Khí Trùng Tinh Hà

Chương 2: Ma tôn tiến môn ( ma tôn vào cửa)




Lần này, Lôi Cương ở lại thành Tử Vong chờ đợi mười bốn năm. Nói cách khác, còn chưa đến hai mươi lăm năm nữa động phủ Đạo Hoang sẽ mở ra. Hai mươi lăm năm này cũng chỉ là một quãng thời gian qua trong nháy mắt đối với tu luyện giả mà thôi. Sau khi bỏ đi, mặc kệ đám cao thủ trẻ tuổi kia, Lôi Cương đi thẳng tới thành Thiên Chấn, rồi lại từ thành Thiên Chấn đến thành Vẫn Tinh. Do bên ngoài Tây Tháp Tinh có một kết giới cường đại bao phủ, Lôi Cương buộc phải ngồi trên Truyện Tống Trận rời khỏi Tây Tháp Tinh.

Có điều trong quá trình đi, Lôi Cương cũng nghe lời đồn giao dịch hành của thành Chấn Thiên đang thu mua một tiểu tháp sáu màu, giá lên tới cả trăm viên Hồn châu. Trăm viên Hồn châu đối với các đệ tử Tây Tháp Tinh bình thường mà nói hiển nhiên là một món gia tài không nhỏ. Chuyện này khiến cho rất nhiều tu luyện giả cùng ra sức tìm kiếm tiểu tháp sáu màu này. Lôi Cương lại nghe một tu luyện giả phét lác nói chính y đã bán được một tiểu tháp sáu màu, kiếm được cả trăm viên Hồn châu, khiến hắn không khỏi khinh khi mà cười rộ lên. Chẳng bao lâu sau, tu luyện giả này hối hận đến mức chỉ muốn tự tát cho mình mấy cái.

Giờ Lôi Cương định thử lĩnh ngộ Khai Thiên thức thứ bốn mươi lăm. Hạo Huyền khi quan sát hỗn độn mà lĩnh ngộ được Khai Thiên, Lôi Cương định trước tiên sẽ lĩnh ngộ Khai Thiên thức thứ bốn mươi lăm trong hư không trước.

Lúc này, hắn xuất hiện trong hư không quanh Vẫn Tinh phía tây. Ngồi xếp bằng trong hư không, Lôi Cương lập một cương khí bảo vệ bản thân rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại. Chờ đến khi tâm tĩnh lặng lại, đạt đến cảnh giới vô tâm vô tính, thần hồn Lôi Cương mới bay ra khỏi cơ thể, hóa thành đám mây bụi lan ra bốn phương tám hướng, nhập vào hư không.

Lôi Cương giờ chẳng khác nào một lão tăng ngồi thiền, toàn thân đều hết sức tĩnh lặng, cho dù là vũng nước đọng cũng không thể tĩnh lặng như hắn.

-Tính từ khi ta lĩnh ngộ Khai Thiên thức thứ bốn mươi ba là đã bắt đầu rời khỏi Khai Thiên của sư tôn. Kể từ Khai Thiên thức thứ bốn mươi ba, Khai Thiên đã chuyển hóa thành nộ của hỗn độn. Thức thứ bốn mươi ba chính là nộ chi kiếm, thức thứ bốn mươi bốn chính là một kiếm ẩn chứa sự phẫn nộ. Hai kiếm này tuy không hơn kém nhau bao nhiêu, nhưng ý cảnh ẩn chứa trong đó lại khác nhau.

Lôi Cương tâm tĩnh như nước, nhưng suy nghĩ lại tập trung hết về lĩnh ngộ.

-Nếu coi cơ thể là một hỗn độn, thì tất cả tình cảm hỉ nộ ái ố của con người đều có thể dung nhập trong Khai Thiên, đều có thể trở thành hỉ nộ ái ố của hỗn độn. Không rõ hỗn độn có hỉ nộ ái ố hay không nữa. Nếu có, thì ta sẽ dung nhập hỉ vào trong Khai Thiên thức thứ bốn mươi lăm.

Lôi Cương thầm nghĩ. Cơ thể hắn bất thần đứng lên, Hư kiếm xuất hiện trong tay, từ từ vung lên.

Trong đầu Lôi Cương xuất hiện cảnh vui sướng khi hắn có tu vi cường đại, sự mừng rỡ, ngạc nhiên khi biết mình có con, cùng niềm vui hắn đã trải nghiệm trong gần bốn vạn năm qua. Từng hình ảnh lần lượt hiện lên. Khi diễn luyện Khai Thiên thức thứ bốn mươi bốn xong, hắn đột nhiên dừng lại một chút, những niềm vui trong suốt mấy vạn năm này làm hắn bất thần đánh ra quá trình đầu của thức thứ bốn mươi lăm.

Không gian cũng theo tiếng vung kiếm của Lôi Cương mà rung chuyển. Hắn chìm dần vào trong không gian, thần hồn như trước vẫn tiếp tục dung nhập trong hư không. Cảnh giới như vậy chính là chân giới của lĩnh ngộ hỗn độn. Cuối cùng, Lôi Cương đã vung kiếm được trọn vẹn Khai Thiên thức thứ bốn mươi lăm.

-Nếu niềm vui của con người đều có thể biến thành hỉ của hỗn độn, như vậy có nghĩa là ai cũng có thể có hỗn độn?

Lôi Cương chợt nảy ra ý niệm này. Khi hắn còn nhỏ, khoảnh khắc đau đớn khi phải chia ly với ca ca Lôi Ma, bị Kiếm Đỉnh môn gạt bỏ, lại biết được tình cảm sinh ly tử biệt của phu thê, tất cả những nỗi đau thương như thủy triều trào dâng trong lòng Lôi Cương, khiến gương mặt hắn thoáng chút co quắp lại.

-Ta là ai, hỗn độn là ai.

Lôi Cương lẩm bẩm nói, nhất thời đánh ra một thức của Khai Thiên thức thứ bốn mươi lăm.

Khoảnh khắc khi Lôi Cương còn đang điên cuồng dung nhập hỉ nộ ái ố của bản thân vào Khai Thiên, không ít tu luyện giả cường đại đã tập trung bên cạnh hắn. Bọn họ đều bị những chấn động do Lôi Cương lĩnh ngộ Khai Thiên tạo thành hấp dẫn. Bọn họ chỉ có thể đứng nhìn hư không cuồng bạo cùng một bóng người đang vung một thanh kiếm lớn trong tay. Không hiểu vì sao, theo bóng người múa kiếm phía trước, trong lòng bọn họ lại nảy sinh một thứ tình cảm, hỉ nộ ái ố từ bao năm qua chưa từng có đồng thời xuất hiện trong lòng bọn họ.

Không ít tu luyện giả cùng run rẩy nhìn phía trước, mê mẩn nhìn chăm chú. Mỗi một tu luyện giả đều có hỉ nộ ái ố riêng. Giờ bọn họ rơi vào phạm vi lĩnh ngộ Khai Thiên của Lôi Cương, khiến bọn họ chìm vào trong hỉ nộ ái ố. Có rất nhiều tu luyện giả mới đầu cười to mừng rỡ, nhưng chẳng được bao lâu lại phẫn nộ, giận dữ, đôi mắt ngầu máu, lửa giận trong lòng bọn họ như ngọn núi lửa bạo phát. Một lát sau, bọn họ lại đau thương, cuối cùng, tất cả lại tươi cười hớn hở, hoặc cười rộ lên, chẳng khác nào một đứa trẻ.

Các tu luyện giả vừa đến đây thấy các cao thủ cường đại đều liên tục thay đổi sắc mặt như thế thì đều ngạc nhiên. Bọn họ không thể tin nổi nhìn bóng người trong hư không ở phía trước, mơ hồ đoán ra chuyện gì đó. Nhưng đúng lúc đó, tâm trạng bọn họ cũng thay đổi từ hỉ nộ ái ố theo bóng người múa kiếm ở phía trước.

Sự ảo diệu của hỗn độn vô cùng thần bí, ngay đến đại tôn Minh Lôi cũng không thể lĩnh ngộ hoàn toàn được. Cũng có thể nói, không ai có thể lĩnh ngộ toàn bộ hỗn độn được. Lúc này, Lôi Cương thực sự đã đem toàn bộ tình cảm của bản thân dung nhập hỗn độn, coi bản thân là hỗn độn. Phương pháp tu luyện như vậy nếu nhìn dưới con mắt kẻ khác, thực sự chẳng khác nào hành động của kẻ điên. Nhưng may nhờ Lôi Cương có ngộ tính siêu cao cùng cơ thể cường đại, nên mới có thể mở ra một con đường tu luyện xưa nay chưa từng có như vậy.

-Cơn giận của ta là cơn giận của trời, niềm vui của ta là niềm vui của trời, nỗi bi ai của ta là nỗi bi ai của trời, cơn giận của ta là cơn giận của trời….

Lôi Cương bất chợt hiểu ra. Trước tuy hắn đã hiểu, nhưng giờ khi hô lên, lại cảm giác thật khác. Lôi Cương đã có thể dung nhập cơn phẫn nộ của bản thân vào trong hỗn độn, dung nhập với Khai Thiên, từ đó diễn luyện ra Khai Thiên thức thứ bốn mươi lăm, Khai Thiên thức thứ bốn mươi bảy, Khai Thiên thức thứ bốn mươi tám!

Nhưng Lôi Cương vẫn không tỉnh lại. Lúc này, tâm trí hắn đều đã dung nhập vào trong hỗn độn. Hỉ nộ ái ố vừa dung nhập vào Khai Thiên xong, Lôi Cương dường như đã cảm nhận được ảo diệu của hỗn độn cùng chân lý từ xa xưa. Hắn mơ hồ khẳng định, hỗn độn này có linh hồn, thế gian vạn vật đều có linh hồn. Hỗn độn cũng vậy, có điều, linh hồn của hỗn độn này có lẽ chính là chủng tộc người vô địch.

Đúng lúc này, hai luồng ánh sáng từ hư không nhanh chóng lao tới, dừng lại cách Lôi Cương vạn trượng. Người đến là một đại hán trung niên khôi ngô, gương mặt uy nghiêm mà lại buồn rầu. Bên cạnh y là một thanh niên âm trầm.

-Là hắn!

Người thanh niên âm trầm kia nhìn chằm chằm Lôi Cương trong hư không, gằn từng chữ một. Đôi mắt gã phát ra sát khí cùng phẫn nộ vô tận.

-Hắn rốt cuộc đã lĩnh ngộ được cái gì vậy? Vi sư thực sự cảm nhận được sự ảo diệu cổ xưa phát ra từ người hắn, ngay cả vi sư cũng không thể nói rõ đó là gì.

Nam tử trung niên nghiêm nghị, thấp giọng nói. Đôi mắt y chợt lóe lên tia sáng kỳ dị, nhìn cả trăm tu luyện giả quanh đó đang chìm trong hỉ nộ ái ố.

Người thanh niên âm trầm không đáp lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lôi Cương đang ở trong hư không.

-Tinh nhi, đừng cố trả thù hắn. Hôm đó, hắn không giết ngươi chẳng qua là nể mặt Hạo Nguyệt thôi. Bất kể thế nào, ngươi nhất định phải hứa với vi sư không được động đến hắn. Nếu không, chắc chắn ngươi sẽ phải chết thôi.

Nam tử trung niên trầm giọng nói.

-Vì sao? Sư tôn, những năm gần đây, Tinh nhi khổ tu là vì cái gì? Là để xóa bỏ mối nhục hôm đó. Vì sao sư tôn không cho Tinh nhi động đến hắn?

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của người thanh niên bỗng chốc trở nên hết sức dữ tợn. Gã nói đầy vẻ không cam lòng.

-Không vì sao hết. Bởi vì chúng ta không đắc tội nổi với hắn.

Nam tử trung niên thở dài một tiếng, đưa người thanh niên tới Tây Tháp Tinh. Hai người này chính là đại tôn Tinh Vũ và Tinh Thiên Sát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lúc này, thần hồn của Lôi Cương đã trở về trong Nê Hoàn cung, còn bản thân hắn đã ở trong không gian hư vô. Không gian này vẫn mông lung như trước, nhưng mơ hồ có thể thấy được núi cao, nghe được tiếng nước chảy. Lôi Cương ngồi xếp bằng trong không gian hư vô, nhắm nghiền mắt lại, lĩnh ngộ Khai Thiên.

-Ôi chao, ta vẫn không thể lĩnh ngộ Khai Thiên thức thứ bốn mươi chín được. Mà thôi, sắp tới lúc động phủ Đạo Hoang mở ra rồi. Đành phải bỏ lần lĩnh ngộ này đi thôi.

Lôi Cương thở dài một tiếng. Không gian hư vô dần dần bị nghiền nát. Lôi Cương tỉnh lại, xuất hiện trong hư không. Hắn chợt phát hiện xung quanh có cả trăm vị tu luyện giả đang tập trung lại, liền nhíu mày. Nhưng vừa thấy sắc mặt của bọn họ, Lôi Cương đã sửng sốt, thầm nghĩ:

-Lẽ nào chiêu thức Khai Thiên của ta có ẩn chứa hỉ nộ ái ố có thể ảnh hưởng tới cả những người khác?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.