Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 9: Cô đẹp đến khiến cho ta thất thần




Đám bụi bặm cuộn trào bởi thiên lôi từ từ phủ xuống, Nhược Nhất bảo vệ đứa trẻ ngẩng đầu nhìn sống lưng thẳng tắp đang che trước thân mình.

Người nọ hơi hơi nghiêng đầu, một khuôn mặt được quấn lại rất chặt chẽ, nửa phần dung mạo cũng không nhìn được. Hắn vung tay lên, phía trên hồ sâu lập tức đóng một tầng băng dày, bầu trời mây mù, sấm sét cuồn cuộn, hắn xoay người lại kéo Nhược Nhất lên, mạnh mẽ đẩy nàng:

“Đi.”

Một chữ phun ra vang vang đanh thép, thanh sắc lại làm Nhược Nhất cảm thấy quen thuộc.

Nhưng tình huống bây giờ đã không cho phép Nhược Nhất suy nghĩ nhiều, mắt thấy đường sét bên chân trời sắp giáng xuống, Nhược Nhất vội khom người từ trên lớp băng dày của hồ sâu chạy nhanh qua, còn chưa tới cái động sau thác nước, thiên lôi đã theo sát. Nam tử thần bí hai tay tạo hình chữ thập, dựng ra một chưởng kim quang muốn chống đỡ, lại không liệu được thiên lôi kia đột nhiên biến mất trên không trung đến không còn dấu vết.

Nhược Nhất che chở cho đứa trẻ xông qua dòng thác chảy xiết, bước vào trong động, một phút bất cẩn, bị trượt chân, ngã chỏng vó. Nàng bất chấp đau đớn, lập tức đứng lên kiểm tra tình hình của đứa trẻ, cũng may đứa nhỏ này mặc dù không có tinh thần như khi nãy, nhưng hô hấp vẫn mạnh mẽ như cũ.

Nàng thở phào một hơi, đáy lòng xẹt qua tia an tâm. Lại nghĩ tới người vừa cứu nàng kia, có chút lo lắng nhìn ra ngoài, tầm mắt lại bị thác nước ngăn trở, bên tai chỉ toàn là tiếng ầm ầm của thác nước, ngăn cách tất cả tình hình bên ngoài.

Cái duy nhất mà Nhược Nhất dám khẳng định chính là, người mới vừa gặp kia tuyệt đối là người trước kia mình đã quen biết. Nếu không hắn cũng sẽ không tới cứu nàng nhiều lần như vậy. Một lần là giúp nàng giết Mã Phúc, lần thứ hai là giúp diệt trừ xà yêu, lần này lại càng thay nàng đỡ thiên lôi. Nếu người không quen không biết, ai lại nguyện ý vì nàng mà làm nhiều như vậy chứ!

Hơn nữa hắn cũng từng cùng Thương Tiêu giao đánh, Thương Tiêu cũng không biết hắn.

Người này…

Đột nhiên tinh quang chợt lóe lên trong đầu Nhược Nhất, chẳng lẽ… chẳng lẽ…

Đang suy nghĩ, người thần bí kia một thân hắc y từ bên ngoài thác nước thong dong tiêu sái tiến vào. Mặc dù âm thanh của dòng thác nước lớn như thế, nhưng Nhược Nhất vẫn giật mình nghe được tiếng chuông bạc giòn vang được đeo trên người hắn.”Đi sâu vào trong.” Hắn không ngừng bước, đi tới trước mặt Nhược Nhất.

Nhược Nhất chần chờ trong chốc lát, cũng đành bạo gan đi theo.

Đi vào trong huyệt động, xuất hiện một hang động rộng rãi.. Hắn dừng bước chân lại, tựa hồ nhìn Nhược Nhất mà nói: “Thiên lôi như bị cái gì nuốt chửng vậy. Tránh ở đây tạm thời không cần lo lắng cho tính mạng, nhưng không biết vật kia có thể nuốt bao nhiêu thiên lôi, nếu không thể nuốt hết thiên lôi…”

Nói chưa hết, ý đã đến.

Thiên lôi càng ngày càng mạnh mẽ, mới bắt đầu không bao lâu đã bức bọn họ tới mức này, cường độ của cỗ thiên lôi sau ắt là không cần phải nói, những cỗ thiên lôi cuối cùng nếu không bị ăn hết bởi tên Trình Giảo Kim đột nhiên nhảy ra [1], nếu hỏng chuyện, chắc hẳn bọn họ cũng trốn không thoát kết cục chết thảm.

Nhược Nhất nhìn nhìn đứa trẻ đang ôm trong ngực, nếu thực sự có lúc ấy, nàng nên ôm đứa trẻ này để Thương Tiêu cùng chết với nàng, hay là ném đứa trẻ này đi…

Trong lúc gian nan lựa chọn, Nhược Nhất đột nhiên có chút thông suốt ngôn từ tuyệt quyết vừa rồi của Mạc Mặc.

Mạc Mặc, có lẽ cũng là sợ liên lụy nàng như vậy…

Nhược Nhất thở dài một tiếng: “Ngươi…” Nàng nhìn chằm chằm hắc y nhân mà nói, “Ngươi có cách cứu nó một mạng không?”

Người nọ gật gật đầu: “Ta ắt sẽ giúp nàng.”

Dễ đồng ý như vậy sao?

Nhược Nhất có chút giật mình, dưới tình cảnh này có người đồng ý trợ giúp nàng, với nàng mà nói thật sự được xem là một loại ân huệ lớn lao. Cảm kích đồng thời với sự tò mò về hắn càng sâu thêm, nàng suy nghĩ, mang theo vài phần cẩn trọng hỏi: “Chúng ta, ừm… Trước kia có từng gặp qua?”

Người nọ đang chỉnh lại áo bào, chợt nghe lời này của Nhược Nhất, động tác tay cứng lại một chút, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.

Nhược Nhất lại nói: “Vì sao nhiều lần giúp ta?”

Người nọ tựa hồ than nhẹ một tiêng, “Tất nhiên là bởi vì ta từng đồng ý với nàng, nếu có một ngày nàng bị trời phạt, ta sẽ chịu thay cho nàng.”

Nhược Nhất ngây người trong chớp mắt, trong đầu bỗng bật ra một đoạn đối thoại đã chôn sâu ——

“Nhược Nhất, nàng buộc một người tu đạo ta đây phá sát giới, là sẽ bị trời phạt “

“Người tu đạo cũng chỉ để phổ độ (cứu rỗi) chúng sinh, đến lúc đó thật sự ta phải bị trời phạt, thì ngươi chịu thay ta đi.”

“Huân… Huân Trì?”

Người nọ tựa hồ cười yếu ớt một tiếng: “Ta vốn tưởng rằng nàng sớm đã nhận ra ta, không nghĩ tới, qua nhiều năm thế này, nàng chẳng thông minh bằng năm đó.”

Nhược Nhất bước nhanh đến bên người hắn, đưa tay muốn chạm vào hắn, nhưng lại không dám chạm, chỉ sợ chạm một cái, hắn liền hóa thành bọt biển mà tiêu tan.

Huân Trì than nhẹ: “Nhược Nhất, ta đã trở về.” Đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng.

Cảm giác đụng chạm chân thật tựa hồ mang đến dũng khí cho Nhược Nhất. Đầu ngón tay nàng cuối cùng cũng chạm vào mảnh vải quấn chặt chẽ gương mặt hắn, chậm rãi gỡ xuống, một đôi mắt trong suốt không nhiễm thế tục đang lóe lên ánh sáng rạng rỡ trong hang động. Đồng dạng là gương mặt vi loan [2], khóe môi cơ hồ luôn luôn mang theo ý cười, một khuôn mặt quen thuộc như thế…

Nhưng gương mặt tuấn tú ấy lúc này bị một vết sẹo thật dài phá hỏng đến hầu như không còn. Từ thái dương bên phải đến bên môi, cắt qua cả khuôn mặt hắn.

Nhược Nhất không thể tin che miệng lại.

“Đây là… Đây là làm sao vậy?” Nàng nhìn chằm chằm vết thương đáng sợ trên mặt Huân Trì, lại duỗi tay nắm những sợi tóc bạc của hắn, “Đây là làm sao vậy?”

Huân Trì chỉ cười một cách nhẹ nhàng.

“Cho nên… Ngươi mới luôn quấn chặt mặt mình, không để ta thấy sao? Cho nên ngươi mới không tự nói cho ta biết ngươi đã trở lại…” Nhược Nhất còn muốn nói cái gì, mặt đất chợt động mạnh, đá vụn trên đỉnh đầu rơi ào ào xuống.

Huân Trì nghiêm mặt: “Xem ra, thiên lôi vẫn chưa hoàn toàn bị nuốt chửng.” Lời hắn còn chưa dứt, Nhược Nhất chỉ nghe một trận thanh âm nổ đùng, ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh động điện quang dày đặc, chiếu cả huyệt động sáng như ban ngày.

Huân Trì giữ chặt cánh tay Nhược Nhất: “Mau chóng đi ra ngoài.”

Nhược Nhất không nghĩ uy lực của thiên lôi cư nhiên lại lớn như vậy, chỗ vách núi phía trên động ít nhất cao cả trăm mét, lôi kiếp cư nhiên xuyên thấu cả hòn núi, bổ tiến vào.

Nếu chỉ dựa vào nhân lực để ngăn cản…

Trước kia Tử Đàn từng nói cho nàng biết lúc Thương Tiêu lịch kiếp, tám mươi mốt tia lôi kiếp cơ hồ đánh sụy nửa đỉnh U Đô Sơn, lúc đó nàng còn cho là Tử Đàn nói khuyếch đại, bây giờ xem ra, Tử Đàn lúc trước nói như vậy vẫn còn hơi giản dị một chút.

Đợi đến khi ra tới thác nước, Nhược Nhất giữ chặt Huân Trì: “Không được, bây giờ sấm sét lợi hại như vậy, nếu đi ra ngoài nhất định là khó có thể chống đỡ được.”

            Huân Trì nhẹ nhàng đánh một quyền lên vách đá, nham thạch nhìn như cứng rắn nhất thời tan thành bột phấn rơi xuống. Nhược Nhất kinh hãi. Huân Trì nói: “Núi này đã bị thiên lôi đánh thành bộ dạng như vậy, bây giờ không đi ra, đợi chút nữa chắc chắn sẽ bị chôn sống ở bên trong. Hơn nữa ta xem cường độ của thiên lôi, chắc là vài phát cuối cùng rồi, nếu chỉ có vài phát, chắc ta có thể chống đỡ được.”

            Nói xong kéo eo Nhược Nhất, che chở nàng từ trong thác nước lao ra.

            Bọn họ mới vừa rời khỏi hang động, thiên lôi theo sát mà đến, đánh vào cửa động, cả hòn núi vang lên một tiếng sụp đổ, tan thành bột phấn. Thác nước mất đi chỗ dựa, bọt nước tung tóe đầy trời. Mà trận sấm lại không dừng lại, một đường càn quét đuổi theo bước chân di chuyển của Nhược Nhất bọn họ, thiêu cháy vàng khô cả một mảnh đất lớn.

            Cuối cùng đánh vào một cây đại thụ thì ngừng lại.

            Sau khi bụi bay tứ tung, Nhược Nhất vẫn kinh hồn ôm đứa trẻ trừng lớn mắt nhìn hòn núi bị đánh đến tan nát. Huân Trì mở ra một kết giới chói mắt, chặn lại uy lực còn sót lại của tia thiên lôi vừa rồi.

            Nửa giây thở cũng không cho bọn họ, bạch quang chợt lóe, thiên lôi lại tới.

            Nhược Nhất chỉ có thể ôm chặt lấy đứa trẻ, phủ phục trên mặt đất, trong lòng một lần lại một lần cầu nguyện. Lúc này đây, nàng vẫn vô cùng oán hận bản thân năng lực gì cũng không có, chỉ có thể bất lực nhìn, bất lực đợi người cứu.

            Nếu, nếu nàng cũng có một phần năng lượng, nàng cũng có thể bằng khả năng này của mình để bảo vệ người nàng muốn bảo vệ, tốt biết bao…

            Huân Trì chống đỡ mấy phát thiên lôi, thân hình hơi hơi lay động, giọng nói kinh ngạc: “Thiên kiếp của Cửu Vĩ Bạch Hồ quả nhiên lợi hại…”

            Nhược Nhất nghĩ thầm, sở dĩ kiếp số bọn họ phải độ lại mạnh như vậy, có thể bởi vì đứa trẻ này là của Mạc Mặc cùng Quý Tử Hiên, trong thân thể có huyết mạch của dị giới, cho nên thiên kiếp cũng theo đó trở nên thất thường chăng.

            Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên khuôn mặt Thương Tiêu—— vậy sau này nếu nàng cùng Thương Tiêu có con, lại sẽ phải độ qua cái kiếp như thế nào đây…

            Cùng với một tiếng nổ, sau lưng Nhược Nhất nóng lên, kết giới của Huân Trì vang một tiếng rồi bị phá, gối phải của hắn mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.

            Nhược Nhất kinh hãi: “Huân Trì!”

            Hắn lau vết máu nơi khóe miệng: “Không sao, chỉ là vừa rồi hai phát sấm cùng giáng xuống, ta không có chuẩn bị.”

            “Hai phát!” Nhược Nhất hoảng sợ.

            Huân Trì nhìn bầu trời đang chậm rãi tích tụ đám mây đen, thần sắc nghiêm trọng: “Lôi kiếp cuối cùng sắp giáng xuống.” Lòng bàn tay hắn tạo thành chữ thập, miệng thì thào chú ngữ, khí tức màu vàng hóa thành từng sợi từng sợi tơ lộng lẫy tráng lệ dần dần vây thành một vòng quanh hai người, tạo nên một kết giới vững chắc không thể phá.

            Hắn rũ hai mắt, thần sắc yên lặng, không buồn không vui, không kinh không sợ, như một vị thần cung phụng trong miếu. Nhược Nhất nhìn nhất thời có chút ngây người.

            Lâu như vậy không thấy, khí tức trên người Huân Trì càng phát ra có vẻ mờ ảo.

            Bạch quang mang theo xu thế rồng gào hổ thét xé trời mà giáng xuống, Nhược Nhất chỉ cảm thấy không khí xung quanh đều trở nên cực kỳ đè nén. Lôi kiếp cùng kết giới đụng vào nhau, lỗ tai Nhược Nhất bị đâm đến đau đớn không thôi, nàng chỉ có thể cuộn mình lại liều mạng bảo vệ đứa trẻ.

            Thần sắc trong mắt Huân Trì chưa biến, trên trán lại dần dần thấm ướt mồ hôi, sắc mặt cũng trở nên trắng xám. Những sợi tóc vốn đã bạc lúc này bị bạch quang chói mắt in lên càng hiển thị vẻ tiều tụy.

            Không biết qua bao lâu, giống như cả thế giới đều trở nên tĩnh mịch.

            Nhược Nhất chỉ cảm thấy áp lực quanh thân mạnh mẽ giảm đi, thanh âm chói tai mất đi, không khí nóng bức cũng không còn.

            Nàng từ từ đứng thẳng dậy, nhìn phía không trung, chỗ mây đen kia đã biến mất hầu như không còn, chỉ còn tầng tầng mây dày nặng, ửng lên màu trắng bạc, treo nặng nề trên không trung.

            Nhược Nhất quay đầu nhìn phía sau. Huân Trì vẫn đứng thẳng lưng như trước, phảng giống như hoàn toàn không hề bị thương.

            “Huân Trì?”

            Nhược Nhất gọi nhẹ, người phía trước cũng không có phản ứng. Nàng nhẹ chân đi đến bên hắn, nhìn nửa bên mặt hắn, mới phát hiện sắc mặt hắn trắng đến cơ hồ trong suốt, làm nổi bật vết sẹo đậm màu trên mặt hắn càng khiến người ta sợ hãi. Nhược Nhất kéo tay hắn, chỉ cảm thấy lạnh lẽo như băng.

            “Huân Trì, kiếp đã độ xong rồi.”

            Huân Trì vẫn nhìn không trung, khẽ cau mày: “Vẫn chưa.”

            Lời còn chưa dứt, sấm vang mãnh liệt.

            Phát sấm này mới là phát cuối cùng!

            Nhược Nhất rung mạnh trong lòng, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh hắn bị phá vỡ lồng ngực, nàng cơ hồ là theo bản năng nhào vào người Huân Trì, che chở cho hắn lẫn hài tử dưới thân.

            Lôi kiếp giáng xuống, xé rách không khí, Nhược Nhất ngửi được mùi cháy két của tóc mình.

            Nàng sẽ chết…

            Giữa lúc bạch quang ùn ùn kéo đến, một bóng đen lảo đảo chạy đến trước bọn họ, hai tay giương ra, lấy thân làm khiên, ngăn giữa tia sét cùng Nhược Nhất.

            Nhược Nhất hơi hơi đưa mắt về phía sau, đồng tử hoảng sợ co rút nhanh.

            “Mạc Mặc!”

____________

[1] Trình Giảo Kim đột nhiên nhảy ra (半路杀出个程咬金): [Thành ngữ] đúng nghĩa là “nửa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim”, ý chỉ những chuyện xảy ra bất ngờ, đương sự hoàn toàn không liệu trước được.

            [2] Vi loan: đây là từ mới, ta lục lọi nhà bác Goo thì tìm được 2 nghĩa phổ biến nhất: thứ 1 là make love (cái này thì ko có khả năng ròy), nghĩa còn lại thì chắc chắn hơn, đối với nam mà nói thì là gay, với nữ thì là les.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.