Editor: thanh huyền
”Em
không có biện pháp tiếp thu, sự thực Bạch Dạ giết người, người nói cho
em biết, em nên thế nào đối mặt, đối mặt với đứa nhỏ, thế nào đối mặt
với tương lai của chúng ta?”
”Em biết mình giết Lâm Tình, hại
chết nhiều huynh đệ Đường môn như vậy lúc, em nói với mình, ân oán hắc
đạo, đúng sai sống chết, sẽ là tự chúng ta lựa chọn, nhưng hôm nay, em
không có biện pháp nói với mình đi tiêu tan tất cả.”
”Chị, nguyên
em cũng chỉ là nói thật hay nghe, không có biện pháp làm được đến, nếu
quả thật Bạch Dạ giết người, em cùng anh ấy thực sự hoàn toàn không thể
nào, có phải hay không? Bằng không, em thế nào làm chị thất vọng.”
”Mặc
dù em không có ký ức, nhưng em biết, tỷ tỷ là một danh cùng thế vô
tranh, ôn nhu thiện lương, cũng sẽ không chủ động đi thương tổn người
khác, người chưa từng phạm lỗi, vì sao giết chóc báo ứng sẽ ở trên người
của người?”
”Tỷ tỷ, người nói cho em biết, em nên làm cái gì bây giờ? Em thực sự thật là khổ sở...”
Hạ Thần Hi nói, nước mắt doanh tròng, quá nhiều nước mắt, chen chúc ra, làm ướt lông mi.
Đó là một đoạn chuyện cũ rất bi thương, chẳng sợ quên mất, bi thương cũng như hình với bóng.
Hạ Thần Hi ở nghĩa trang ngồi đã lâu, thẳng đến hoàng hôn rền vang.
Meo
meo ngao ô một tiếng, an ủi chủ nhân, không muốn quá khó quá, người
chết vì tai nạn phục sinh, lại khổ sở cũng chẳng ích gì, Hạ Thần Hi từ
biệt tỷ tỷ, ôm meo meo trở lại, Tiêu Tề một đường theo Hạ Thần Hi.
Theo
Hạ Thần Hi đến nghĩa trang, anh ta vẫn luôn theo cô, anh ta lại không
biết, Hạ Thần Hi nói với Hạ Thần Tuyết cái gì, anh không có tới gần, chỉ
là biết, Hạ Thần Hi rất thương tâm, cô làm sao tìm được đến lăng mộ
Thần Tuyết.
Chỉ là trùng hợp sao?
Còn là, cô đã nhớ ra tất cả?
Hạ
Thần Hi mới vừa đi hạ sơn liền nhìn thấy Tiêu Tề, anh đứng ở ven đường
chờ cô, Hạ Thần Hi ánh mắt lạnh lẽo, lại bất động thanh sắc, ẩn giấu
trong lòng, thậm chí khẽ cười cười, “Anh ở nơi này làm cái gì?”
“Anh lo lắng cho em.”
”Chỗ ngồi trấn nhỏ yên lặng như thế này, có cái gì lo lắng?” Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, ôm meo meo đi ở phía trước.
Tiêu Tề theo đi lên, “Muốn đi xem bách hợp viên sao?”
Trấn
nhỏ cũng có một bách hợp viên, chỉ là hoa viên này, cũng không phải là
anh vì cô, là Phương Đông vì Thần Tuyết trồng, bởi vì Thần Tuyết ở trấn
nhỏ thời gian rất dài, Bắc Âu gần, cô thường xuyên về nhà. Anh và Hạ
Thần Hi, ở lại Nam Mỹ nhiều hơn, cho nên, bách hợp viên này, là Phương
Đông trồng, bây giờ Thần Tuyết đã qua đời tám năm, anh vẫn như cũ chăm
sóc bách hợp viên, chỉ cần anh ở trấn nhỏ, mỗi ngày sẽ hội lấy một bó
hoa bách hợp đến trước mộ phần Thần Tuyết.
Này đã là một cảnh
trấn nhỏ, ở trấn nhỏ phía tây, có một bách hợp viên rất lớn, ai cũng
biết, đây là cấm địa Phương Đông, bọn họ sẽ không đi, nếu là Phương Đông
biết, giết không tha.
Anh ta nếu không ở trấn nhỏ, sẽ có chuyên gia xử lý bách hợp viên.
Hạ
Thần Hi hưng trí cũng không cao, đừng nói đây là Phương Đông vì Thần
Tuyết trồng bách hợp viên, coi như là Tiêu Tề vì cô trồng bách hợp viên,
cô cũng không hưng trí thưởng thức, cô bây giờ thích hoa hồng đen.
Thích một loại hoa, thường thường chỉ vì một người.
Cô trước đây thích bách hợp, bây giờ thích hoa hồng đen.
Hạ Thần Hi nhìn nhìn Tiêu Tề, nhàn nhạt gật gật đầu, “Được.”
Đi
xem đi, nhìn địa phương tỷ tỷ thích, hạnh phúc từng thuộc về tỷ tỷ, như
vậy, lòng của cô cũng sẽ dễ chịu một ít, cô cũng sẽ thoải mái một ít.
Tiêu Tề hiển nhiên hiểu lầm ý tứ Hạ Thần Hi, vô cùng vui vẻ, anh khó có được tình tự lộ ra ngoài, Hạ Thần Hi cũng không nói gì.