Khí Thiếp Vương Gia

Chương 13: Tàn Sát (1)




Ngoài thành Cửu Nguyên, Mông Cức dẫn đầu năm trăm kỵ binh bảo vệ xe ngựa của công chúa Doanh Trinh từ từ tiến về phía bắc.

Dựa theo luật lệ nhà Tần, công chúa xuất giá là chuyện hệ trọng của quốc gia, hơn nữa lễ nghi lại vô cùng phức tạp, mỗi một phân đoạn bên trong đều có người phụ trách giám sát, tuyệt đối không thể có một chút qua loa. Tuy nhiên hiện tại đế quốc Đại Tần đã bị diệt vong, mặc dù Mông Cức rất muốn lo liệu cho công chúa một hôn lễ long trọng, nhưng vì điều kiện có hạn, mọi thứ chỉ có thể giản lược.

Trên xe ngựa, công chúa Doanh Trinh điểm trang lộng lẫy thế nhưng tinh thần lại suy sụp, nàng không nghĩ đến phải gã cho đại vương người Hồ, nàng cũng muốn gã cho người tài giỏi như quân tướng Trung Nguyên anh hùng, nhưng vì là công chúa Đại Tần, nàng không thể trốn tránh số mệnh, vì phục hưng Đại Tần, nàng chỉ có thể hy sinh chính mình.

- Công chúa tỷ tỷ, tỷ tỷ thật sự muốn gả chính mình đi à?

Bách Lý Y Thủy e dè hỏi.

- Bách Lý muội muội, đây là số mệnh của tỷ tỷ, tỷ tỷ không thể trốn tránh.

Doanh Trinh thở dài.

Nhìn Doanh Trinh buồn bực không vui, thiếu chút nữa Bách Lý Y Thủy đã đem chuyện Hạng Trang chuẩn bị cướp cô dâu nói cho nàng biết. Thế nhưng lời đã ra đến miệng đã bị cô cố gắng nuốt ngược trở vào, bởi vì Bách Lý Hiền đã từng dặn đi dặn lại cô tuyệt đối không thể tiết lộ một chút gì với công chúa Doanh Trinh, nếu không việc lớn sẽ không thành, gần nghìn người Lâu Phiền từ phương bắc đã đến nơi rồi.

Ngồi trên lưng ngựa, thủ lĩnh người Lâu Phiền hướng về phía Mông Cức ôm quyền thi lễ và nói:

- Tướng quân Mông Cức, công chúa điện hạ đã có thể giao cho chúng tôi được rồi, đại vương chúng tôi hiện ở tại vương đình chờ nàng đến cử hành hôn lễ.

Người Lâu Phiền nói ngôn ngữ của người Lâu Phiền, nhưng Mông Cức sống ở Hà Sáo nhiều năm đương nhiên nghe hiểu được.

Mông Cức lập tức giục ngựa đi tới trước xe ngựa của công chúa Doanh Trinh, Doanh Trinh vén rèm xe, u buồn nói:

- Mông tướng quân, ngươi và các tướng sĩ vất vả rồi, bây giờ trở về Cửu Nguyên đi, người Tần ở Cửu Nguyên không thể không có ngươi.

Mông Cức dự tính đưa Doanh Trinh đến tận vương đình Lâu Phiền nhưng Doanh Trinh kiên quyết không cho.

Nguyên nhân rất đơn giản, mục đích nàng lấy đại vương Lâu Phiền là để cho người Tần sử dụng bộ lạc Lâu Phiền chứ không phải để cho người Tần bị đại vương Lâu Phiền sử dụng nên Mông Cức tuyệt đối không thể đi vương đình Lâu Phiền, nếu như bị giam lỏng ở đó thì toàn bộ người Tần ở Cửu Nguyên liền mất đi người đáng tin cậy, vậy thì giấc mộng phục hưng Đại Tần của Doanh Trinh cũng tan thành bọt nước.

Mông Cức thở dài, ngồi trên lưng ngựa ôm quyền nói:

- Công chúa điện hạ, bảo trọng.

- Mông tướng quân bảo trọng.

Doanh Trinh gượng cười với Mông Cức, buông rèm xuống.

Mông Cức cố nén tiếng thở dài, quay đầu ngựa, vung tay lên, năm trăm kỵ binh Đại Tần cũng quay đầu ngựa, trở về nam.

Gần nghìn người Lâu Phiền đi đón dâu hò hét tiến đến bảo vệ xe ngựa của công chúa Doanh Trinh, hướng về vương đình Lâu Phiền từ từ xuất phát.

Trên đại mạc mênh mông, một đội thương nhân người Hồ đang đi về hướng đông.

Đội người Hồ này khoảng chừng có hơn một trăm kỵ, đi theo ngựa thồ còn có hơn một trăm bảy mươi người nữa, trên lưng ngựa là những bao tải căng phồng không biết bên trong chứa cái gì.

Hạng Trang cưỡi ngựa Ô Truy trà trộn vào giữa đoàn người, ánh mắt cảnh giác nhìn khắp bốn phía thảo nguyên.

Hai canh giờ trước đội ngũ đi đón dâu người Lâu Phiền đã đi qua đây, chỉ cần không có chyện bất ngờ xảy ra, khi trở về nhất định họ sẽ đi qua nơi này.

Tính toán thời gian, bọn họ có lẽ cũng sắp đến nơi rồi.

Năm trăm quân Sở tinh nhuệ cũng đã chuẩn bị kỹ càng, ngoại trừ bên cạnh Hạng Trang có hơn một trăm quân tinh nhuệ, mặt khác ở hai bên đường còn có hơn ba trăm quân tinh nhuệ cũng đang ẩn nấp trong các bụi cỏ.

Bỗng nhiên trong lúc đó từ đường chân trời ở phía nam truyền đến âm thanh mơ hồ.

Hạng Trang đưa tay che mắt nhìn về hướng phương bắc phía xa, chỉ thấy từ đường chân trời đã hiện ra một vệt đen lờ mờ, người Lâu Phiền đi đón dâu rốt cục đã xuất hiện, lập tức Hạng Trang huýt sáo một tiếng, hơn trăm quân tinh nhuệ trên ngựa đều nhảy xuống, sau đó đem tất cả ngựa dắt đến gò đất phía trên, triển khai phòng ngự trận hình.

Qua ba bốn khắc đồng hồ, đoàn người Lâu Phiền đã đi tới gò đất, lúc này Hạng Trang hướng về phía Bàng Ngọc nháy mắt, Bàng Ngọc hiểu ý, thoáng cái liền tháo dây thừng cột trên lưng ngựa thồ.

Vốn là trên lưng ngựa thồ cột cái bao tải lớn rơi xuống trên mặt đất thật mạnh, lại theo sườn dốc nhanh như chớp lăn xuống gò đất, từ trong miệng bao tải rất nhiều vàng bạc châu báu lập tức tuôn ra sáng chói dưới ánh nắng mặt trời, cực kỳ đáng chú ý.

Bọn người Lâu Phiền lập tức đều giục ngựa đi tới, ánh mắt lộ vẻ tham lam thèm muốn.

Nguyên là những người Lâu Phiền này không nghĩ có chuyện bất ngờ, nhưng vàng bạc châu báu này thật sự là rất đáng chú ý.

Hạng Trang lại hướng Tề Mãi nháy mắt, Tề Mãi nhanh chóng tiến lên, vừa xua tay vừa cao giọng hô to. Bọn người Lâu Phiền nghe không hiểu, tuy nhiên bọn họ đã nghe ra Tề Mãi nói không phải tiếng của người Trung Nguyên, bọn chúng liền nổi lên sát khí, nghe giọng nói giống như là người Đông Hồ, vậy thì càng không có vấn đề gì. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tên thủ lĩnh Lâu Phiền hô to một tiếng, gần nghìn người Hồ lập tức xuống ngựa, lấy ra binh khí.

Gần nghìn người Hồ này đều là những người Lâu Phiền tinh nhuệ, không ít người tay cầm thiết kiếm hai lưỡi, phần lớn lại cầm trường kiếm đồng đen dài ba bốn thước, bốn năm trăm người Hồ khác không lấy ra binh khí mà từ trên lưng lấy xuống đoản cung, lại lấy túi đựng tên từ trên lưng ngựa, tất cả các mũi tên đều làm bằng đồng thau.

Ngay sau đó, một làn dày đặc mưa tên đều hướng về phía gò đất bắn tới.

Đang hoa chân múa tay lớn tiếng kêu gọi Tề Mãi đầu hàng, nhanh như con thỏ vội rụt trở về trốn phía dưới bụng ngựa thồ, hơn trăm quân Sở tinh nhuệ giả trang thành thương nhân người Hồ cũng đều trốn phía dưới bụng ngựa, ngựa Ô Truy cũng được lệnh của Hạng Trang nằm xuống, được mấy thớt ngựa thồ che chở tránh khỏi tên, hơn năm trăm người Lâu Phiền liền hò hét vang trời, quơ thiết kiếm, đồng thau kiếm, như ong vỡ tổ hướng về hơn trăm "thương nhân người Hồ" ở phía gò đất bắt đầu tấn công.

Hạng Trang chậm rãi giơ ngang đao, khóe miệng đã bắt đầu nổi lên sát khí.

Từ mấy tháng trước ở Đại Biệt Sơn sau khi bản thân bị trọng thương, Hạng Trang đã không đánh nhau với ai, tuy nhiên hôm nay, lại rốt cục có thể lấy bọn người Hồ này để thử đao rồi.

Phía sau Hạng Trang, hơn trăm quân Sở tinh nhuệ cũng đều giơ đao ra.

Bỗng nhiên trong lúc đó, một người Hồ có dáng người cường tráng thấp bé đã vọt tới trước mặt Hạng Trang.

Đặc thù của người Hồ ở thảo nguyên chính là dáng người thấp bé nhưng khỏe mạnh, người thô kệch, mặt mũi dữ dằn, điên cuồng giống như dã thú, hơi thở hoang dã, bọn chúng chế tạo thiết kiếm là dựa theo cách thức của quân Tần, hơn phân nửa người Lâu Phiền là dũng sĩ hoặc là thủ lĩnh.

- Gừ…gừ…

Tên người Hồ cường tráng thấp bé điên cuồng rít gào như lang sói hướng về phía Hạng Trang đánh tới.

Hạng Trang lạnh lùng định xoay người lại cho hắn một đao vào ngực thì bỗng có một mũi tên đen cứng bằng ngón tay cái mang theo sát khí lạnh như băng mạnh mẽ bắn tới, tên người Hồ kia còn chưa kịp giơ kiếm lên đỡ thì đã bị tên bắn thủng cổ họng, Hạng Trang quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bàng Ngọc lại vội vàng giương cung.

- Thượng tướng quân, chỉ là bọn mọi rợ, tướng quân cần gì phải tự mình ra tay?

Khi nói chuyện, Bàng Ngọc cũng đã bắn liên tục sáu mũi tên, mỗi lần bắn chết bảy người, trong đó một mũi tên bắn xuyên liên tiếp cổ họng hai gã người Hồ. Một người Lâu Phiền phát hiện tài bắn tên của Bàng Ngọc thật kinh người, bất thình lình tiến đến sát Bàng Ngọc, không ngờ lại bị Bàng Ngọc trở tay chụp lấy đầu hắn bóp nát bét.

Chẳng mấy chốc, đã có hai trăm thi thể người Hồ ngã xuống.

Bàng Ngọc từ giữa quân chọn ra năm trăm quân tinh nhuệ này, chính là năm trăm người đi theo hắn đánh lén đại doanh quân Hán ở cửa ải Hàm Cốc, lúc này đi theo Hạng Trang, Bàng Ngọc canh giữ ở trên gò đất hơn trăm quân tinh nhuệ, hơn nữa vốn là năm trăm tinh nhuệ trong lão binh Hãm Trận do Kinh Thiên thống lĩnh,

lại nguyên bản Kinh Thiên sở dẫn năm trăm xông vào trận địa lão binh trung tinh nhuệ, đội quân tiên phong dũng mãnh này bọn người Hồ làm sao có thể ngăn cản?

Cuối cùng người Lâu Phiền phát hiện có điều không đúng, bọn người Đông Hồ trước mắt này thật sự quá dũng mãnh.

Cái khác không nói, binh khí của bọn họ sử dụng mẹ nó rất quái lạ, trường kiếm bằng đồng thau của người Lâu Phiền đối với kẻ địch chỉ là mảnh vụn, cho nên họ đã tìm mua thiết kiếm hai lưỡi của thương nhân Quan Trung, không ngờ cũng chịu không nổi binh khí của đối phương, đao không giống đao, kiếm không giống kiếm, bọn người Đông Hồ này rốt cục là từ đâu tới?

Ngay sau đó, đám người Đông Hồ lại cởi áo ngoài, phía dưới lộ ra lân giáp đen nhánh.

Lúc này bọn người Lâu Phiền đột nhiên mới phục hồi lại tinh thần, con mẹ nó không phải là người Đông Hồ, rõ ràng chính là người Tần mà, đúng là người Tần nói không giữ lời, thì ra bọn họ muốn đem công chúa đoạt trở về.

Tuy nhiên, chỉ với hơn trăm người mà nghĩ sẽ đoạt lại công chúa trở về, cũng thật là quá kiêu ngạo đi!

Lập tức thủ lĩnh Lâu Phiền ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng, những người Lâu Phiền bại trận vừa lui xuống liền tụ lại phía sau hắn, hơn năm trăm tiễn thủ cũng đã rút kiếm ra cùng tụ lại phía sau, bọn chúng cũng không phải ngốc, biết mũi tên bằng đồng thau của bọn chúng rất khó bắn thủng lân giáp nên bọn chúng sẽ không bắn tên.

Nhưng mà, ngay khi thủ lĩnh Lâu Phiền chuẩn bị hạ lệnh công kích thì từ bốn phía trong các bụi cỏ xuất hiện mấy trăm người tay cầm nỏ Tần.

- Nỏ Tần, chết tiệt, là nỏ Tần.

- Ông trời ơi, đúng là nỏ Tần.

- Xong rồi, xong rồi, chạy mau đi, chạy mau.

Đám người Lâu Phiền tụ tập lại lúc này liền luống cuống cả lên.

Đối với người Hồ ở thảo nguyên mà nói, nỏ Tần chính là ác mộng trong lòng bọn họ.

Ngay sau đó, những mũi tên Tần đã được đồng loạt bắn ra, bọn người Lâu Phiền không kịp phòng bị lập tức trúng tên ngã xuống đất, cùng lúc đó, hơn trăm quân ở trên gò đất cũng bắt đầu tập kích ngược lại, đối mặt hai phía cùng tiến công, bọn người Lâu Phiền giống như nước sôi rót vào băng tuyết, nhanh chóng tan rã, tan rã.

Trước sau không đến thời gian nửa bữa cơm, đã có hơn bốn trăm người Lâu Phiền ngã xuống giữa vũng máu, những người còn lại phóng lên ngựa chạy trối chết về phương bắc, về phần xa giá của công chúa Doanh Trinh đã sớm bị bọn họ vứt lên chín tầng mây, ngay cả mạng sống còn không bảo đảm, còn quan tâm quái gì đến công chúa nữa chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.