Khi Tiểu Thần Gặp Đại Thần

Chương 6




“ Viết bản nhạc về truyền thống!”

” Nghe dễ dàng nhỉ?!”

” Ừm!”

Meyami ngồi chống cằm nhìn mặt nước hồ gợn sóng trước mặt. Gió ùa vào trong đình khá thổi mải, nghe tiếng xào xạc của tán cây khá vui tai. Nhưng bên cạnh Masato nhìn tờ giấy trên tay mình, lại nhìn cô gái đang ôm mèo ngồi yên bình bên kia. Đầu đầy hắc tuyến, có phải người này quá bình thản không?

Tờ giấy trên tay cậu là đề bài do chính ngài chủ tịch Shinning đưa ra, sau cái chuyện cậu hỏi mượn cây đàn tỳ bà trong phòng nhạc cụ kia. Thầy đồng ý, nhưng điều kiện của thầy là tờ giấy này đây. Bây giờ sáng tác nhạc hiện đại chưa xong lại nhảy vào nhạc truyền thống, đối với cậu viết lời là chuyện đơn giản, tuy nhiên cô gái trước mặt cậu kia.... Nhạc truyền thống có khá nhiều nốt nhạc khó và cầu kì, nhạc truyền thống Nhật khá khó so với các nhạc của nước khác đa số do âm điệu và đàn Bachi hay do Biwa tạo ra âm trầm thấp. Đường này thầy Shinning sử dụng đàn tỳ bà đê viết nhạc, mặc khác người trong cuộc kia lại bình thản đến vậy. Meyami có biết chỉ còn ba ngày nữa là bài kiểm tra đến hạn không?

” Nè Meyami...”

” Hôm nay trời đẹp quá há”

” Nè...”

” Bên kia có mây trắng kia, như cừu con ấy. Xem kìa, bên kia là cún con, còn bên kia là Masato”

Meyami vừa nói vừa đưa tay chỉ lên trời, cười đùa thích thú, còn về lời nói của cậu bạn có lọt vào tai hay không nó cũng nhảy qua tai kia hết à. Ngồi nảy giờ, ôm cả đống âm nhạc nghiền ngẫm, cô vẫn không có tâm trạng. Tự nhiên muốn biết lai lịch của người đàn ông (bóng ma) tự nhiên biến mất kia. Nhìn cậu bạn lo lắng nhìn cô, rồi bị cô chọc đầu đầy hắc tuyến, Meyami chỉ biết mở cờ trong bụng. CUối cùng con người này cũng có chút thay đổi biểu cảm về khuôn mặt.

Lúc đầu gặp cậu ta chỉ có bản mặt đơ như tản băng, còn cái kiểu cao ngạo của một công tử. Nhưng khi nghe được âm nhạc của cậu, cô đã quyết định thay đổi khuôn mặt đóng băng này. Và cuối cùng cô đã thu được kết quả tốt đẹp, đó là khuôn mặt kia ngày nào cũng lăn dài hắc tuyến khi gặp cô. Như thế cũng gọi là tiến triển đi.

( Mình không có lời nào để nói, chỉ mong độc giả thông cảm về cái tính quái gỡ của con người nào đó *hắc tuyến*/ *cười tươi* ngay cả ngươi cũng như thế kìa /....)

Cả sáng đó, Masato nói gì cô cũng không nghe, cậu nhún vai trở về phòng. Cậu còn cả đống bài tập cần làm, không rảnh lo cho con người nào đó trong đầu luôn mang định nghĩa nước tới chân mới nhảy kia. Meyami nhìn cậu bạn cười tươi vẫy tay tạm biệt khi cậu đi xa, Masato quay đầu lại đem ánh mắt viên đạn cảnh cáo: “ Làm cho xong âm nhạc cho tôi!“. Nhưng khuất bóng, khóe miệng ai đó tự giác cong lên vui vẻ.

Nhìn bóng lưng Masato khuất sau đám cây, nụ cười trên môi tắt dần. Bây giờ không còn tâm trạng để đùa nữa, thời hạn sắp hết rồi, cô cần có một bản nhạc để Masato viết lời, và điều cao nhất ở đây là không được trượt khỏi kì thi này. Đây còn là con đường tương lai cô đi, nó quyết định cô có xứng với ngôi trường hay không. Âm nhạc của Masato cô có thể cảm nhận được, tuy nhiên vẫn không nên bắt buộc mình khi trong đầu toàn nghỉ chuyện khác. Thầy Shinning cho phép cô nghỉ ở trường Sensu vào buổi chiều trong thời gian gấp rút này. Và cô cũng nghe đầu cả trường đều nộp hết về các bản nhạc của mình. ĐÚng hơn dường như họ còn chờ hai người cô nộp bài,ấp lực duy nhất của hai người bây giờ là âm nhạc của cô chưa thể hòa với âm nhạc của cậu bạn. Nanami sau ngày nghỉ đã chạy đến khoe với cô về bản nhạc nhóm cậu đã hoàn thành, Meyami chỉ cười với cô bé và nói mấy lời động viên. Thực sự cô đang ghen tỵ, Nanami có ước mơ của mình để nổ lực, có tài năng thiên bẩm để bước chân trên con đường vững chắc trong tương lai. Còn Meyami..... Bước chân của cô sẽ chạy đến đâu đây?

Cô đã từng chạy để bắt kịp với thế giới này, bỏ đi tất cả mọi thứ trong quá khứ, chôn giấu chúng trong tâm. Tới khi nhìn lại hình ảnh của cha mẹ cái đêm hôm ấy, cô nhận ra chính mình không thể tự chôn nó được và phải học cách sống cùng nó. Đêm hôm đó khi bắt lại lời bài hát kia, đến gặp được cây đàn tỳ bà này. Meyami đã định hướng về con đường tương lai, nhưng chính cô không biết cô còn thiếu gì đây? Cô đã đánh rơi gì trong quãng đường qua?

Mấu chốt của âm nhạc!

Bước vào thư viện, đến khu vực sách lịch sử âm nhạc, tìm quyển những tác giả sống ở trường nổi tiếng từ xưa. Đặt trên bàn cả đống sách dày cộn chất thành núi, ôm nó mà đọc. Nhìn qua các bức ảnh nhằm tìm kiếm chủ đích của mình. Đẩy gọng kính đọc thật kĩ từng chữ, từng chữ một.

Thư viện của học viện Saotome là nơi tập trung tất cả sách âm nhạc, những quyển sách được bảo quản từ rất lâu của thời trước, chủ yếu là nốt nhạc, tác giả nổi tiếng, lịch sử về ngôi trường cùng các học viên đã nổi tiến trong trường trong thời gian qua. Và sách hướng dẫn nhạc. Không gian trong thư viện khá yên lặng, cái nơi công cộng mỗi học sinh cũng không thích đến cho lắm. Những quyển sách chất chồng lên từng bậc, dùng thang mới có thể tìm và lấy sách. Mỗi quyển sách dày đến nổi có thể đè chết người, vì vậy dù trong thư viện đủ bàn rộng và sách vở để học viên tham khảo nhưng học viên trong trường đa số lại không muốn vào đây. Mặc khác họ cũng đã có thầy cô giáo gia sư hay người nào đó nổi tiếng để dạy, nên trong tìm thức mỗi học viên luôn mang theo ý nghĩ vào thư viện là không cần thiết và mất thời gian.

” Nè con bé đó đã ngồi suốt cả buổi sáng rồi đấy. Mấy quyển sách đó nó đọc rồi chất chồng lên nó. Thật sự cô bé đang tìm gì vậy?”

“...”

Lời thảo luận bên thầy giáo viên quản lí thư viên nhìn về phía cô, Meyami lại không hay biết lật tiếp trang sách dày ngang ngực đọc miệt mài. Mặt trên lên rồi lại xuống, kết quả lại không có. Meyami ngồi luôn ở đó cả ngày.

” Không có!”

Đóng sách lại, thở hắc ra. Không thể tìm thấy, dù có đọc từng chữ thật kĩ cũng không thể tìm ra manh mối nào. Đứng dậy quay lại kệ sách lục thêm mấy quyển sách cũ nữa. Nhưng trước mặt xuất hiện một ly ca cao nóng. Đưa mắt nhìn theo cánh tay, một nam sinh áo sơ mi trắng, quần tay trắng. Tóc vàng xoắn, mắt lục hẹp dài giấu sau khuôn kính cận.

” Này uống đi dành cho cậu”

” Xin lỗi...”

Nhìn cốc ca cao lại nhìn sang cậu bạn, cô nhớ không quen người này, và chưa bao giờ nói chuyện luôn thì phải. Nhưng hành động của người này tỏ ra như đã quen biết từ lâu, và còn thân mật đưa cho cô ly ca cao cho cô. Cuộc sống này không phải truyện ngôn tình, và cô cũng chẳng phải tính đồ của nó nên không có chuyện mơ mộng về một chàng hoàng tử hay một lần gặp tình kề với tình yêu sét đánh. Nghiên đầu nhìn cậu từ chối rồi đi vòng qua cậu để đến kệ sách.

” Này cậu cũng không nên bơ mình như thế chứ? Cậu ngồi đây cả ngày rồi, chẳng lẽ muốn ngồi tiếp sao?”

Cậu bạn đưa tay chắng đường cô, kéo giật cô lại. Hành động quá bất ngờ, bước chân mất thăng bằng, ngã nhào ra đất. Trong lòng bậc ra tiếng chửi thề, đã mệt còn gặp quái quỷ gì thế này.

1.....2....3.... không có bất cứ cơn đau nào truyền tới, còn thay vào đó là hơi ấm. Không phải nền đất nặng, cũng chẳng phải thân thể mập mạp của cô nằm trên đất. Mở mắt nhìn lên, là cậu bạn đỡ cho cô. Vòng tay cậu rất lớn, ôm trọn cô vào lòng. Và cô chỉ cao tới cằm cậu, chỉ ngước mắt lên như đứa bé ngơ ngác hỏi tội. Ánh mắt trong suốt in một hình bóng, còn long lanh ngập nước, bàn tay to tự nhiên riết chặc vật nhỏ trong lòng.

Meyami giật mình khi bàn tay trên vai bất giác tăng lực đạo, đem tay đẩy cậu bạn ra ngoài. Cuí đầu cảm ơn, rồi vội đi lên kệ sách.

” Mình là Shinomiya Natsuki, rất vui được gặp cậu”

Bước chân vừa đi, cô bị chặng bởi cậu bạn kia. Còn đường đường giơ tay kiểu bắt xã giao và đầu cúi thấp. Bộ dáng như cậu đang gặp con người kiêu ngạo không muốn kết bạn. Meyami không thể nói được, dù nơi này không nhiều ngươi nhưng đa số là thầy cô giáo nghiêm khắc, cô cũng không muốn lọt vào mắt xanh của họ. Đành đưa tay ra bắt vậy, dù sao bắt tay cũng không mất miếng thịt nào.

Meyami đưa tay ra chạm vào tay cậu bạn, ánh mắt không để ý, sau tóc mái che đi, cặp kính của Natsuki sáng lên bất ngờ.

” Meyami cuối cùng cũng tìm thấy!”

Tiếng vọng từ bên cửa thư viện vang lên, sau đó là bước chân gấp rút. Cô chưa kịp hết giật mình lại bị lôi ra lắc vai, cơn chóng mặt ập tới. Meyami tự nhiên có cảm giác giết người.

” Masato cẩn thận từ từ đã!”

Otaya với Nanami chạy phía sau cô, cảm nhận không gian bắt đầu hạ nhiệt. Nanami vội vàng đẩy Masato ra, kéo Meyami về phía sau mình. Nhìn ánh mắt chợt rùng mình, ánh mắt ấy....nó có màu đỏ......

” Masato-kun đang tâm tình không ổn định, Meyami đừng nghĩ nhiều. Ủa Natsuki cậu đang làm gì ở đây. À hay là cậu đưa Meyami về đi ha!”

Otaya vội chen vào, bây giờ mà gây chuyện ở đây thì cả đám đều bị kỉ luật. Cả ba đều vội vàng đi tìm Meyami khi không nhìn thấy cô vào giờ ăn trưa, chạy đến đây lại thấy cả đống sách như cái núi bên cạnh cô, cậu hiểu cô gái này đã đọc sách đến quên ăn. Masato đem gương mặt lo lắng đi khắp mọi nơi tìm cô, cậu có thể đón được đồng học lo lắng thế nào. Nhưng tâm cậu lại dấy lên cảm giác không yên, cô gái đó mất tích tại sao cậu lại không yên?

Nhìn bóng hai người Meyami và Natsuki rời đi, Otaya bất giác đưa tay đặt lên ngực mình, có chút gì đó khó chịu. Đến một lúc nhận thức được hành động của mình ngẩn người, rồi quay sang nhìn hai người kia. Nanami đang cố gắng giải thích cho Masato hiểu và về nghĩ ngơi, cậu nên giúp cho cô ấy.

--- ------ ------ ---------phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Nằm trên giường, nhìn lên trần nhà.

Meyami cô đã khiến cả ba ngươi kia lo lắng sao? Cô nhớ đã gửi tin nhắn cho Nanami trước khi đến thư viên thông báo rằng không cần chờ đi ăn mà? Đem điện thoại kiểm tra. Tin nhắn đã được gửi đi rồi mà, không bi kẹt lại hay hết tiền, vậy Nanami không nhận được sao? Kiểm tra số cũng không phải nhầm mà. Ngồi dậy đem quyển sách hồi chiều mà Natsuki đưa cho, đây là quyển sách những đièu kì lạ của ngôi trường bí mật trong phạm vi. Lật đi khá nhiều trang sách, nhưng trang sách cô đã đọc qua, hồi sáng. Chẳng có gì để xem, đem quyển sách bỏ sang một bên. Cô bị sao thế này, con người ích kỉ trong cô lại lên sao? ĐỨng dậy ra lang cang nhìn khung cảnh đêm. Bây giờ có một lời khuyên từ các anh.......

Quay vào phòng, ánh mắt quét qua quyển sách lại dừng lại. Một bức ảnh từ quyển sách trồi ra. Đến bên lật trang đó, bức ảnh đó giống người đàn ông khi cô gặp bên đàn tỳ bà. Đọc dòng đầu, học viên âm luật xáo trộn. Khó hiểu nhưng cố biết con người này không phải là học viên bình thường. Lất thêm mấy trang nữa, thông tin của người đó hiên ra. Ông là soạn nhạc đồng thời cũng là ca sĩ thời xưa, nhưng người tài mất sớm, đến năm ông 35 tuổi vì bệnh ung thư máu mà chết đi. Nhưng cây đàn tỳ bà của ông còn giữ lại, hằng ngày thường nghe những tiếng đàn réo rắc từ cây đàn trên kệ sách khiến nhiều người trong ngôi trường sợ hãi. Đến hai năm sau, nhà trường thay chủ tịch, ngài cho xây một góc phòng nhạc cụ rồi đặt chiếc đàn vào trong vật trang sức. Từng năm trôi qua chẳng có ai dám đến, tuy buổi sang được tu sửa và quét dọn nhưng dần theo thời gian căn phòng đó cũng chẳng ai đến. Mấy trang sau là những câu chuyện tình cảm của ông, và có thể lý giải tại sao ông gặp cô khi đó lại nói: “ Đã là quá khứ quá xa“.

Người con gái ông yêu yêu đàn, bà chết sau một vụ tai nạn giao thông.

Đóng quyển sách, đọc nó xong tâm tình lại dấy lên nổi buồn. Cô rời khỏi phòng đến bên đình, tự nực cười với suy nghĩ sống như cú đêm của mình. Đường đến đình đa số là lát đá hoa, nhưng một số đường nhỏ là đường đất, và nhà trường không muốn khiến thiên nhiên bị hư hại nên để không lát đá. Hôm nay con đường khá nhiều đom đóm, đi đâu cũng gặp những ánh sáng lấp lánh trên nền không trung có chút sợ cũng có chút thơ. Meyami cười, chỉ tay vào ánh sáng nhỏ trước mặt ngay lập tức nó dập tắt, vài giây sau lại có thêm hai ba con đậu lên tay cô. Trên tay cầm đàn tỳ bà yên lặng đứng ngắm, rồi cất bước bên bờ hồ. Cô đã được giải tỏa mội thắc mắc, tâm cũng không còn lo lắng chuyện gì. Âm nhạc lại quẫn quanh trong đầu muốn được giải thoát. Meyami không muốn nó vụt tắt mà ghi lại.

Ngồi trong đình, tiếng đàn nhẹ gãy lên, Meyami đem bút giấy nhỏ ghi chú luôn mang theo bên trong túi áo lôi ra. Tiếng bút soạt soạt trên giấy, rồi tiếng lật của giấy va vào nhau. Không gian hòa cùng cảm xúc dào dạt điểm tô lên khung cảnh của cô gái đang ngồi mái đình.

Tối hôm nay cũng quá đẹp rồi!!

--- ------ ------ ------ -----phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ----

” Masato chuẩn bị tới nhóm các em đấy!”

” Vâng.”

Thầy Hyuga gọi hai người lại dặn dò, đưa bản thảo cho Masato rồi lại quay sang cô. Hôm nay ngày cuối cùng, cô bé này có thể sử dụng đàn tỳ bà thay nhạc truyền thống còn đem cậu nhóc này thay đổi hoàn toàn cách nhìn từ tâm trạng âm nhạc trước giờ. Anh nên khen học sinh mình hay nên khen mắt nhìn đời của hai tiền bối Lily và Megumi đây?

” CHuẩn bị.... 1...2....3... ok”

Tiếng người điều chỉnh âm thanh vang lên, tiếp đó là tiếng đếm nhạc. Trên loa trường tiếng nhạc phát ra kéo căn cả bầu không gian. Là âm nhạc buồn nhưng lại dội cho lòng người nghe một tình cảm nhiệt huyết xen lẫn tiếng thở dài. Quay ngược quá khứ của thời cách mạng, giọng âm trầm ấp của nam tử truyền ra

” Nhẹ nhàn rọi sáng con đường hoa

Làm tấu lên.... thanh âm của món đồ gỗ

Chính vầng trăng thượng huyền

Thanh cao đầy thu hút,

Đang lạc bóng giữa nhưng áng mây,

dù không có chiếc dù nào cả.

Nếu một ngày nào đó

Ánh bình minh kia có thể làm tan chảy mối tình lạnh buốt này

Tựa như mùa xuân....xùa tan đi sương giá

Thì xin người hãy ôm lấy tôi với cơn mưa vô tận

Nếu như người

Chẳng có thể........Cho tôi câu trả lời

Vậy xin hãy thì thầm với tôi giọng nói khi xưa

Để ít nhất có thể che giấu được trái tim tan vỡ này.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Những xúc cảm lệch ấy chẳng mấy chốc

Sẽ tạo nên những điều bí mật hơn nữa

Và lời “xin đừng thay lòng” ấy

Chỉ thêm tàn phai sắc hồng trên gò má kia thôi

Cơn mưa không ngớt sẽ nhanh cuốn trôi đi

Sắc màu rực rỡ như đóa hoa đào giữ tuyết

Nếu như một ngày nào đó phải thức tỉnh khỏi giấc mộng nhạt nhòa này

Thì tôi nên tìm người, ở đâu đây?

Có lẽ cả những ước nguyện nhỏ nhoi ấy

Và những cảnh sắc xung quanh.

Người đã quên hết rồi................

......................................................

____Jougen no Tsuki - KAITO________

Bản nhạc kết thúc, Masato ra khỏi phòng mỉm cười nhìn cô. Hai ngươi xin phép về trước, hai thầy đồng ý. Ra khỏi cửa gặp Nanami đến chúc mừng, cô bé đỏ mặt khi nghe được bài hát đó.

Ngồi bên đình nhìn hồ nước, Masato đến gần xin lỗi cô. Cô chỉ biết cúi đầu xin lỗi lại. Lúc tối đó, sau khi viết xong bản nhạc, Meyami không biết cậu bạn cũng đứng gần đình mà nghe hết. Ngay lập tức ngày hôm sau nộp bài, và kết quả cả hai đều bị thâm cả mắt. Masato không thể nói thật rằng, âm nhạc của cô khiến cậu hòa mình vào cả không gian đó, muốn níu kéo cái gì đó đã quá xa đối với chính mình. Và bài hát kia chính là cậu khi nhập vai một trung tá thượng sĩ ngày xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.