Khi Thiên Tài Hacker Xuyên Qua

Chương 16: Trêu chọc




Bịch một tiếng, cửa chính bị người đá văng từ bên ngoài.

Vân Tuyết Phi theo tiếng động nhìn lại, nhìn thấy vẻ mặt Kim Ngọc đầy âm u đứng ở cửa, dưới ánh mặt trời sắc mặt của nàng ta xem ra càng thêm dữ tợn.

Nàng cau mày nói: "Có chuyện gì sao?"

Kim Ngọc đi tới, làm thế nào cũng không tiêu được tức giận trong lòng, chỗ bị nữ nhân này đạp lúc trước bây giờ còn cảm thấy đau đớn âm ỷ. Nàng ta nhìn bốn phía xung quanh, nhìn thấy Thẩm lão đại thế nhưng đưa gian phòng lớn nhất tốt nhất trong bang bọn họ cho nữ nhân này ở, lửa đốt trong lòng lập tức càng mạnh hơn! Nữ nhân này chỉ là tù binh, tại sao Thẩm lão đại lại đối xử với nàng ta tốt như vậy?

Hơn nữa trong tay nàng ta cầm bọc quần áo, khiến cho nàng ta càng tức giận hơn.

Sắc mặt nàng ta trầm xuống, ném bọc quần áo trong tay ở trên bàn đối diện rồi nói: "Đây là có người bảo ta đưa cho ngươi!"

Vân Tuyết Phi đưa mắt nhìn bọc quần áo trên bàn, nhìn thấy tơ lụa, nhất thời sáng tỏ, cảm nhận được ánh mắt thù hận của nàng ta, nàng nâng mắt chống lại: "Nếu đồ đã đưa đến, không có việc gì nữa, ta muốn nghỉ ngơi!" Ý tiễn khách rất rõ ràng.

"Ngươi cũng không hỏi là ai bảo ta đưa cái này cho ngươi?" Kim Ngọc cắn răng nói, mình tốt bụng tặng đồ tới đây, nữ nhân này lại không cho mình một sắc mặt tốt, thật sự tưởng rằng nàng ta vẫn còn ở vương phủ, nơi này chính là địa bàn của nàng ta đấy (KN)!

"Ngươi muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, ngươi không muốn nói, ta hỏi thế nào thì ngươi cũng sẽ không nói cho ta biết!" Vẻ mặt Vân Tuyết Phi lạnh nhạt nói, một bộ quần áo thô màu xám tro, lại không ngăn cản được thoát tục siêu nhiên quanh người.

Tại sao mặc y phục giống vậy ở trên người của nàng ta thì khí chất cao quý, mà mặc ở trên người mình d,d,l,q,d thì thô bỉ không chịu nổi, Kim Ngọc hận không thể xé nát mặt nạ dối trá của nữ nhân trước mặt.

Sắc mặt nàng ta bỗng chốc dịu đi, dịu dàng nói: "Nếu ngươi cầu xin ta mà nói, nói không chừng ta sẽ nói cho ngươi biết!" Vẻ đắc ý hiện vô cùng rõ, giống như nàng ta chính là người cao cao tại thượng.

Lần này Vân Tuyết Phi liếc cũng không liếc nàng ta, chỉ chuyên chú xem sách trong tay, vẻ mặt ung dung, mặt mày lạnh nhạt.

Kim Ngọc thấy Vân Tuyết Phi xem nàng ta như không khí, dậm chân, lườm nàng một cái, hừ một tiếng: "Hồ ly tinh!" Sau đó, xoay người tức giận rời đi.

Đợi trong phòng rốt cuộc yên tĩnh lại, Vân Tuyết Phi để sách xuống, mở bọc quần áo ra, nhìn thấy vài món đồ trang sức lẻ tẻ còn có y phục bên trong rối thành một cục, nàng nhíu chặt mày, ánh mắt u ám nhìn về phía cửa chính rộng mở.

Nữ nhân xấu xí đáng chết, lại dám không để nàng ta ở trong mắt!

Kim Ngọc vừa trở về, vừa hung hăng đá hòn đá nhỏ ven đường, hi vọng viên đá này chính là Vân Tuyết Phi.

"Ơ ~ đây không phải là Kim Ngọc tỷ sao?"

Một cô gái chải tóc song kế (hai búi tóc), mặt bánh bao lại gần lôi kéo cánh tay Kim Ngọc, vẻ mặt đầy rạng rỡ, trong mắt tràn ngập hâm mộ: "Mới vừa rồi Tế Thanh tỷ xuống chân núi mua đồ, mua về y phục và đồ trang sức đẹp mắt, chúng ta đi xem một chút!"

Y phục, đồ trang sức! ánh mắt Kim Ngọc sáng lên, mới vừa rồi mình tức giận, lại quên cất giấu mấy đồ vật quan trọng trong phòng!

Nàng kéo tay quấn lấy mình xuống, vẻ mặt đột nhiên khổ sở, ôm bụng nói: "Ai nha ~ bụng của ta đau!" Sau đó vẻ mặt tiếc hận quan sát nét mặt của nữ tử trước mắt rồi khoát khoát tay nói xin lỗi: "Tiểu Thảo, một mình ngươi đi xem đi, ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi!" Vừa dứt lời, nàng ta càng lớn tiếng rên rỉ hơn.

"Có muốn ta trở về cùng tỷ hay không, xem dáng vẻ tỷ giống như rất khổ sở!" Xuân Thảo vội vàng đưa tay muốn đỡ Kim Ngọc, lại bị Kim Ngọc tránh thoát.

"Vậy không được, Tế Thanh tỷ hiếm khi xuống núi một lần, ngươi nhanh đi xem một chút, đi trễ, tất cả đồ tốt đều phân cho người ta rồi!" Nàng ta đưa tay đẩy Xuân Thảo ra ngoài, vẻ mặt đầy gấp gáp: "Ngươi nhanh đi trước, nhìn thấy đồ tốt, nhớ mang cho ta một phần, ai ui ~ ta không nhẫn nhịn được, đi về trước đây!"

Nàng ta vội vàng xoay người, không để ý đến dáng vẻ muốn nói lại thôi của Xuân Thảo, nhanh chóng chạy về chỗ ở của mình.

Đợi sau khi đến nhà, nàng ta lén lút đi vào gian phòng của mình, nhìn ra phía ngoài một chút, thấy lúc này không có ai, nàng ta nhẹ nhàng cài then cửa, sau đó đi tới trước giường, đưa tay vén chăn lên.

Lập tức đồ trang sức vàng lấp lánh còn có y phục đẹp đẽ đầy giường xuất hiện ở trước mắt, nàng ta vui mừng lấy một sợi dây chuyền phỉ thúy trong đó ra đeo vào trên cổ mình, đi tới phía trước gương, soi lật các góc độ, càng nhìn càng cảm thấy mình xinh đẹp, nàng ta hả hê nói: "Sao Tế Thanh không thể lên được bàn tiệc gì đó có thể so với mình, đây mới thật sự là vẻ cao quý!"

Nhìn đồ tốt khắp giường, trong lòng nàng ta rất kích động, có những thứ này, nàng ta ăn mặc một chút, cũng là tiểu thư danh môn, đến lúc đó là có thể tìm được một tướng công xứng đôi cùng mình, đi khỏi cái chỗ quỷ quái này!

Đột nhiên một loạt tiếng bước chân cấp bách truyền đến, ngay sau đó một hồi la hét: "Kim Ngọc, Thẩm lão đại tìm ngươi!"

Kim Ngọc kinh hãi, vội vàng lên tiếng: "A, tới ngay!"

Nàng ta vội vàng thay y phục và đồ trang sức lộng lẫy vừa mới mặc vào, thu vào cùng tất cả đồ vậtdfienddn lieqiudoon trên giường, khẩn trương nhìn xung quanh một lần, cuối cùng thật sự là hết cách rồi, trực tiếp nhét vào dưới giường.

Còn chưa kịp tháo đồ trang sức xuống, liền vội vàng chạy ra ngoài.

Đợi khi đến gần cửa, nàng ta thả chậm tốc độ, sửa sang lại tóc, bước nhẹ vào dịu dàng nói: "Thẩm lão đại, ngươi tìm ta?"

Khuôn mặt trang điểm đậm khiến Thẩm Lưu Ly nhíu mày, sau đó chuyển tầm mắt qua một nữ tử mặc váy trắng đầu đeo hoa trắng bên cạnh và giới thiệu: "Vị cô nương này là ta cứu về từ dưới chân núi, Hứa Oanh Nhi, nàng ta đã không còn người thân, về sau ở cùng một chỗ với chúng ta, ngươi sắp xếp một chút, xem nơi nào vẫn còn phòng trống!"

Nhìn da thịt trắng noãn, đôi mắt long lanh, toàn thân như một nụ hoa chớm nở này, trong lòng Kim Ngọc không thoải mái, sao lão đại lại mang một tiểu hồ ly tinh lên đây, trên mặt nàng ta vẫn hữu nghị tiến lên kéo tay Hứa Oanh Nhi nói: "Về sau chúng ta chính là người một nhà!"

"Kim Ngọc, ngươi dẫn nàng ta tìm gian phòng thu xếp trước, ta còn có chút việc muốn thương lượng với Hồng tỷ một chút!" Thẩm Lưu Ly lạnh lùng ra lệnh.

"Dạ!"

Đợi đến sau khi ra cửa, Kim Ngọc thu hồi nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói: "Đi theo ta!"

Hứa Oanh Nhi rụt rè gật đầu một cái, nét mặt tràn đầy sương mù, giống như một giây kế tiếp sẽ khóc lên, người ta vừa thấy đã thương.

Trong lòng Kim Ngọc càng thêm phiền não, bộ dạng như vậy để cho ai nhìn, nơi này tất cả đều là nữ, làm không đúng, còn tưởng rằng mình khi dễ nàng ta.

Gần đây thật là số con rệp, chưa đến mấy ngày, trong bang lại xuất hiện hai nữ nhân khiến người ta chán ghét.

Đợi đã nào! Ý tưởng lóe lên trong đầu Kim Ngọc, nhìn nữ nhân vùi đầu theo sát mình, nhếch miệng nâng lên nụ cười ý vị sâu xa.

Vân Tuyết Phi nghỉ ngơi không nhiều lắm, lại nghe thấy một hồi tiếng gõ cửa làm phiền người khác thanh tịnh, từ tiếng bước chân và hơi thở truyền đến, lại là nữ nhân gọi là Kim Ngọc buổi sáng.

Nàng vốn định che chăn, làm ra vẻ như không nghe thấy, không ngờ tiếng gõ cửa ngừng, cửa bị trực tiếp đẩy ra từ bên ngoài.

Khôn mặt Kim Ngọc hưng phấn dẫn Hứa Oanh Nhi đi tới, nhìn nữ nhân trên giường đưa lưng về phía mình, khóe miệng nàng ta cong lên thành đường cong, cao giọng giới thiệu: "Về sau vị Hứa Oanh Nhi này chính là hàng xóm mới của vương phi ngươi!"

Thấy nữ nhân nằm ở trên giường thờ ơ, Kim Ngọc cũng không giận, cười ha hả nói với Hứa Oanh Nhi: "Hứa muội muội, vị này ở đây trước ngươi, về sau là hàng xóm của ngươi, có chuyện gì thì ngươi cứ tìm nàng ta!"

Hứa Oanh Nhi vội vàng cúi đầu, lông mi thật dài hơi rung rung, che giấu ánh sáng chợt lóe lên ở trong mắt, giọng nói của nàng êm ái dễ nghe: "Tạ ơn Kim Ngọc tỷ, Oanh Nhi sẽ chung sống hòa hợp với vương phi tỷ tỷ!"

Dáng vẻ trong sáng thuần khiết, thiện lương động lòng người này, để Kim Ngọc trông thấy thì càng thêm phiền não trong lòng, trên mặt nàng ta gật đầu một cái, khẽ nói: "Phòng của ngươi ở cách vách, ta có việc đi trước, ngươi ở lại hàn huyên với nàng ta một chút, bồi đắp tình cảm sâu hơn!"

Hứa Oanh Nhi nghe lời gật đầu một cái, vẫn dùng ánh mắt cảm kích nhìn chăm chú vào bóng lưng Kim Ngọc hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Khóe miệng nàng thu hồi nụ cười, đôi mắt sắc bén lạnh lùng, toàn thân không còn vẻ yếu đuối như con cừu nhỏ nữa, nàng xoay người đi tới chỗ cách giường mấy bước, một chân quỳ xuống lạnh lùng thỉnh an: "Thuộc hạ tham kiến vương phi!"

Thân thể Vân Tuyết Phi chấn động, từ trên giường đứng dậy, chuyển tầm mắt qua trên người nữ nhân cung kính thỉnh an mình, nghi ngờ hỏi: "Ngươi là?"

"Thuộc hạ Thiên Tầm là Vương gia phái tới!"Nét mặt Hứa Oanh Nhi nghiêm túc, con ngươi tràn đầy cung kính.

Nam Tuyệt ~ Ngực Vân Tuyết Phi co rút, có vị ngọt khuếch tán trong lòng, nàng nhìn về phía Thiên Tầm: "Hiện tại Vương gia ở nơi nào?" Vẫn còn nhớ ngày đó hắn dặn dò nàng, phải ở nhà chờ hắn trở về dfienddn lieqiudoon, không được đi ra ngoài, nhưng nàng lại một lần nữa vi phạm lời hứa, hắn về nhà không nhìn thấy nàng nhất định rất tức giận!

"Vương gia đã tới nơi này!" Thiên Tầm tiếp tục trả lời.

Vân Tuyết Phi không thể tin ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Hắn đang nơi này?"

"Đúng!" Thiên Tầm gật đầu một cái: "Vương gia nói để vương phi tĩnh tâm chờ người, người sẽ đến tìm vương phi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.