em cứ nói đi?” Ánh mắt của hắn, rất rõ ràng là cự tuyệt cái này đề nghị này của cô.

Không có cách, cô lùi một bước mà cầu xin, “Quân tổng nên để em suy nghĩ.”

Hắn hớn hở đồng ý.

Chỉ là không đợi Phương Y Nhiên khóe miệng toét ra, Quân Tư Khuyết cũng đã xách theo hành lý của hắn vào ở Phương gia.

Mà lý do lại là, như vậy tương đối dễ dàng cho cô suy nghĩ.

Về phần Phương Tĩnh Thiên tiểu tử kia, sau khi Quân Tư Khuyết thắng hai mươi ván Đại Phú Ông, hoàn toàn sùng bái lên làm ba của nó, có thể cùng hắn ở cùng một chỗ, dĩ nhiên là giơ hai tay hai chân tán thành.

Phản đồ! Tuyệt đối phản đồ a!

Phương Y Nhiên lòng đang rỉ máu, cô ngậm đắng nuốt cay —— ách, mặc dù theo Dư Dĩ Hạ nói, chưa bao giờ cảm thấy người bạn thân này nuôi nhi tử có nhiều khó khăn, chỉ là vô luận như thế nào, là cô đem Tiểu Thiên nuôi lớn, nhưng là Quân Tư Khuyết lại dùng thời gian ngắn như vậy thu phục con, để cho cô trong lòng không thăng bằng nghiêm trọng.

“Tiểu Thiên, mẹ tới cùng con chơi Đại Phú Ông!” Cô quyết định cố gắng vãn hồi địa vị mình trong lòng con.

“Không cần. Mẹ hảo ngốc, cũng không thắng được con.” Tiểu tử bây giờ đã khinh thường đem Phương Y Nhiên làm thành đối thủ.

Ngốc? Làm ơn! Nếu như cô coi là ngốc, thế giới có nhiều hơn một nửa dân số cũng có thể nói là nhược trí rồi ! Phương Y Nhiên hít sâu một hơi, tiếp tục lộ nụ cười mẹ hiền, “Nếu như con thắng mẹ, mẹ có thể mua cho con đồ chơi a, con không phải là còn có rất nhiều mô hình súng muốn có không phải sao?”

“Ba nói, ba sẽ cho ta mua .” Tiểu tử kêu tiếng ba đã kêu rất lưu loát.

Quá. . . . . . Quá. . . . . . Quá là hèn hạ rồi, cư nhiên áp dụng tiền bạc thế công!

Phương Y Nhiên cắn răng nghiến lợi, tính toán một lát nữa đợi con ngủ, cô phải cùng ba nó hảo hảo”hàn huyên một chút” .

Cửa phòng tắm Phương gia mở ra, Quân Tư Khuyết đã mặc toàn thân áo ngủ, mái tóc còn hơi ẩm ướt đi ra.

“Ba.” Tiểu tử lập tức bỏ lại mẫu thân, chạy về phía của ba nó, “Chúng ta chơi Đại Phú Ông.” Nó kéo tay áo Quân Tư Khuyết nói. Gần đây, Phương Tĩnh Thiên mục tiêu là như thế nào trong Đại Phú Ông đánh bại ba của nó.

Một bên Phương Y Nhiên tức kiệt, đây là trắng trợn đãi ngộ không công bằng!

Cô muốn kháng nghị, cô muốn tố cáo!

Bỗng chốc, Tiểu Thiên dừng lại động tác lôi kéo, mắt to tròn kỳ quái nhìn chằm chằm Quân Tư Khuyết.

“Thế nào?” Hắn nghi ngờ mà hỏi.

“Ba tại sao không có mặc áo ngủ Teddiursa?” Lông mày nhỏ, bắt đầu nhướng lên cao.

“Đúng rồi, làm sao anh không có mặc áo ngủ Teddiursa? Em nhớ em có bỏ vào trong phòng tắm a.” Phương Y Nhiên cũng mặt kỳ quái mở miệng nói.

Hai mẹ con vẻ mặt giống nhau như đúc, người không biết, còn tưởng rằng Quân Tư Khuyết làm ra tội ác tày trời gì.

Hiếm thấy, Quân Tư Khuyết từ trước đến giờ cười nhạt khóe miệng bắt đầu hơi co quắp.

Phương Tĩnh Thiên đáng thương nói: “Tiểu Thiên thích Tiểu Hùng.”

“Ừ?” Quân Tư Khuyết đầu siêu thông minh, sửng sốt không có hiểu lời này của con.

Phương Y Nhiên rất tốt bụng ở bên giải thích nói: “Tiểu Thiên thích Tiểu Hùng, cho nên nó mặc áo ngủ Teddiursa, chúng ta là ba mẹ nó, dĩ nhiên cũng có thể mặc áo ngủ Teddiursa.”

Khóe miệng hắn lần nữa co quắp, áo ngủ Teddiursa. . . . . . Ách, từ khi hắn hiểu chuyện, không xỏ vào loại quần áo này nữa.

Phương Y Nhiên mặt không có ý tốt nhìn chằm chằm Quân Tư Khuyết, “Anh sẽ không phải là ngượng ngùng mặc chứ?”

“Ba cũng sẽ ngượng ngùng sao?” Tiểu tử nháy mắt.

Quân Tư Khuyết giơ tay lên, xoa xoa trán, tựa hồ động tác này, hắn gần đây đã càng ngày càng thói quen.

Hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lộ ra nụ cười âm hiểm như gian thần trong phim truyền hình .

“Vì áo ngủ Teddiursa thắng lợi, chúng ta lên!” Phương Y Nhiên giơ cờ cách mạng, hét lớn.

“Hảo!” Tiểu tử hưng phấn la hét.

Một lớn một nhỏ hai người, nhất thời đồng loạt đánh về phía Quân Tư Khuyết.

Nửa giờ sau, Quân Tư Khuyết rốt cuộc đổi lại dồng phục gia đình của Phương gia—— áo ngủ Teddiursa, mà Phương Tĩnh Thiên bị Phương Y Nhiên ra lệnh cưỡng chế, ngoan ngoãn bò lên giường ngủ.

“Hài lòng?” Quân Tư Khuyết tà tà tựa vào bên tường phòng ngủ , cười như không cười nhìn chằm chằm Phương Y Nhiên.

“Căn bản —— hài lòng.” Cô nhìn có chút hả hê nói, “Anh nói, nếu như mà em đem bộ dáng của anh bây giờ chụp hình, bán tòa soạn, có thể bán bao nhiêu tiền?”

“Em trái lại không cam lòng a.” Hắn cúi người xuống, đem mặt lại gần trước mặt cô, hơi thở thơm như hoa lan mà nói.

“Hắc hắc, em tương đối coi trọng tiềm lực thị trường của anh.”

“Có nhiều coi trọng đây?” Lông mi của hắn khẽ chớp, giương lên khóe mắt thấy thế nào giống như hoa đào.

Phương Y Nhiên đột nhiên giật mình lui về sau, kéo ra khoảng cách lẫn nhau, “Họ Quân , đừng nghĩ đối với em dùng mỹ nam kế, anh cho rằng một nam nhân mặc áo ngủ Teddiursa, còn có tư cách sử dụng mỹ nam kế sao?”

Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, “Y Nhiên, anh phát hiện, em càng ngày càng thú vị.”

Thú vị? ! Hắn cho là cô đang vì hắn gia tăng tiết mục giải trí sao? Phương Y Nhiên cố gắng bày ra một tư thái sắc đẹp không thể đánh bại .

Chỉ là, chỉ chốc lát sau, Phương Y Nhiên liền phát hiện, mình hoàn toàn đánh giá thấp kẻ gây họa trước mắt.

Thở gấp rên rỉ, kèm theo một lần một lần luật động, để cho cô hoàn toàn chỉ có thể theo hắn mà định đoạt, cho đến khi lên đến cao trào.

“Y Nhiên. . . . . .” Quân Tư Khuyết ngón tay chậm rãi vuốt mái móc đen người đang bất tỉnh , hơi ẩm lưu hải, hòa lẫn mồ hôi đổ ra, người này là bị hắn muốn mệt chết rồi, “Hướng về phía em, anh giống như chỉ biết càng lún càng sâu, anh nghĩ, anh đến chết cũng sẽ không buông tay. . . . . .”

Không buông ra, cũng không thả được.

Cho nên, chỉ có thể cùng nhau trầm luân. . . . . .

“Quân tiên sinh, về chuyện Đào Vân Kha tự mình ăn cắp văn kiện cơ mật quý công ty, tôi nghĩ, đem cô định tội tuyệt đối không có vấn đề gì.” Luật sư kính cẩn đối với Quân Tư Khuyết nói ra kết luận của hắn.

“Vậy cứ như thế thôi.” Hắn búng tay, tuyên cáo đối thoại của bọn họ hôm nay kết thúc. Chuyện Đào Vân Kha, hắn cũng không có quá nhiều ý định, hiện tại hắn suy nghĩ đầy trong đầu chính là, mình nên đi trước chọn chiếc nhẫn kim cương.

“Vâng” luật sư cúi đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Đợi chút.” Quân Tư Khuyết bỗng dưng gọi đối phương lại.

“Quân tổng còn có cái gì phân phó?”

“Anh nói ——” hắn do dự một chút, vẫn hỏi, “Anh nói, nữ nhân cá tính giống như tiểu dã miêu, sẽ thích cái dạng nhẫn kim cương gì?”

Sá? !

Biểu tình luật sư, giống như có thể nuốt được cả trứng gà.

Quân Tư Khuyết thoáng chốc cảm thấy hắn hỏi lầm người rồi, “Thôi, anh đi xuống đi.”

“Phải . . . . . Vâng” luật sư đi ra phòng Tổng giám đốc, sau khi nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt không tốt trở lại, “Quân tổng, rất xin lỗi, tôi có chuyện nhất định phải hướng ngài báo cáo, tôi mới vừa nhận được thông báo, Đào Vân Kha từ chỗ nhốt thoát đi.”

“Thoát đi?” Quân Tư Khuyết khẽ cau mày.

“Đúng vậy. Hơn nữa tôi lo lắng cô ấy có thể sẽ đối với ngài gây bất lợi.” Luật sư nói. Dù sao, Đào Vân Kha phạm vụ án này, cuối cùng là bởi vì người đàn ông trước mắt này.

Bất lợi sao? Hắn trầm ngâm chốc lát, “Dùng thời gian ngắn nhất, bắt cô ấy lại.”

“Vâng”

Cùng lúc đó, phòng Tổng giám đốc bên ngoài vang lên thanh âm thư ký: “Phương tiểu thư, tổng giám đốc đang tiếp kiến luật sư, nếu như cô muốn gặp tổng giám đốc , trước hết để cho tôi thông truyền một tiếng, ai, cô đừng. . . . . .”

Theo Phương Y Nhiên đẩy ra cửa phòng Tổng giám đốc, lời nói còn dót lại của thư kí, nuốt trở về trong miệng.

“Y Nhiên, tìm anh có việc?” Quân Tư Khuyết nghênh đón.

Phương Y Nhiên khuôn mặt tái nhợt, mù mờ ngỡ ngàng nhìn Quân Tư Khuyết, “Không thấy.”

“Cái gì không thấy?” Hắn không hiểu ý tứ trong lời cô, chỉ là lo âu canh chừng sắc mặt cô.

“Tiểu Thiên không thấy!” Cô chợt bắt được cánh tay của hắn, “Em đi nhà trẻ đón Tiểu Thiên, phát hiện kết quả, Tiểu Thiên căn bản là không có ở trong nhà trẻ, cô giáo thậm chí không biết Tiểu Thiên là lúc nào rời đi phòng học đấy!”

“Đừng vội, từ từ tìm, có lẽ hắn chạy đi nơi xó xỉnh hẻo lánh nào đó chơi.” Hắn đem cô vòng vào trong ngực an ủi.

“Đúng rồi, Tiểu Thiên có thể sẽ tới đây tìm anh hay không?” Đầu óc của cô đã rối một nùi rồi. Sau khi biết Tiểu Thiên mất tích, cô duy nhất nghĩ tới chính là tìm đến hắn.

“Sẽ không, Tiểu Thiên căn bản cũng không biết anh ở đâu. Sai khi xảy ra chuyện, em báo cảnh sát chưa?” Hắn hỏi.

“. . . . . . Quên mất.” Cô chớp một đôi mắt to.

“. . . . . .” Hắn xoa xoa trán, “Thôi, trước báo cảnh sát, anh đồng thời sẽ phái tất cả thủ hạ đi tìm, nên chỉ là tiểu hài tử ham chơi mà thôi.”

“Quân tổng, có người gửi fax đến.” Một thư ký khác vội vã chạy vào, cầm trong tay tờ fax đưa cho Quân Tư Khuyết.

Thoáng chốc, tất cả mọi người sắc mặt đại biến.

Một đứa trẻ hôn mê, bị trói giống như bánh chưng, nhưng là lộ ra gương mặt, cũng đã đủ để cho nhìn người cho ra hắn là ai.

Mà dưới hình còn một hàng chữ ——

[ Tôi muốn cho anh nếm mùi thống khổ!

—— Đào Vân Kha ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.