Khi Tôi Mười Bảy

Chương 16: Chương 16




Tông Ngạo từ đầu đến cuối không định một mình độc chiếm món hời như vậy.

Nơi này là nơi Hằng La Thương Hội phát hiện ra, Vũ Bộc Tinh là ngôi sao tu luyện của họ, lão y vào thân phận ức hiếp người khác, lấy tới tám phần Huyền Âm Quỳ Thủy đã là cực hạn, nếu lấy đi toàn bộ chỗ đó, lão cũng không đảm bảo đám người Cáp Lực Tạp có trở mặt với mình hay không.

Lão cũng không nắm chắc nếu phải ứng phó với nhiều cường nhân có tu vi cao hơn mình như vậy sẽ ra sao.

Cho nên lão rất biết điều, chủ động lui một bước, để lại mười giọt Huyền Âm Quỳ Thủy.

Đám người Cáp Lực Tạp nghe thấy những lời này, vẻ mặt đều chấn động, hưng phấn ôm quyền:

- Đa tạ đại sư, Ngũ Thái Vẫn Tinh tuy rằng khó kiếm nhưng chúng ta vẫn có thể tìm được một ít.

- Ừ, hãy nhanh tay lên chút, trời mới biết được những giọt Huyền Âm Quỳ Thủy này liệu có thể đột nhiên rơi xuống rồi ngấm vào trong đất hay không.

Tông Ngạo khoát tay áo, cầm dụng cụ đó đi ra ngoài.

Cáp Lực Tạp cũng không dám trì hoãn, chỉ để lại phu nhân trung niên ở lại đây trông coi, lão cùng Lâm Mộc Phong đi trước một bước, rất nhanh chóng rời đi, hiển nhiên là muốn đi kiếm Ngũ Thái Vẫn Tinh ở trong kho của phân hội.

Dương Khai lặng yên đi theo phía sau Tông Ngạo, theo lão rời khỏi di tích thượng cổ này.

Hai người cưỡi Tinh Toa trở về cung điện trong sơn cốc.

Trong sương phòng, Tuyết Nguyệt vẫn như lúc Dương Khai rời đi, vẫn ngủ say yên bình. Dương Khai ngó qua nàng, không thấy có điều gì khác thường liền lại đi tìm Tông Ngạo.

Dường như vì có được bảo bối như Huyền Âm Quỳ Thủy, Tông Ngạo rất phấn khởi, lúc Dương Khai tới, lão đang ở trong phòng, luyện đan như phát cuồng, để phát tiết kích động trong lòng.

Mười mấy lò luyện đan kia bị Tông Ngạo rót thánh nguyên vào, tất cả đều ầm ầm rung động, từng linh trận thần kỳ huyền diệu được Tông Ngạo dựng lên, đánh vào trong lò đan, một đám dược liệu như bông tuyết bay ra từ nhẫn không gian của lão, được lão nhanh chóng cô đọng thành dược dược, đưa vào lò đan.

Dương Khai không khỏi biến sắc, mắt trừng lớn nhìn cảnh tượng không tưởng tượng nổi này.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này còn có thể có người điên cuồng luyện đan tới như vậy, một người bận rộn trước mười mấy cái lò luyện đan, đồng thời luyện chế tới mấy chục viên đan dược!

Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao Tông Ngạo có thể luyện chế được nhiều đan dược như vậy cho Hằng La Thương Hội.

Nhìn từ thủ pháp và trình độ thành thạo của lão, để Tông Ngạo làm được như vậy không phải là ngày một ngày hai, rất có khả năng là lão luôn dùng phương pháp kinh thế hãi tục này để luyện chế đan dược.

Dương Khai có lửa thần thức, tinh thông các loại linh trận thất truyền, trong việc luyện đan cũng có ưu thế, nhưng hắn tự biết dù thế nào cũng không thể đạt tới tiêu chuẩn tài nghệ như Tông Ngạo.

Một mình hắn cùng lắm chỉ có thể ứng phó với bốn năm lò đan đã là cực hạn rồi.

Ngoài người còn có người, ngoài trời còn có trời! Dương Khai sinh lòng cảm ngộ, kính nể. Cứ như vậy đứng tại cửa không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm động tác trên tay Tông Ngạo, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.

Tông Ngạo cũng không có ý đuổi hắn đi mà lo việc của mình, sự hưng phấn trên mặt chưa hề suy giảm mà ngược lại còn càng đỏ ngầu, từng linh trận tinh diệu được lão dùng thánh nguyên khắc ra, đánh vào những lò đan. Các loại linh trận hoàn mỹ khác nhau này hợp cùng một chỗ, hình thành linh trận phức tạp phát sinh tác dụng trong lò đan, kích hoá dược hiệu, trợ giúp cho việc luyện đan.

Tất cả đều đâu vào đấy, tất cả đều vô cùng thành thạo, không hề có chút sai lầm nào.

Ước chừng tầm nửa ngày sau, trong phòng luyện đan bốc lên từng mùi đan dược khác nhau, những mùi hương này trộn lẫn nhau, khi ngửi vào làm người ta thấy vui vẻ thoải mái, tinh thần sảng khoái.

Ánh mắt của Dương Khai trở nên chăm chú.

- Lên!

Tông Ngạo khẽ quát một tiếng, mười mấy lò đan cùng rung lên.Từng đám khói khác nhau bay lên từ những trong lò đan đó như mưa rồi lại chuẩn xác hướng vào những bình ngọc đã được chuẩn bị sẵn.

Tông Ngạo tiện thay bắt lấy một viên đan dược để hồi phục đưa lên miệng, từ từ khôi phục sức mạnh tự thân, vội vàng đi tới chỗ mấy bình ngọc, cầm lấy chúng kiểm tra từng viên đan dược.

Thật lâu sau lão kiểm tra xong, vẻ mặt không vừa ý, nói:

- Ầy, mới được có hai viên, đan dược thực là khó luyện mà.

Nói vậy bèn thu hồi hai viên đan dược có đan văn, còn những viên khác lại tiện tay ném một bên.

Cảnh này có chút quen, trước kia Dương Khai đưa Tuyết Nguyệt tới nơi này tìm Tông Ngạo cũng đã gặp qua một lần. Dương Khai trong lòng vừa động mở miệng hỏi:

- Tiền bối luyện đan như vậy là để nâng cao tỷ lệ xuất hiện đan văn?

Tông Ngạo xoay người ngồi lên ghế, nhếch miệng cười, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Tiểu tử có chút nhãn lực, không tệ, lão phu hao tâm tổn trí luyện đan như vậy chính là để nâng cao tỷ lệ xuất hiện đan văn!

Dừng một chút lại nói:

- Đan văn là thứ có thể gặp chứ không thể cầu, dù là luyện đan sư cao cấp nhất cũng không thể cam đoan đan dược luyện chế được sẽ có thể có đan văn,chẳng qua khi đã là một luyện đan sư tài nghệ thành thạo rồi thì tỷ lệ đan văn xuất hiện sẽ lớn hơn nhiều mà thôi. Lão phu đã tận sức nghiên cứu đan văn mấy trăm năm, mãi tới trăm năm trước mới tìm ra cái cách ngu ngốc là lấy số lượng để sàng lọc này, nếu không ngươi nghĩ sao lão phu lại không thu bất kỳ thù lao gì, luyện đan miễn phí cho Hằng La Thương Hội? Hừ, cái lão phu cần là bọn họ cung cấp dược liệu, bằng không sao để bọn họ chiếm lời lớn như vậy được?

Luyện chế đan dược như Tông Ngạo, số lượng linh thảo linh dược tiêu hao thực sự rất lớn, nếu không có một thế lực của cải hùng hậu đứng sau hậu thuẫn, cơ bản không thể tiến hành lâu dài được.

Mà Hằng La Thương Hội giàu nhất Tinh Vực dĩ nhiên chính là lựa chọn tốt nhất, Tông Ngạo lựa chọn hợp tác với Hằng La Thương Hội chính là hai bên cùng có lợi.

- Tiền bối nghiên cứu sao rồi?

Dương Khai có chút hăng hái hỏi.

Tông Ngạo nhẹ nhàng thở dài:

- Khó, khó lắm! Chìm đắm càng lâu càng thấy khó, không sợ tiểu tử ngươi chê cười, lão phu hiện nay cũng chỉ có thể đảm bảo được hai phần thôi,thậm chí tỷ lệ luyện chế đan dược có đan văn còn ít hơn. Y lão phu đang nói đến đan dược Thánh Vương cấp trở lên.

Hai phần, nói cách khác luyện chế một trăm viên chỉ có hai viên đan dược có đan văn.

Tỷ lệ này rất nhỏ nhưng nhìn toàn bộ trong giới luyện đan thì đã là một con số đáng kinh sợ.

Rất nhiều luyện đan sư dùng tinh lực cả đời, chỉ có khi vận khí cực tốt mới luyện chế ra được một hai viên đan dược có đan văn như vậy.

Mà Tông Ngạo, mỗi lần luyện đan gần như đều có một viên như vậy, thỉnh thoảng không may mắn, không có viên nào cũng là chuyện rất hiếm.

- Lão phu còn luyện chế được mấy viên Thánh Vương cấp có đan vân, tiểu tử có muốn xem không?

Tông Ngạo vẻ mặt khoe khoang vô cùng tự hảo.

Đan văn khó tạo,đan vân càng khó.

Cho đến hiện tại, Tông Ngạo đã góp nhặt được hơn ngàn vạn viên đan dược có đan văn, nhưng số lượng có đan vân lại vô cùng ít ỏi, được lão coi là báu vật, thường khi tâm trạng xuống dốc lão hay lấy ra ngắm, mỗi khi như vậy tâm trạng lập tức sẽ trở nên tốt hơn.

Lão sống một mình ở đây đã gần trăm năm, buồn tẻ chán ngắt, nếu không có một cỗ chấp niệm là nghiên cứu, nâng cao tài nghệ luyện đan, e rằng công lực của lão có cao tới đâu cũng phải phát điên.

Hiện giờ khó khăn lắm mới có Dương Khai ở đây với lão, hẳn nhiên là vừa mắt nên tự nhiên cũng muốn khoe khoang một phen.

- Vật trân quý của tiền bối, vãn bối không ngấp nghé!

Dương Khai không cho lão cơ hội khoe khoang, điều này không khỏi làm Tông Ngạo có chút thất vọng, bĩu môi phật ý:

- Thằng đần, đại cơ duyên như vậy cũng không nắm lấy, xem ra thành tựu của ngươi trong lĩnh vực luyện đan cũng có hạn!

Đan dược có đan vân trên thế gian khó gặp, trong giới luyện đan, thứ này dù là cấp bậc thế nào, dù là Địa cấp, Huyền cấp thì cũng là bảo bối. Luyện đan sư tư chất xuất sắc quan sát thử, nói không chừng có thể học được chút đỉnh.

Chớ đừng nói chi là Tông Ngạo có mấy viên đan dược có đan vân đều là Thánh Vương cấp. Đây chính là thành quả lớn nhất mà lão vất vả hơn trăm năm qua mới đạt được, là kết tinh hơn trăm năm tâm huyết của lão, không dễ dàng để người khác thấy.

Hôm nay chủ động nhắc tới, không ngờ lại bị Dương Khai cự tuyệt, Tông Ngạo lập tức cảm giác như bị dội gáo nước lạnh, tâm trạng đang tốt lập tức bị phá hỏng, tất sẽ không để yên cho Dương Khai.

Lão nào biết đâu rằng, từ khi ở Thông Huyền đại lục, hắn cũng đã luyện chế ra đan dược có đan vân, hơn nữa bất kể là Dương Khai hay là Hạ Ngưng Thường luyện chế đan dược, tỷ lệ đan dược có đan vân đều lớn hơn lão vô số lần.

- Tiền bối, vãn bối đã dẫn người đi tìm được Huyền Âm Quỳ Thủy, tiền bối cũng thu hoạch được rất lớn, cũng tới lúc nói cho vãn bỗi cách cứu đại nhân nhà ta rồi chứ.

Dương Khai không nhìn vẻ mặt khó coi của Tông Ngạo, chủ động nhắc tới giao dịch lúc trước.

- Hừ, đồ ham luyến sắc!

Tông Ngạo lẩm bẩm một câu không hài lòng, rõ ràng lão cho rằng Dương Khai có tình cảm với Tuyết Nguyệt cho nên mới nóng vội như vậy.

Mặc dù lão bỗng nhiên có hơi không ưa Dương Khai, nhưng giao dịch là giao dịch, Tông Ngạo vẫn giữ lời hứa, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Muốn giải cứu cô ta chỉ cần luyện chế một viên Tử Tâm Hoàn Hồn đan là được!

Sau khi nói xong, lão nhìn Dương Khai với vẻ mặt vui sướng trên nỗi đau của kẻ khác, dường như muốn chê cười hắn.

- Tử Tâm Hoàn Hồn đan?

Dương Khai nhướn mày, nhanh chóng suy tư.

Trước đó khi Tông Ngạo đi tìm người làm vật thu thập Huyền Âm Quỳ Thủy, hắn ở trong cung điện này lật xem điển tích, nhớ rõ nhiều phương thuốc, Tử Tâm Hoàn Hồn đan là một trong số đó.

Hắn suy tư hồi tưởng lại cấp bậc và dược liệu cần dùng đến của Tử Tâm Hoàn Hồn đan.

- Đan dược Hư Vương cấp?

Dương Khai đột nhiên biến sắc kinh hô.

- Chính là đan dược Hư Vương cấp!

Tông Ngạo cười hề hề quái dị:

- Huyền Âm Quỳ Thủy là chí bảo tu luyện, ngươi cho là thương tổn do nó gây ra dễ dàng hoá giải như vậy chắc? Chỉ có Tử Tâm Hoàn Hồn đam Hư Vương cấp mới có thể cứu được cô ta, ngươi hẳn là rõ ràng hơn bất kỳ ai, cô ta không chỉ bị băng phong sức sống, cả linh thể thần hồn cũng tán loạn không biết tung tích, không phải dễ dàng cứu trị như vậy.

Sắc mặt của Dương Khai trở nên âm trầm.

Tông Ngạo lại nói:

- Tiểu tử, ta khuyên ngươi bỏ cuộc đi, trước tiên nói tới đan dược Hư Vương cấp, toàn bộ Tinh Vực có bao nhiêu người có thể luyện chế, nói đến nguyên liệu cũng không phải ngươi có thể kiếm được, chỉ riêng Hoàn Hồn Tụ Phách hoa vạn năm tuổi trong số đó ngươi đi đâu tìm? Thứ này toàn bộ Tinh Vực đều không có khả năng tồn tại.

Hoàn Hồn Tụ Phách hoa không phải là dược liệu quá quý giá, mỗi ngôi sao tu luyện đều có, nhưng để luyện chế được Tử Tâm Hoàn Hồn đan lại cần tới Hoàn Hồn Tụ Phách hoa có trên vạn năm tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.