Khí Trùng Tinh Hà

Chương 128: Hoan Hoan môn




Không thể không nói Bran là một nhân tài, kỳ thực bản thân mỗi người là không phân thiện ác, chủ yếu là vì môi trường. Bran là một người tinh mắt có năng lực, bây giờ hắn nhận được cơ hội như vậy nên năng lực cũng được phát huy đầy đủ. Chính hắn cũng không nghĩ tới sẽ được giao phó trọng trách, hắn cũng rõ ràng đây là sự báo đáp cho lòng trung thành. Trong xử lý quan hệ xã hội Bran cũng có sở trường đặc biệt của chính mình. Hắn biết vị thành chủ trẻ tuổi này của mình có tiền đồ không thể hạn chế, điều hắn cần phải làm là ngoan ngoãn làm tốt mọi chuyện thành chủ dặn dò, tương lai nước lên thuyền lên, gia tộc của mình sẽ lớn mạnh cực nhanh.

Hơn nữa có thể thấy vị thành chủ này cực kì coi trọng tình nghĩa nhưng tuyệt đối không ngốc, và độ tàn nhẫn chỉ sợ cũng hiếm thấy.

Sau khi được biết một góc của tảng băng trong mạng lưới quan hệ của thành chủ, Bran tức thì bị giật nảy. Đao phủ hàng ngũ sứ đồ đáng sợ, Công hội nhà mạo hiểm có mặt khắp nơi rồi Shaman gì đó, vốn tưởng rằng họ đến đây là vì thể diện của Giáo hoàng nhưng sau khi tìm hiểu mới phát hiện những người này đến đây là vì bản thân Arthur. Sau khi đưa ra kết luận này Bran cũng bị chấn động thật sâu.

Faure và Tân Đạt cũng không nghĩ tới tình thế biết phát triển thành như vậy, rất nhiều người cũng tìm đến bọn họ để mở quan hệ. Faure và Tân Đạt không xem như vọng tộc, sở dĩ hai người đến đây cũng là vì gia tộc của bản thân họ bình thường. Tính cách tương đối phóng khoáng cấp tiến của Faure cũng không thích hợp lắm với bầu không khí như khổ tu của Montaeris, vì vậy hắn mới cùng Trâu Lượng đến mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi này làm việc.

Có điều họ chưa từng nghĩ đến mọi việc bỗng trở nên tốt đẹp như vậy. Người nhà cũng gửi thư cho biết Đại chủ tế của thành phố quê nhà hai người đều đích thân tới thăm nhà, người đến tặng quà càng nhiều không đếm xuể, tựa hồ sau một đêm bọn họ cũng trở thành người có địa vị rồi.

Hồng y đại chủ tế trẻ tuổi nhất trong lịch sử có ý nghĩa gì mọi người đều rõ ràng, với tình hình hiện nay thì Arthur sẽ trở thành Shaman chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cho dù cứ phát triển từ từ thì sợ rằng cũng phải lên đến Giáo hoàng.

Lúc này nếu không bợ đỡ lấy lòng thì đợi đến lúc nào, chỉ có điều muốn bợ đỡ Arthur cũng khó, vì vậy những thân tín bên người Arthur cũng biến thành mục tiêu của bọn họ.

Faure và Tân Đạt cũng có chút cảm khái, bọn họ chưa từng được coi trọng như vậy bao giờ, mấu chốt nhất là người nhà của bọn họ cũng được thơm lây. Đứng từ quan điểm của bề trên trong nhà thì không thể nghi ngờ là con mình có tiền đồ rồi, có thể làm rạng rỡ tổ tông rồi.

Faure và Tân Đạt không tham gia đợt đặc huấn đầu tiên, sức mạnh của bọn họ vẫn còn hơi kém, Trâu Lượng cũng sợ không thể chăm sóc được cho họ. Bây giờ xem ra hắn lo xa quá rồi, đừng nói chăm sóc người khác mà có thể chăm sóc được chính mình đã là không tồi rồi.

Trong lúc đám người Arthur đang nghịch tuyết trong không gian tuyết vực thì những người khác cũng không nhàn rỗi. Nhờ uy danh của thần tích, chiến đoàn Rực Lửa cũng được mở rộng không hề khách khí. Tất cả các vấn đề như hạn định số người đều không có giá trị đối với thành Doran, hơn nữa vấn đề gì cũng có thể kết luận đến thần tích, phải bảo vệ thần tích tự nhiên cần nhiều người hơn, đây là việc lớn.

Huống hồ thành Doran có vị trí đặc thù, còn phải đề phòng gián điệp gì đó nữa.

Công tác thị chính của thành Doran có một điểm hợp lý nhất chính là phân công rõ ràng, ai làm việc nấy, như vậy mới có thể đạt tới hiệu suất tốt nhất. Đương nhiên bất cứ nơi nào đều không thể thiếu quan hệ xã hội. Xử lý tốt quan hệ tình cảm cũng một môn học vấn, mà Avril, người hiểu Arthur nhất chính là tổng chỉ huy.

Thời gian từng ngày trôi qua, ngày thứ năm sau khi Trâu Lượng đi vào không gian tuyết vực thì buổi đấu giá quyền thuê đất bắt đầu. Phòng thị chính đông nghịt giống như ăn Tết, đây không phải chỉ có những người đến từ tỉnh Thần Ân mà là đến từ cả đế quốc, thậm chí còn có một số người dính dáng với các đế quốc khác. Có điều bây giờ thành Doran còn chưa mở cửa nên chỉ có người trong đế quốc mới được tham gia, nếu không việc cạnh tranh chắc chắn sẽ rất đáng sợ.

Những đoàn buôn lớn của tỉnh Thần Ân ban đầu còn cảm thấy có ưu thế địa lý giờ đây đều lạnh lòng, bởi vì đối thủ cạnh tranh quá mạnh mẽ. Vốn cho rằng đây là địa bàn của mình, ít nhất mình cũng là ma xó. Bây giờ họ mới biết mọi người có mặt ở đây đều không để yếu tố địa bàn vào mắt, bọn họ đến đây không phải vì tiền mà là vì thế lực.

Đương nhiên mọi người còn nghe nói trừ Công hội nhà mạo hiểm lại có hai gia tộc nhận được đất tại khu vực thần tích của thành Doran.

Một là gia tộc Gabriel, đây là Avril chủ động làm. Vì Olivia, thành Doran phải cố gắng hoà hoãn quan hệ với Gabriel. Olivia càng biết điều thì Trâu Lượng càng phải suy nghĩ cho nàng. Trâu thần côn rất rõ ràng, tộc Swan là loại chết cũng cần thể diện điển hình, nhất là Bích Tú đại nhân thì thể diện lớn hơn trời. Kỳ thực suy nghĩ ngược lại thì loại người này cũng rất dễ đối phó, bà ta cần thể diện thì cho bà ta thể diện là được.

Người khác muốn cũng không nhận được, bên này chủ động đưa lên cửa, hơn nữa còn căn cứ vào tình hình điều hành của gia tộc Gabriel để chọn lựa một nơi thích hợp, có thể nói là đầy đủ thể diện.

Nếu như Bích Tú đại nhân còn từ chối thì Trâu Lượng cũng không thể nói gì hơn, nhưng hắn biết bà ta sẽ không từ chối, bởi vì bà là gia chủ Gabriel, bà phải suy nghĩ toàn diện. Bên trong gia tộc cũng vô cùng coi trọng chuyện này, cho dù là gia chủ bà cũng không có biện pháp ngăn chặn. Nếu như không thể nhận được một mảnh đất trong khu vực thần tích tại thành Doran thì rõ ràng đồng nghĩa với sức thống trị của gia tộc Gabriel giảm xuống. Huống hồ lợi ích ở đó khổng lồ như thế, cùng với chuyện nguyên lão hội đang thảo luận hiện nay, gia tộc Gabriel không thể không thực hiện điều này.

Đối với bà thì nếu gia tộc Gabriel tham dự đấu giá rõ ràng chính là mình đã thỏa hiệp, đây là sự nhục nhã không thể chịu được. Nhưng biết làm thế nào, tình thế bây giờ mình không quyết định được. Thằng nhóc con nhà quê ở Jerusamer lúc đầu đã trở thành tiêu điểm của đế quốc, một thành Doran chó ăn đá gà ăn sỏi lại bị hắn biến thành thành phố thần tích. Hơn nữa đây vẫn là thứ yếu, trong lúc ở thành Doran kỳ thực bà đã tìm hiểu tình hình xây dựng thành phố của Doran, không thể không nói tên Arthur này thực sự là một nhân tài, một người đáng sợ hầu như chuyện gì cũng hiểu.

Nhưng càng là như vậy bà càng cảm thấy mình thất bại, mà cả đời bà khó chịu nhất cũng là điểm này.

Áp lực của các trưởng lão khác trong gia tộc càng ngày càng lớn, nếu như không nhanh chóng chuẩn bị kế hoạch để các gia tộc khác cướp sạch những mảnh đất tốt nhất thì thể diện của gia tộc Gabriel biết ném đi đâu. Nói đến lợi ích của gia tộc thì tộc trưởng cũng không có đặc quyền, thậm chí khi còn phải hy sinh.

Bà lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay lại là một buổi hội nghị gia tộc, hiển nhiên các phe phái trong gia tộc tỏ ra bất mãn với việc bà phản đối gia nhập thành Doran. Đứng trước lợi ích của gia tộc thì thái độ của gia tộc Sanchez đã không còn quan trọng, huống hồ chính Quan cầm quyền cũng đang chuẩn bị. Vì lợi ích mọi thứ đều có thể thay đổi, mà gia tộc Gabriel có quan hệ của Olivia lại không biết sử dụng, đây quả thực là chuyện không thể nào tha thứ được.

Ở bên ngoài có thể không biết nhưng người trong gia tộc Gabriel đều biết Olivia đã bỏ trốn cùng Arthur. Một thời gian trước chuyện này cũng ồn ào xôn xao, có điều người phản đối chiếm tuyệt đại đa số, rõ ràng theo Neberro và gia tộc Sanchez sẽ có tương lai hơn nhiều.

Nhưng chỉ sau một thời gian rất ngắn tư tưởng này đã thay đổi, Hồng y đại chủ tế trẻ tuổi nhất với mạng lưới quan hệ phức tạp, nhất là không có bối cảnh gia tộc, từ góc độ nào đó thì nếu hai bên có quan hệ hôn nhân gia tộc Gabriel sẽ dễ khống chế hơn nhiều.

Hội nghị gia tộc lại ồn ào một trận, bà không hề cảm thấy Arthur là người dễ khống chế mà ngược lại, hắn là một trong những người khó đối phó nhất bà từng gặp. Một nhóc con Jerusamer không có gì cả sau mấy năm đã làm nên một sự nghiệp như vậy, vận may là một mặt, kỳ tài ngút trời là không thể phủ nhận. Nguồn tại http://Truyện FULL

Khống chế? Người như vậy sẽ sẵn lòng bị khống chế sao?

Mặc dù bà rất không thích Arthur nhưng hiển nhiên bà hiểu Arthur hơn các trưởng lão trong gia tộc.

"Phu nhân, các trưởng lão đều đã đến đủ, mời ngài tới". Quản gia lẳng lặng chờ, hội nghị gia tộc chưa bao giờ diễn ra thường xuyên như vậy, hiển nhiên đều vì vấn đề thành Doran và thái độ đối với Arthur.

Bà gật đầu, hôm nay chắc chắn bà sẽ bị tấn công mãnh liệt hơn. Cũng biết bất kể vì lí do gì thì giành lấy một mảnh đất trong thành Doran cũng là chuyện phải làm, điều này không có quan hệ gì với Arthur.

Đột nhiên quản gia muốn nói lại thôi, đương nhiên không có thứ gì có thể qua được mặt bà, "Chuyện gì?"

"Đại nhân, thành Doran bên kia có người tới chờ ở bên ngoài, có đuổi đi hay không?"

Sắc mặt bà biến đổi, vừa mới chuẩn bị ra lệnh đuổi đi đột nhiên nghĩ, gặp thì đã làm sao?

Ernest đứng trong phòng khách không hề nhúc nhích, lúc Bích Tú đại nhân xuất hiện Ernest vội vàng đứng lên.

Quản gia đứng bên cạnh, nói thật ra hắn rất kỳ quái vì sao gia chủ phải đích thân gặp loại người này.

Bích Tú mỉm cười, "Ngươi là Ernest đúng không?"

Trước khi đến Ernest đã được Avril dặn dò, vì hạnh phúc của đại ca nhất định phải chịu đựng, nhưng bây giờ xem ra tình hình có vẻ tốt.

"Vâng thưa đại nhân".

"Nói đi, Arthur phái ngươi tới làm gì?" Bà không dự định bắt nạt một gã Bear khờ khạo, chỉ nhìn qua đã có thể thấy gã Ernest này với Arthur hoàn toàn là hai loại hình, một trung thực, một cáo già điển hình. Sự cao ngạo của bà khiến bà khinh thường bắt nạt người yếu.

"Đây là anh tôi sai tôi tới giao cho ngài, không biết ngài có hài lòng không?"

Ernest lấy ra một tấm lụa giao cho quản gia, quản gia không mở ra mà cung kính đưa cho bà.

Bà ngẩn người không biết tên Arthur kia định làm trò gì, chẳng lẽ là muốn chế nhạo mình?

Sắc mặt không đổi, bà mở tấm lụa ra, "Một tấm bản đồ?"

"Đại ca nói ngài có thể tùy ý lựa chọn nơi nào cũng được. Ngài có nhu cầu gì cứ phái người đến cửa hàng thú linh thông báo một tiếng là được", Ernest nói, kỳ thực hắn cũng sợ vị đại nhân Bích Tú tiếng tăm vang dội này, bà là mẹ Olivia chẳng khác nào bề trên của mình, mà đối mặt với bề trên Ernest luôn luôn cực kì tôn trọng.

Bà nhìn thoáng qua gã Ernest trung thực, trong nháy mắt bà cảm thấy hơi ngẩn ngơ.

Cảnh tượng Arthur lôi Olivia đi trước mặt bà còn đang trước mắt, tên nhóc này luôn luôn nổi tiếng vì sự ngang tàng, đột nhiên bà cảm thấy không biết mình đang làm gì.

Bây giờ về bản chất thì Arthur phù hợp với tiêu chuẩn của gia tộc, lại là con gái tự mình lựa chọn. Chẳng lẽ tầm mắt con gái tốt hơn mình là sai sao?

Phòng khách yên lặng, bà không nhìn tấm lụa trong tay mà chỉ lẳng lặng nhìn phía trước.

Ernest sẽ không nói gì, dù sao hắn cũng đã chuẩn bị nghênh đón các loại phản ứng có thể xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.