Khi Tôi Mười Bảy

Chương 22: Chương 22




Nửa tháng sau, Long Quy Linh quả Cáp Lực Tạp đã đồng ý được đưa đến tay Tông Ngạo đúng hạn, xa xa nhìn thấy Dương Khai đang tu luyện, lão không dừng lại mà nhanh chóng rời đi.

Bọn họ đã đáp ứng hết những gì mình có thể, Tuyết đại nhân có thể tỉnh lại hay không không phải là việc mà họ có thể nắm chắc nữa rồi.

Bọn họ chỉ có thể chờ đợi và cầu nguyện Tông Ngạo thực sự có bản lĩnh luyện ra đan vân!

Họ cũng không biết rằng người cần luyện đan là Dương Khai, Tông Ngạo cũng chẳng buồn giải thích nhiều với bọn họ.

Thời nhanh nhanh chóng trôi qua, một tháng sau, Dương Khai mới chậm rãi đứng dậy thu hồi Tụ Linh Thất Thái Kỳ, có chút luyến tiếc đi tới cung điện của Tông Ngạo.

Môi trường tu luyện mấy tháng qua của hắn không kém chút nào so với trước kia khi ở trên đại lục lơ lửng, hắn đã hoàn toàn củng cố tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh. Hắn hiện tại có thể thông qua tích lũy thời gian và sức mạnh để tiến thăng đến cảnh giới Thánh Vương Cảnh.

Cơ hội tốt như vậy về sau không biết có thể lại có nữa hay không, dĩ nhiên là hắn có chút lưu luyến giai đoạn tu luyện, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, hắn vẫn không thể không dứt buồn bã mà từ bỏ.

Tông Ngạo dường như đã sớm đợi thời điểm này của hắn. Dương Khai mới vào trong cung điện, lão đã ném qua mấy chiếc nhẫn không gian, mỉm cười nói:

- Trong này toàn bộ là dược liệu luyện chế Ly Hoả đan, phía Cáp Lực Tạp làm việc tận tâm, chuẩn bị cho ngươi ước chừng hai nghìn phần dược liệu, đều là cấp bậc Thánh Vương cấp, lão phu cũng muốn xem ngươi làm cách nào luyện chế ra Ly Hỏa đan có đan vân.

- Tiền bối đừng quên tiền cược của mình là được rồi!

Dương Khai thản nhiên liếc nhìn lão, giọng điệu ung dung.

- Hừ, lão phu từ trước tới nay nói lời giữ lời.

Tông Ngạo hừ lạnh một tiếng.

- Còn tiểu tử ngươi, đã chuẩn bị tâm lý làm không tốt sẽ trở nô dịch cả đời cho lão phu chưa?

Hẳn là lão không muốn tin tưởng Dương Khai có thể làm được như những lời ngông cuồng hắn nói ra, lão cũng không dám tin.

- Hãy đợi xem!

Dương Khai cười ha hả quái dị, thu lấy mấy chiếc nhẫnkhông gian, lập tức tiến vào bên trong.

Tuyết Nguyệt vẫn như cũ, hơi thở đều đặn, sức sống bình ổn, tạm thời coi như không có vấn đề gì, nhưng Tông Ngạo đã nói, với trạng thái hiện tại của nàng chỉ có thể sống một năm rưỡi nữa, thì tức là cũng chỉ có thể sống chừng ấy thời gian.

Tính toán thời gian, kỳ hạn của nàng cũng chỉ còn có một năm.

Dương Khai cũng không vội, hắn đem tính mạng thân thể của mình đều đặt vào Ly Hỏa đan nên dù bất kể thế nào hắn cũng phải thành công.

- Tông lão, mượn phòng luyện đan của người dùng một chút.

Dương Khai nói xong liền đi vào gian phòng Tông Ngạo vẫn dùng để luyện đan.

- Chỉ cần ngươi có thể làm cho lão phu tâm phục khẩu phục, ngươi có phá huỷ nơi này cũng không có vấn đề gì.

Tông Ngạo một tấc không rời, theo sát Dương Khai, không hề cảm thấy phiền, hiển nhiên là muốn quan sát toàn bộ rồi.

Nếu Dương Khai thực sự có thủ đoạn có thể luyện chế ra đan vân, lão cũng có thể học trộm, như vậy dù là mất một nửa số Huyền Âm Quỳ Thủy, lão cũng cam tâm tình nguyện.

Ngược lại, nếu Dương Khai không luyện ra được, lão cũng được thể vui vẻ chế giễu, thuận tiện thu nạp Dương Khai làm nô bộc cả đời, sử dụng làm trợ thủ cho lão...

Tông Ngạo đã làm xong công việc chuẩn bị lâu dài, vừa vào phòng luyện đan đã kéo theo chiếc ghế duy nhất ngồi đàng hoàng ở một chỗ, không lên tiếng mà chỉ quan sát. Đến cả tiếng thở cũng bị lão giấu kỹ, dường như không muốn Dương Khai bị quấy rầy vì sự có mặt của mình để sau này hắn có thể kiếm cớ.

Dương Khai cũng xem lão như vô hình. Hắn đi đi lại lại một chút trước mười mấy cái lò luyện đan sắp thành hàng trước mặt, thỉnh thoảng đưa tay vỗ vỗ kiểm tra một phen, không khỏi gật đầu, mặt lộ vẻ mơ ước.

Tông Ngạo ít nhất cũng là luyện đan sư Hư cấp thượng phẩm, thậm chí rất có khả năng là luyện đan sư Hư Vương cấp, cấp bậc lò luyện đan lão dùng sao có thể kém được.

Tất cả mười mấy lò đan lớn nhỏ kia mỗi cái đều có cấp bậc cực cao, thấp nhất cũng là Thánh Vương cấp thượng phẩm, cấp bậc Hư cấp nhiều không đếm xuể. Nói riêng chỗ lò luyện đan này đã là một số lượng của cải cực lớn.

Lò luyện đan của Dương Khai vẫn là cái đỉnh nhỏ mà Đại Ma Thần để lại. Ở Thông Huyền đại lục, cái đỉnh này cấp bậc cũng không quá tệ, nhưng khi so sánh với những lò luyện đan này của Tông Ngạo thì đúng là một trời một vực, kém xa, căn bản không thể nhìn thêm được nữa.

Một lò luyện đan tốt có thể nâng cao tính ổn định và mức độ phù hợp của linh trận mà luyện đan sư khắc lên đó một cách lớn nhất, tiến tới nâng cao tỷ lệ thành công và phẩm chất đan dược.

Cho nên luyện đan sư ngoại trừ việc cả đời theo đuổi đan dược, thì còn có lò đan. Bọn họ thường sẽ vì có được một lò luyện đan tốt mà không tiếc tán gia bại sản.

Ở đây Tông Ngạo có nhiều lò luyện đan tốt như vậy, Dương Khai nào có thể không ghen tị. Hắn âm thầm hối hận lúc ấy không đặt điều kiện đánh cược cao một chút, cũng không biết nếu hỏi xin Tông Ngạo có cự tuyệt hay không.

Nhìn một vòng, lập tức thấy một lò luyện đan có phẩm chất cao nhất. Dương Khai vỗ vỗ liền nhẹ nhàng gật đầu, tạm thời quyết định dùng nó.

- Tiểu tử nhãn lực cũng không tệ.

Tông Ngạo ở một bên yên lặng nhìn, thấy Dương Khai dừng lại trước lò luyện đan mình thích nhất, trong lòng không kìm nổi hừ một tiếng.

Luyện đan sư có cảm tình đặc biệt đối với lò luyện đan, rất nhiều luyện đan sư thậm chí còn coi lò luyện đan như vợ, như trì kỷ, vật độc hữu của mình, tuyệt đối không cho phép người khác nhúng chàm, sẽ quyết liều mạng nếu ai dám động vào.

Tông Ngạo vì có nhiều lò luyện đan nên không có tư tưởng này, tuy nhiên ít nhiều trong lòng cũng có chút không thoải mái.

Dương Khai chỉ coi như lão không tồn tại, sửa sang phân loại lại dược liệu để lát nữa khỏi phải tìm.

Hắn khoanh chân ngồi trước lò luyện đan, thần sắc trên mặt phút chốc trở nên thành kính, ngưng trọng.

Tông Ngạo hai mắt toả sáng, trong lòng không kìm nổi kêu lên một tiếng “Tốt”.

Riêng khí chất và thần thái nhanh chóng chuyển biến này, Tông Ngạo có thể nhìn ra, Dương Khai không phải là tay mơ, mà là một người tuổi còn trẻ có nghiên cứu luyện đan chi đạo, bằng không căn bản không thể có thái độ như vậy. Tinh, khí, thần cả người hắn toàn bộ đều tập trung lên lò đan, trong mắt hắn, cả thế giới cũng chỉ có dược liệu và lò luyện đan, không còn gì khác.

Lúc Tông Ngạo luyện đan cũng bước vào cảnh giới này, tất cũng biết rõ những ảo diệu khó có được bên trong đó.

Có điều… hai nghìn phần vật liệu, điều này cũng có nghĩa là phải lặp đi lặp lại không ngừng hai nghìn động tác giống nhau, luyện chế ra hai nghìn viên đan dược giống nhau. Bất cứ là ai, làm liên tục một việc trong thời gian dài thì tâm cảnh vững vàng chuyên chú cũng đều bị phá vỡ, đâm ra bực bội nóng giận. Một khi xảy ra tình huống như vậy, đừng nghĩ đến luyện đan, có luyện cũng không thành.

Tông Ngạo liên tưởng nhanh chóng,khoé miệng lập tức cong lại thành một nụ cười, âm thầm chuẩn bị xem kịch vui.

Một luồng sức mạnh nóng rực bỗng lan tràn ra từ chỗ Dương Khai, sức mạnh này không phải là thánh nguyên, cũng không phải sức mạnh bạo phát ra từ trong thân thể mà là phát ra từ thức hải của tiểu tử đó.

- Lửa thần thức?

Tông Ngạo vụt biến sắc, hai mắt trợn tròn, không kìm nổi khẽ quát.

Người lão vốn đang dựa vào ghế cũng đột nhiên nhào về phía trước, cái cổ ưỡn dài ra như để xem rõ ràng hơn chút.

Vẻ mặt lão biến ảo giống như kích động lại giống như kinh hãi, như thể mơ ước lại như không thể tin được, lạ thường cực kỳ. Tay vịn bị lão lơ đãng bóp nát lúc nào cũng không biết.

Không ngờ lại là lửa thần thức!

Trong lòng Tông Ngạo dậy sóng kinh hãi.

Thân là một luyện đan sư xuất sắc, làm sao lão lại không biết được lửa thần thức quý báu thế nào? Cho dù là lão cũng không có loại sức mạnh thần thức đặc thù này. Lửa thần thức là cực kỳ hiếm có, có khi là trời sinh,có khi là sau này hình thành, nhưng chỉ cần có được lửa thần thức là đã có thể có vốn liếng để trở thành luyện đan sư mạnh nhất.

Dùng lửa thần thức để luyện đan, bất kể là hiệu suất luyện đan hay phẩm chất đan dược đều có thể được tăng lên rất nhiều. Trong cuộc đời Tông Ngạo không phải chưa gặp qua luyện đan sư có lửa thần thức, nhưng rất ít ỏi, chỉ một hai người, hiệu suất luyện đan của những người đó quả thực như quái vật, khiến Tông Ngạo không thể không bái phục.

Hai trăm năm trước, sau khi được diện kiến thủ đoạn ly kỳ của một vị luyện đan sư có lửa thần thức, lão liền toàn tâm toàn ý muốn khiến sức mạnh thần thức của mình biến dị, lão tìm được một viên Hỏa Tinh, hòng luyện hóa nó vào trong thức hải của mình.

Lần đó, lão may mắn thoát chết, thức hải bị tổn thương, thần thức hao tổn, suýt nữa đã bỏ mạng.

Nghỉ ngơi vài chục năm, dùng một lượng lớn các loại linh đan diệu dược và thiên tài địa bảo, lão mới dần khôi phục được.

Tuy lão chưa thể khiến thức hải của mình đạt được biến dị, nhưng khi tu dưỡng mấy thập niên, lão đã nghĩ ra cách luyện đan dùng số lượng chiếm ưu thế, để tăng xác xuất tạo ra đan vân.

Mà hiện tại, một tên thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi cũng có được lửa thần thức, lão làm sao có thể không ngưỡng mộ, không đố kị?

Ngưỡng mộ là ngưỡng mộ, nhớ tới hình phạt mà mình phải chịu năm đó, Tông Ngạo vẫn còn có chút sợ hãi, không dám nảy sinh chút tham lam.

Ánh mắt sáng quắc nhìn lại, Dương Khai đã bắt đầu cô đọng dược dịch, lửa thần thức không hổ là lửa thần thức, tiểu tử này tu vi không cao, mới tấn thăng Nhập Thánh tam tầng cảnh, nhưng dưới tác dụng của lửa thức hải, những dược liệu Thánh Vương cấp đó đã ngưng tụ thành từng giọt dược dịch trong thời gian rất ngắn.

Từng linh trận tinh diệu hình thành giữa không trung được hắn đánh vào lò đan, dược dịch ngưng luyện ra cũng được đưa vào theo thứ tự. Tuy rằng còn có chút vấn đề về nắm sức lửa và thời gian, nhưng đối với người lần đầu luyện chế Ly Hỏa đan mà nói, đã xem như khá tốt rồi.

Không có luyện đan sư nào có thể tinh thông cách luyện chế một đan dược nào đó ngay từ lần đầu,việc này cần có tích lũy về thời gian và kinh nghiệm. Tông Ngạo có thể xác định Dương Khai đang lần đầu luyện chế Ly Hỏa đan, có thể làm được điều này đã vượt xa dự kiến của Tông Ngạo rất nhiều rồi.

Lại thêm một linh trận khác được khắc ra, đánh vào trong lò đan, thay thế linh trận trước đó, đủ loại linh trận ăn khớp hoàn hảo trong lò đan, giao hoà lẫn nhau làm dược dịch phát sinh biến hoá tinh tế đáng mừng.

- Sao lại có thể?

Tông Ngạo lại kinh hô, dù thế nào lão cũng không nghĩ thông được, sửa đổi các phối trí linh trận trong khi đang luyện đan sẽ không ảnh hưởng đến đan dược tạo ra sao?

Lão luyện đan mặc dù cũng có thời điểm sửa đổi linh trận, nhưng mỗi lần đều rất cẩn thận, đều là sửa đổi vào thời điểm tỷ lệ dung hòa khá lớn.

Nhưng cách Dương Khai sửa đổi nhìn có vẻ không kiêng nể gì, không chút để ý, chỉ trong chốc lát hắn đã thay đổi hơn mười linh trận.

Tông Ngạo rất muốn lập tức tóm lấy Dương Khai hỏi đến cùng, nhưng lại ngại mở miệng, chỉ giữ nghi hoặc trong lòng, sốt ruột tới khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.