Khi Thiên Quan Tứ Phúc gặp Ma Đạo Tổ Sư

Chương 52




" Mục tiêu kế tiếp, Nam đảo." Ảm đạm vuốt cằm của mình mỉm cười, ánh mắt lại bỗng nhiên rơi xuống một tảng đá bên cạnh cầu treo

"Di?" Ảm Đạm nghi hoặc mở to đôi mắt, phía trên dường như có chữ viết?

"Làm sao vậy?" Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Ảm Đạm.

Ảm đạm không trả lời, đến gần tảng đá kia. Trên tảng đá thật sự khắc lại chữ. "Trình Thiên Miểu đã đến đây du ngoạn." Ảm Đạm nhìn những chữ xiêu vẹo này, cố hết sức đọc ra. Dứt lời, sắc mặt mọi người thay đổi, Trình Thiên Miểu! Lại là bà ấy! Tại sao đi đến đâu cũng đều có tung tích của bà ta. Mọi người kinh ngạc, đều cùng nhau đi lên, cẩn thận nhìn hang chữ trên đó

"Bất quá, chữ này thật đúng là xấu." Vô Hồn đè cái mũi, nghiêm túc nói ra cảm nhận của mình. Hiên Viên Cô Vân lại chú ý tới những chữ trên đó dường như không phải dùng một loại binh khí gì đó khắc lên. Diêm Diễm vươn tay vỗ nhẹ nhẹ tro bụi bám trên trên tảng đá chữ viết càng thêm rõ ràng. Chữ là khắc thật sâu vào trong viên đá. Nhược Khả Phi đem năm ngón tay của mình ấn lên lỗ hổng của nét chữ trên tảng đá thử, vừa vặn ăn khớp. Mọi người lại kinh hãi, kia rõ ràng cho thấy dung ngón tay viết vào tảng đá! Nhược Khả Phi nhẹ nhàng nhíu mày. Trình Thiên Miểu, rốt cuộc là một người như thế nào?

Khi mình mỗi đến chỗ có tinh túy Ngũ Hành, nhất định sẽ gặp tung tích của bà ta. Là ngẫu nhiên hay là cố ý? Hiện tại xem ra, vế sau tỷ lệ khá lớn đi. Trình Thiên Miểu, người đáng sợ.

"A, thật đáng ghét qua cầu kia a." Ảm Đạm kéo kéo khóe miệng của mình, tràn đầy không tình nguyện.

"Không biết a, ở trên đó dường như ta nhìn thấy một giấc mơ rất đẹp nha Bạch Hạnh xen mồm không giải thích được nói.

Khi mình đi lên đó, mình lại có thể thấy được tình cảnh mình cùng Nhược Khả Phi lần đầu tiên gặp mặt, còn có lần thứ hai cùng nàng gặp mặt thì cùng mình bàn luận những chuyện mới mẻ rất vui vẻ Làm cho mình đang nhớ lại thiệt nhiều thiệt nhiều, làm sao có thể chán ghét chứ?

Những người khác sắc mặt không tốt lắm, đều không nói chuyện. Nhược Khả Phi như có suy nghĩ gì, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: "Hạnh nhi, từ trước đến giờ ngươi có gặp chuyện gì thực chán ghét, thực u ám không?"

"Không có a." Bạch Hạnh ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ liền trực tiếp thốt ra. Đừng nói chuyện mình khi còn ở chỗ mấy mama ở thanh lâu tốt vô cùng, những khách nhân người nào đối với không phải cẩn thận dụ dỗ. Mình cũng không phải là không có bạc chuộc thân, chỉ là không muốn mà thôi, làm sao có quá khứ u ám gì chứ. "Cái cầu đó, để cho ta nhớ lại chuyện thật lâu trước đây, chuyện ta thực chán ghét." Nhược Khả Phi thản nhiên nói, "Mà Hạnh nhi nghĩ đến đều là chuyện cao hứng. Nói cách khác, năng lượng sương mù trên cầu đó làm cho người ta nghĩ đến hai cái cực đoan."

Mọi người giật mình, đều đồng loạt hữu đăm chiêu. Còn có một chút, Nhược Khả Phi không có nói ra, bất kể là nghĩ đến thống khổ hay là khoái hoạt, sương mù kia còn có tác dụng kích thích nhịp tim Sẽ cho người bất tri bất giác đắm chìm ở bên trong không thể tự kềm chế. Đương nhiên, đây cũng là nhằm vào người có ý chí bạc nhược, cho nên vẫn không thể tỉnh lại cũng chỉ có Bạch Hạnh.

"Thật làm cho người ta không thoải mái." Ảm Đạm bĩu môi, bỗng nhiên dùng hai ngón tay bịt mũi của mình, ồm ồm nói,

"Ta không hít sương mù vào là được rồi, nhanh chóng bay qua không phải được rồi sao."

" Ngươi cõng Hạnh nhi trên lưng!" Nhược Khả Phi không chút nghĩ ngợi trực tiếp hạ mệnh lệnh, không cho Ảm Đạm cơ hội kháng nghị, "Võ công của ngươi cao nhất."

Ảm Đạm nói cũng lười nói, liến đứng ở trước mặt Bạch Hạnh. Bạch Hạnh vừa gác lên lưng của hắn, Ảm Đạm liền nhảy lên chạy như điên về hướng cầu treo, vội vàng xông ào vào trong sương mù dày đặc. Tất cả mọi người có chút tò mò, làm cho hắn luống cuống như vậy, hắn rốt cuộc ở trong sương mù nhìn thấy gì vậy?

"Đi thôi, Phi nhi." Hiên Viên Cô Vân đứng ở trước mặt Nhược Khả Phi, đưa hai tay ra. Nhược Khả Phi bỗng nhiên cười rộ lên, gác lên lưng của hắn, duỗi ra ngón tay ngăn chận mũi của hắn, mà chính mình chính là ngưng thở. Hiên Viên Cô Vân cũng bất đắc dĩ cười rộ lên, vội vã đứng dậy cũng xông ào vào trong sương mù dày đặc.

Diêm Diễm cùng Vô Hồn đối mắt nhìn, Vô Hồn cười quái dị nói: "Diêm Vương, nếu không ngươi cõng ta, ta sẽ bịt mũi của ngươi."

"Muốn chết!" Diêm Diễm lạnh lùng thốt ra hai chữ, nín thở chui vào trong sương mù dày đặc.

Trong mắt Vô Hồn thoáng hiện lên tia chua, sao mình lại không nhìn thấy, nhưng càng thấy rõ chính là trong mắt hắn phản chiếu lại chính mình, lại có thể cũng là có thoáng chua sót. Vô Hồn nhún vai, cắt thanh: "Đầu gỗ không biết nói đùa."

Dứt lời, cũng ngừng thở chui vào trong sương mù dày đặc. Mình ở trong sương mù dày đặc nhìn thấy là chuyện mà mình mong muốn nhất, nhưng mình lại vô cùng hiểu rõ rằng, đây không phải là sự thật, mặc dù là mình muốn, nhưng cũng không thuộc về với mình. Lúc này đây, bởi vì ngừng lại hô hấp, mọi người rất nhanh chóng thuận lợi xuyên qua chiếc cầu treo

Ảm Đạm đem Bạch Hạnh để xuống, quay đầu mọi người nhìn phía sau, một đám chui ra từ sương mù dày đặc. Mọi người đi ra khỏi cấm địa, Hoàng Phủ Tử Hiên cùng Hoàng Phủ Tử Mặc còn chờ ở bên ngoài, nhìn mọi người trở về có ngạc nhiên cũng có cao hứng.

Khi Nhược Khả Phi nói cho hai người kia biết trong sương mù có kỳ quái, hai người dường như có chút hiểu được vì sao không cho ai bước vào nơi này.

"Tốt lắm, chúng ta cũng phải đi rồi, cám ơn các ngươi." Nhược Khả Phi cười hướng hai vị hoàng tử cáo biệt.

"Không ở lại thêm một thời gian sao? Chúng ta có thể khoản đãi các ngươi thật chu đáo mà." Hoàng Phủ Tử Hiên dường như có chút không đành lòng.

"Không được, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm." Hiên Viên Cô Vân tiến lên một phen ôm chầm bả vai Nhược Khả Phi, khẩu khí có chút không tốt. Có chút chán ghét ánh mắt hai tiểu quỷ này nhìn Phi nhi của mình.

"Chuyện rất quan trọng sao?" Hoàng Phủ Tử Mặc không nhìn Hiên Viên Cô Vân, nhìn đôi mắt trong suốt của Nhược Khả Phi hỏi.

"Ừm, rất quan trọng, phải đến Nam đảo." Nhược Khả Phi có chút buồn cười hành vi của Hiên Viên Cô Vân, tại sao ngay cả tiểu hài tử cũng sinh ghen tị. Trước kia ghen tức với Bạch Hạnh, hiện tại lại có thái độ đối với hai tiểu hài tử này cũng vậy

"Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không lưu các ngươi. Bất quá, có thể lại vì các ngươi làm một chuyện. Sẽ chuẩn bị một chiến thuyền lớn cho các ngươi đi đến nam đảo."

Hoàng Phủ Tử Hiên trầm ngâm một lát nghiêm túc nói.

"Như thế, cám ơn nhiều." Nhược Khả Phi vẫn khách khí như cũ. " Chúng ta nên cám ơn ngươi." Trên mặt Hoàng Phủ Tử Hiên hiện lên nụ cười cảm kích.

Trong hoàn cảnh khi đó, chỉ có cô gái trước mắt tin tưởng mình cùng đệ đệ là hoàng tử. Bất kể như thế nào, kết quả cuối cùng là nàng cứu mình cùng đệ đệ.

"Chúng ta sẽ sai người ở cảng tiếp các ngươi, phụ hoàng chắc chắn sẽ không cho chúng ta xuất cung nữa đâu." Hoàng Phủ Tử Mặc tiếc nuối và bất đắc dĩ nhún vai. Mình cũng không muốn lại tùy tiện xuất cung rồi, lần này bị người ta bắt thiếu chút nữa thành nô tài làm ấm giường đã đủ cảm thấy thẹn.

"Nghỉ ngơi vài ngày hẳng đi." Hoàng Phủ Tử Hiên đề nghị, "Bên kia ta sẽ sai người đem mọi thứ, đều chuẩn bị cho các ngươi đầy đủ hết." "Không được, chúng ta muốn tìm là giải dược của nương tử ta, phải mau chóng." Lý do của Hiên Viên Cô Vân là đường hoàng lại đương nhiên. Hoàng Phủ Tử Hiên trợn trắng mắt, không thèm nhắc lại.

"Vậy, lúc này nghỉ ngơi một đêm, sáng mai xuất phát được không? Nghỉ ngơi ở biệt viện của chúng ta." Hoàng Phủ Tử Mặc lên tiếng đề nghị. "Này không cần, chúng ta không quen, ở khách điếm là được rồi." Hiên Viên Cô Vân nhàn nhạt cự tuyệt. Hoàng Phủ Tử Mặc cũng trợn trắng mắt, không thèm nhắc lại. Mọi người cáo biệt cùng hai vị hoàng tử,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.