Khi Thiên Quan Tứ Phúc gặp Ma Đạo Tổ Sư

Chương 29




"Người kia đang đợi ta?" Nhược Khả Phi nhìn trong phòng đã không còn một bóng người, lặp lại những lời này. Là ai? Hiện tại những thứ này cũng không còn ý nghĩa gì, ngày mai sẽ biết.

Hôm sau, Nhược Khả Phi dậy thật sự sớm, sau khi đem Hiên Viên Cô Vân tống xuất ra phía sau ngoài, rồi cùng Diêm Diễm ra cửa, để lại Tiểu Vũ ở Vương Phủ. Lại là vách núi đen với đám mây mù lượn lờ kia, lại đi tới cái"Chợ đêm", đã không có náo nhiệt như lần trước. Diêm Diễm giải thích lần trước đến ngay lúc đại hội, hiện tại chỉ là hội họp buôn bán nhỏ.

. Khi vào đại hội sẽ có rất nhiều những vật quý hiếm đáng mua, còn những buổi họp chợ nho nhỏ như thế này cũng phải dựa vào may mắn của bản thân xem có thể mua được vật phẩm gì quý hiếm hay không?

Nghe thế chính là hình thức giải thích, Nhược Khả Phi không khỏi buồn cười, lần trước mình xem như đã gặp may, mới có thể mua được nhân vật quý hiếm như vậy. "Lần trước người bán Vô Hồn cho ta, ngươi nói là đại ca của hắn?" Nhược Khả Phi

chính vận khí tốt a, lại có thể mua được nhân vật bán Vô Hồn thật sự có tò mò. "Đúng vậy, kêu Ảm Đạm.

Diêm Diễm nhắc tới tên hai người là không che dấu được nụ cười khinh bỉ. "Ảm Đạm, Vô Hồn?"

Nhược Khả Phi đem tên của hai người đọc lên, cười khanh khách lại còn có tên như vậy. "Cha nương của bọn họ chính là quái thai, nên đương nhiên đặt tên con cũng kỳ quái."

Diêm Diễm không nói nhiều lời. Chân chính biến thái là đại ca của Vô Hồn a, trên thế gian này không có mấy ai dám trêu chọc đến hắn, cũng không thể trêu vào. Không suy nghĩ, võ nghệ của Vô Hồn cao như vậy còn thường xuyên bị hắn đánh đến đầu đầy bao, càng thường xuyên bị hắn đánh nửa chết nửa sống.

"Ừm, thật là có tính cách ". Nhược Khả Phi gật gật đầu, cất bước cùng Diêm Diễm vào hành lang thật dài kia.

"Chủ Nhân muốn mua gì?" Diêm Diễm đột nhiên hỏi. "Ta muốn hỏi thử, có người bán thịt hay không." Nhược Khả Phi trầm ngâm, đem nghi vấn trong lòng nói ra.

"Bán thịt?!" Diêm Diễm há to mồm lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Mua thứ này ở trên chợ không phải có rất nhiều sao? Tại sao cần phải tới nơi này. Không đúng, hẳn là không có đơn giản như vậy. "Ha ha." Nhược Khả Phi nhìn thấy biểu tình khó hiểu của Diêm Diễm liền nở nụ cười, cũng hiểu được nghi hoặc của Diêm Diễm, giải thích nói,

"Không sai, không đơn giản như vậy, thịt này là thịt người." Diêm Diễm há miệng thở dốc không nói chuyện.

"Ngày hôm qua ngươi cũng không nhìn thấy sao? Vụ án mạng trong công văn trên tay ta, đã có rất nhiều cô gái chết, sau khi phát hiện thi thể, toàn bộ thịt bên đùi không thấy"

Nhược Khả Phi nói một câu hai ý nghĩa, ngày hôm qua Diêm Diễm đang ngồi xổm trên xà nhà của thư phòng, hắn làm sao có thể không thấy vật trên tay mình.

“Ý của chủ nhân là, có người đem thịt này đem đi bán?"

Diêm Diễm nhăn mày lại,, thật đúng là ghê tởm hắn thật biến thái, loại cảm giác này chẳng thoải mái chút nào. So với trực tiếp giết chóc, mấy thứ này làm cho lòng người vô cùng khó chịu.

"Này cũng không có gì kỳ quái" Nhược Khả Phi hơi hơi trầm tư một chút tiếp tục nói."Ở thời đại ta biết, ăn thịt người phi thường phổ biến." Nhược Khả Phi không thể nói cho Diêm Diễm, vào thời Ngụy Tấn, sách sử có ghi chép lại, người Hồ xâm nhập vào trong Trung Nguyên, gần như tất cả người Hồ đều không có chữ viết của mình. Dã man nhất là, rất nhiều người Hồ còn giữ lại hành vi man rợ như ăn thịt người.

Tộc Hung Nô, người Hung Nô da trắng, Tiên Ti tộc, đó là ba tộc hung ác nhất. Lục tộc quả thực là có thể xưng là"Ác ma ăn thịt người.”

Lịch sử có gi lại, những năm bọn họ hành quân tác chiến không có lương thảo, bắt người cướp nữ tử của Hán tộc làm quân lương, Tộc Hung Nô gọi nữ nhân người hán là “Dê hai chân” Ban đêm gian dâm. Ban ngày giết ăn thịt. Khi đó người Hán bị tàn sát hầu như không còn.

Diêm Diễm nhìn thấy ánh mắt của Nhược Khả Phi có chút phiền muộn, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng cảm thấy ghê tởm, chính mình tuy rằng thích ăn, nhưng cũng có những thứ tuyệt đối sẽ không ăn. Vào cái sân rộng lớn kia, quả nhiên những quầy hàng bày bán đã giảm đáng kể.

“Ái chà,, Diêm Vương, ngươi lại tới nữa." Một thanh âm lỗ mãng bay tới. Nhược Khả Phi theo hướng thanh âm phát ra nhìn lại, thấy đó là một gương mặt xa lạ, nhưng thanh âm nàng nhớ rất rõ ràng đó là đại ca của Vô Hồn, chính là người lần trước đem Vô Hồn bán cho mình! Nhưng gương mặt này là hoàn toàn xa lạ. Không lẽ đang mang mặt nạ da người sao?

“Hây da, nữ nhân ngươi cũng tới a?"

Đợi cho Nhược Khả Phi cùng Diêm Diễm đi đến bên cạnh hắn, hắn vẫn cầm một cây gậy nhỏ như cũ. Hắn nhìn Nhược Khả Phi từ trên xuống dưới vui cười, "Còn sống rất tốt nha, nói cách khác là đệ đệ ngu ngốc kia của ta cũng sống vô cùng dễ chịu sao."

“Đúng vậy.”

Nhược Khả Phi cười khẽ gật đầu. Người này tản mát ra thái độ lạnh nhạt nhìn như không chút để ý, nhưng lại làm cho trong lòng Nhược Khả Phi cảnh giác, người này không đơn giản."Cám ơn ngươi lần trước đã bán một vật tốt như vậy.”

"Ha, khách khí cái gì, ngươi cũng đã cho ta dư hơn chín mươi lăm lượng bạc trắng, ta nên cám ơn ngươi mới đúng." Ảm Đạm ngồi ở trên thùng gỗ, ngắm nhìn chung quanh, "Hôm nay mua bán vẫn không được, không thú vị gì cả.”

"Ta, muốn cùng ngươi hỏi thăm một tin tức. Nhược Khả Phi đánh giá người trước mắt, trên mặt không chút thay đổi đó là đôi mắt thâm thúy, cùng với da mặt không hợp nhau.

Đôi mắt kia thâm sâu giống như đêm tối, lại sâu thẳm giống như đáy vực sâu hấp dẫn người khác.

"Muốn nghe tin tức gì, một tin tức, một giá tiền." Ảm Đạm ngáp một cái, thản nhiên nói.

"Ta muốn hỏi gần đây trên giang hồ là có người bán thịt hay không." Nhược Khả Phi nhìn chăm chú vào Ảm Đạm ánh mắt không hề động. "Thịt? Thịt gì??" Ảm Đạm cầm khúc gậy nhỏ gãi gãi sau lưng của mình hỏi. "Thịt người. Hơn nữa còn là loại thịt người sống mềm mại...."

Nhược Khả Phi nói từng chữ từng chữ rõ ràng. Cây gậy gãi lưng của Ảm Đạm dừng lại, bình tĩnh nhìn Nhược Khả Phi, không nói gì.

"Tin tức này giá bao nhiêu?"

Nhược Khả Phi Ảm Đạm nhìn trước mặt không hề cử động, trong lòng biết hắn quả nhiên biết.

"Quên đi, cho ngươi tính tiện nghi một chút. Năm ngàn lượng đi." Ảm đạm huơ huơ côn gỗ gõ vào rương gỗ mình đang ngồi, " Trả thù lao trước."

"Một trăm lượng."

Nhược Khả Phi không nhượng bộ, "Trước tiên là nói về tin tức sau trả thù lao."

"Không, nữ nhân chết bầm này, trả giá quá đáng rồi".

Ảm Đạm tức giận trực nhảy dựng lên, "Năm ngàn của ta, người chém còn một trăm lượng!"

"Đúng vậy nha." Nhược Khả Phi nghiêm túc suy tính, từ từ nói, "Tin tức để trong bụng có kiếm được tiền không, ngươi có thể kiếm bao nhiêu nên kiếm bấy nhiêu đi. Năm trăm lượng không thể hơn."

Diêm Diễm ở bên cạnh nhìn hai người hoàn toàn là hết chỗ nói rồi. Người kia cũng không phải có tiền bình thường, tiền của Ảm Đạm lại không cần phải nói rồi, ai nói hắn không có tiền không phải người mù thì chính là đứa ngốc.

Tuy nhiên tên này vì mấy ngàn lượng tranh giành thành như vậy, không lẽ là keo kiệt sao? Làm cho không người nào có thể lý giải được.

"Vậy đưa cho ta trước." Ảm Đạm bĩu môi, ý bảo đây là nhượng bộ lớn nhất của mình.

“Ừm.”

Nhược Khả Phi lấy ngân phiếu ra đưa cho Ảm Đạm, bình yên tiếp nhận xong mới ngồi trên thùng gỗ, đem ngân phiếu cẩn thận xem xét thật kĩ sau đó mới cất vào lòng. Động tác làm cho Diêm Diễm thấy rất là trơ trẽn. "Gần đây có một tiểu điếm đang bán loại thịt mà ngươi nói. Theo tin tức đáng tin cậy rằng có một người có võ công cao cường cung cấp, hơn nữa toàn bộ đều là thịt của xữ nữ." Ảm Đạm nhếch chân bắt chéo, tiếp theo là có chút hăng hái nhìn Diêm Diễm tiếp tục nói,

"Đúng rồi, Diêm Vương, ngươi không phải thích ăn sao"? Nghe nói cửa hiệu bán thịt này, bán ngon vô cùng, đem khối thịt của những cô nương trẻ này dần cho mềm, sau đó chờ thịt mềm mại mới dùng đao thái mỏng, mang lên cho khách.”

Quả nhiên là làm cho sắc mặt của Diêm Diễm tái nhợt. Ảm Đạm ở trong lòng cười âm hiểm. Nhược Khả Phi cũng nhịn không được nhíu nhíu mày.

Diêm Diễm đè nén dạ dày đang sôi sục, hít một hơi thật sâu, lại hung tợn nhìn Ảm Đạm nói

"Tên biến thái này có phải ăn rồi hay không?"

"Ta không có hứng thú." Ảm Đạm lại gõ thùng dưới người mình, "Vấn đề cũng hỏi xong, cút ngay đi, đừng cản trở việc buôn bán của ta." "Ngươi bán cái gì?" Diêm Diễm nhìn vào chiếc thùng gỗ kín như bưng hỏi. "Bán cái gì cũng không bán cho các ngươi, tránh xa ta ra một chút, trả giá muốn giết ta à." Ảm Đạm lấy cây gậy nhỏ vung lên, vội vàng đuổi hai người giống như đuổi ruồi muỗi.

“Tiểu điếm đó ở nơi nào, ở địa phương nào?"

Nhược Khả Phi hỏi ra vấn đề mấu chốt. "Dường như ở trên cái hồ gì đó, trên một cái thuyền hoa. Oanh Oanh các hay là gì đó, được rồi, tránh xa một chút cho ta.".

Ảm Đạm dùng gậy gõ vào thùng, cất tiếng rao"Đến xem a, bảo bối đây, không mua là tổn thất a."

Nhược Khả Phi xoay người rời đi, Diêm Diễm đi theo ở phía sau. Oanh Oanh các? Dường như là thanh lâu lớn nhất Hứa Thành, ở trấn Lí Huyền huyện Hứa Trình. Nói đến Lí Huyền, Nhược Khả Phi chợt nhớ tới, ở Lí Huyền có mấy viên ngoại nhà giàu mới nổi có rất nhiều tiền, đều là sau khi đến qua Oanh Oanh các mới xảy ra chuyện. Trên người không có bất kỳ miệng vết thương, nên Huyện lệnh không điều tra được nguyên nhân, cuối cùng đành phải phán là do thân thể hư nhược mà chết.

Đôi mắt Nhược Khả Phi thâm trầm xuống, hay là mấy người này cùng vụ án giết người này đều có liên quan?

"Đúng rồi chủ nhân, người kia muốn gặp người, đợi người đã lâu rồi." Diêm Diễm chợt nhớ tới còn vẫn người đang chờ bọn họ.

"Là ai?" Nhược Khả Phi cũng nghĩ đến những lời Diêm Diễm nói với mình hôm qua

. "Người lần trước làm thứ gì có thể bay trên trời cho người đó. Hôm nay hắn cũng đến nơi đây mua đồ." Diêm Diễm nhớ tới ngày đó nhìn thấy một màn thần kỳ, đáy mắt thoáng hiện lên tia kinh ngạc, sau đó Nhược Khả Phi bảo hắn mang những thứ đó hủy đi. Hắn có thể hiểu được ý nghĩa cách làm của nàng.

Loại đồ vật này đã vượt qua sự hiểu biết của người hiện tại, nếu bị người khác dùng vào những chỗ không nên dùng sẽ mang đến tai họa hủy diệt.

Diêm Diễm mang theo Nhược Khả Phi đi đến một gian nhà, vừa mới vào nhà đã nhìn thấy một bóng dáng đang ở bên trong bận việc gì đó. "Tiền bối, người mà ông muốn gặp ta đã mang đến." Thái độ của Diêm Diễm phi thường khách khí, làm cho Nhược Khả Phi có chút kinh ngạc. "A? Cuối cùng đã đến rồi.” Giọng nói già nua có chút không được tự nhiên, xoay người lại, đó là một người có tướng mạo trẻ tuổi, thoạt nhìn không cao hơn ba mươi lăm. Tuy rằng không tính là tuấn mỹ, cũng nho nhã vô cùng. Người này? Diêm Diễm gọi hắn là tiền bối, thanh âm lại già nua như thế hay là số tuổi thật sự không thể nhìn giống như bề ngoài?

"Cô bé con, bức họa kia là ngươi vẽ đấy sao?" Nam tử nhìn Nhược Khả Phi từ trên xuống dưới, sau đó nhăn mày lại, dường như không quá tin tưởng vật như vậy là do nữ tử mảnh mai trước mắt này vẽ ra. "Tiền bối, người không thể xem bề ngoài, không phải sao? Tỷ như tiền bối ngài." Nhược Khả Phi mỉm cười cũng đánh giá người trước mắt.

Diêm Diễm lại dường như như có chút khẩn trương, thái độ Nhược Khả Phi nói chuyện vẫn là tùy ý như vậy, nhưng là người trước mắt không phải người khác, là quỷ tượng Mạc Ngôn. Là sư huynh của thiên hạ đệ nhất đúc kiếm sư phụ, lúc trước hắn tìm không ra người làm ra vật kia, sau khi gặp được hắn, hắn nhận ra kiếm trên tay mình là do sư đệ hắn làm ra, thế này mới cùng mình bàn luận, người này tâm tính không thể đoaán trước được.

Nếu gặp được thứ hắn yêu thích, mấy ngày không ăn không uống nhất định phải làm cho bằng được, lại không thu một phân tiền, nếu không phải muốn làm, cho dù có người lấy hoàng kim vạn lượng cầu hắn cũng sẽ không làm, đối với vật mới mẻ cảm thấy hứng thú gì đó lại nhiệt tình vô cùng.

"Cũng đúng."

Mạc Ngôn gật gật đầu,

"Cô bé con gọi là gì?"

Giật mình, Diêm Diễm biểu tình lộ ra kinh ngạc, Mạc Ngôn mở miệng hỏi tên người khác liền đại biểu hắn đã chấp nhận quen biết một người, nếu hắn không để vào mắt là tuyệt đối sẽ không hỏi đến họ tên

"Nhược Khả Phi. Tiền bối muốn gặp ta để làm gì?" Nhược Khả Phi nhìn người kỳ quái trước mắt. Số tuổi người này thật sự rốt cuộc bao nhiêu.

" Bản vẽ kia ta thực cảm thấy hứng thú, Diêm tiểu tử lại chứng kiến tận mắt ngươi bay lượn ở trên bầu trời, chuyện lạ này có thực hay không?” Ánh mắt Mạc Ngôn lộ ra chút khó hiểu

"Phải vật kia gọi là Tàu lượn.”

Nhược Khả Phi nói từng chi tiết. "Tàu lượn?" Mạc Ngôn trầm ngâm, lặp lại lời nói của Nhược Khả Phi,

"Có thể nói thêm cho ta biết về vật này không?"

"Có thể."

Nhược Khả Phi gật đầu, đợi cho Mạc Ngôn mang bản vẽ kia ra, sau đó giải thích nguyên lý của tàu lượn.

Mạc Ngôn nghe xong, ánh mắt mở càng lúc càng lớn thỉnh thoảng phát ra tiếng thán phục. Mà Nhược Khả Phi cũng kinh ngạc, người trước mắt đối với những thứ này dường như vượt qua khả năng thiên phú bình thường, thông thường Nhược Khả Phi vừa đưa ra một ý kiến, hắn lập tức hiểu ngay được vấn đề.

"Ngươi còn biết cái gì mới nữa không?" Mạc Ngôn hưng phấn nhìn Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi nhìn người trước mắt, khẽ gật đầu"Biết, rất nhiều". Mạc Ngôn lại hưng phấn lên

"Tốt lắm, tốt lắm, ngươi dạy ta."

Nhược Khả Phi bỗng nhiên cười rộ lên, không nói chuyện, mà là hướng Diêm Diễm nhíu mày, ý bảo đi ra ngoài nói chuyện với mình trước. "Tiền bối, người đợi một chút trước." Nhược Khả Phi mở to mắt nhìn, người trước mắt, nàng rất muốn biết thân phận của hắn rốt cuộc là cái gì, tất cả sự vật đều là đồng giá trao đổi. Mà đối với người có thể lợi dụng tự nhiên sẽ lợi dụng đến giới hạn cuối cùng.

Mạc Ngôn gật đầu chờ ở trong phòng. Trên hành lang Nhược Khả Phi nhìn Diêm Diễm"Người này là ai vậy?" "Quỷ tướng Mạc Ngôn. Người trong thiên hạ xưng hắn là thiên tài, không có hắn sẽ không có vật đó." Diêm Diễm thấp giọng nói. Nhược Khả Phi giật mình, tiếp theo lộ ra tươi cười kỳ quái. Không nói chuyện cùng Diêm Diễm nữa, Nhược Khả Phi vào phòng ở, cười nói:

"Tiền bối, nếu muốn biết những thứ mới mẻ hơn so với vừa rồi hãy cùng ta đi thôi."

Lại giật mình, Diêm Diễm sửng sốt, Mạc Ngôn cũng hơi sững sờ, tiếp theo cười ha hả

"Có ý tứ, nếu ngươi làm cho ta không hài lòng thì sao?"

"Mặc cho tiền bối xử trí a, nhưng nếu ta làm cho tiền bối vừa lòng..., tiền bối sẽ đáp ứng điều kiện của ta."

Khóe miệng Nhược Khả Phi lộ ra ý cười thâm trầm.

"Có thể." Mạc Ngôn cũng không nói lời vô nghĩa, thu thập xong mọi thứ liền chuẩn bị đi theo Nhược Khả Phi.

Thật lâu về sau, vũ khí mà đại quân của Cửu vương gia sử dụng đều là lực sát thương mạnh nhất, độc hại nhất, gây thương tổn nhất lời này là tuyệt không quá đáng. Đạp trên máu rất nhiều người đi lên đỉnh cao nhất, khi có người chỉ trích người chế tạo những binh khí này, thì Mạc Ngôn cũng chỉ qua loa cho xong.

Hắn hoàn toàn không để tâm đến những thứ này làm gì, hắn làm chỉ hưởng thụ lạc thú, những thứ khác không liên quan gì đến hắn

Trở lại Vương Phủ trời đã tối mịt, Nhược Khả Phi phân phó Tiểu Vũ đi chuẩn bị phòng khách cho Mạc Ngôn. Mạc Ngôn thật là không hài lòng sự sắp xếp như thế, cố gắng đòi hỏi Nhược Khả Phi cho hắn xem những thứ mới mẻ gì đó ngay lập tức.

Sau khi được Nhược Khả Phi ba lần cam đoan ngày mai sẽ cho hắn bản vẽ, hắn mới yên lòng.

Nhược Khả Phi trở về sau đó không lâu, Hiên Viên Cô Vân cũng về đến Vương Phủ, trong thư phòng, Hiên Viên Cô Vân xoay người ôm lấy Nhược Khả Phi đặt ở trên bàn công văn, nhăn mày lại:

“Ý của nàng, muốn điều tra những vụ án này phải bắt nguồn từ trong thanh lâu ở Lí Huyền?"

"Phải" Nhược Khả Phi rót chén trà cho Hiên Viên Cô Vân.

"Thanh lâu? Không cho phép nàng đi." Hiên Viên Cô Vân tức giận tiếp nhận trà, tuy rằng vụ giết người này đã gây áp lực rất lớn cho quan phủ, náo loạn lòng người khủng hoảng, nhưng hắn không muốn Nhược Khả Phi mạo hiểm như vậy. "Có Diêm Diễm đi cùng, không có việc gì." Nhược Khả Phi cười nhéo nhéo khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Cô Vân,

"Có mùi vị của nam nhân."

"Nói bừa! Ta vẫn luôn có mùi vị của nam nhân." Hiên Viên Cô Vân lại càng không thõa mãn, vươn tay ôm lấy Nhược Khả Phi vào lòng, đặt ngồi trên đùi mình.

“Vâng, vâng bất quá bây giờ cũng có mùi nam nhân." Nhược Khả Phi nhìn chăm chú Hiên Viên Cô Vân trước mắt, trong thời gian thật ngắn này, hắn trưởng thành nhanh chóng như thế. Ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân khắc sâu, mày kiếm nhập tóc mai phát ra khí phách cùng khí chất mạnh mẽ. Ánh mắt kiên nghị giờ phút này đang sáng quắc nhìn chính mình. Trong tia nóng rực mang theo nhu tình, hai người vốn là mâu thuẫn, nhưng bây giờ giao hòa hài hòa như thế. "Nàng có phải càng lúc càng mê luyến ta hay không?"

Hiên Viên Cô Vân ác liệt đến gần sát nàng, khẽ cắn môi của Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi không đáp, ngược lại đón nhận, sau đó cắn đáp trả mạnh hơn.

Môi Hiên Viên Cô Vân đau xót, nhưng lưỡi lại không tách rời, càng nhiệt tình hôn lên môi Nhược Khả Phi.

"Phi nhi, nàng biết không, ta rất yêu ~ rất yêu ~ rất yêu nàng ~~" Hiên Viên Cô Vân khẽ cắn ở bên tai Nhược Khả Phi, hàm hàm hồ hồ nói. "Ngươi bây giờ biết cái gì là yêu sao?" Nhược Khả Phi dùng sức nhéo cơ bắp ở trên lồng ngực của Hiên Viên Cô Vân.

"Ta nghĩ, biết đại khái chứ." Hiên Viên Cô Vân hít một ngụm khí lạnh, cầm đôi tay nhỏ bé Nhược Khả Phi, ngăn lại bàn tay nhỏ bé càng tiến một bước tàn sát bừa bãi,

"Ta suy nghĩ mình có phải thích bị ngược hay không?”

"Vậy sao?" Nhược Khả Phi nở nụ cười, rút tay của mình về, đưa tay choàng qua sau gáy của Hiên Viên Cô Vân, hai người chóp mũi đối với chóp mũi.

"Mỗi lần bị nàng nhéo còn cam tâm tình nguyện, rất cao hứng." Hiên Viên Cô Vân vuốt ve chóp mũi của Nhược Khả Phi.

"Ha ha, bởi vì ngươi biến thái a." Nhược Khả Phi cười ha hả.

"Đó là người ngược biến thái, hay người bị ngược biến thái?" Hiên Viên Cô Vân tức giận muốn trả đũa, định đưa tay nhéo lấy cái muĩ của Nhược Khả Phi

"Một nửa một nửa đi." Nhược Khả Phi đẩy bàn tay định nắm mũi của mình,

"Đúng rồi, đã quên nói cho ngươi biết, có người nói cho ta biết nói Đỗ Vũ mang thai rồi."

"Mang thai?!" Hiên Viên Cô Vân giống bị hỏa thiêu bắn ra, đem Nhược Khả Phi thiếu chút nữa ngã ở trên mặt đất, sau khi cuống quít nâng Nhược Khả Phi dậy, Hiên Viên Cô Vân không ngừng khoát tay giải thích, "Không phải hài tử của ta, ta tuyệt đối không đi qua nơi đó của nàng ta." Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt kích động của Hiên Viên Cô Vân, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo hiểu được hắn lo lắng là cái gì, bật cười nói:

"Ngươi đây là không phải nên gọi là giấu đầu hở đuôi sao? Càng giải thích càng che dấu?"

Hiên Viên Cô Vân càng thêm bối rối, liên tục xua tay, trên mặt là kinh hoảng: "Ta thề, Phi nhi, ta tuyệt đối chưa từng đi đến bên nàng ta. Thật sự, nàng phải tin tưởng ta." Nhìn bộ dạng Hiên Viên Cô Vân sốt ruột, Nhược Khả Phi rốt cục nhịn không được cười ra tiếng: "Ta đã biết. Ta nói là nàng ta mang thai, không có nói là ngươi làm cho nàng ta mang thai. Ngươi kích động làm gì?"

Hiên Viên Cô Vân ngây người, thế này mới kịp phản ứng là Khả Phi đang trêu hắn. Sắc mặt tối sầm, liền dấn tới, hét lên: "Xem ta thu thập ngươi như thế nào! Dám trêu chọc ta!"

"Ha ha, là ngươi tự mình tìm đấy chứ. Được rồi, đừng náo loạn nữa." Nhược Khả Phi trốn tránh Hiên Viên Cô Vân công kích, nghiêm mặt nói, "Ngươi sẽ xử lý như thế nào?" Hiên Viên Cô Vân dừng lại, bĩu môi nói: "Này a, xoá sạch, sẽ đem nàng ta đi xử lý." "Nàng ta tốt xấu gì cũng là sườn phi của ngươi a. Đơn giản xử lý như thế?" Nhược Khả Phi lại tiến lên, kéo kéo mái tóc dài đen như sa tanh của Hiên Viên Cô Vân.

"Chẳng lẽ ngươi muốn ta bắt gian phu rồi mới đưa cho Hoàng Hậu a?" Hiên Viên Cô Vân nhìn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Nhược Khả Phi, bỗng nhiên cầm lại nắm ở trong tay.

"Ha ha, ngươi đều không để ý người ta, người ta nhịn không được liền trộm người a." Nhược Khả Phi vui cười trêu ghẹo, "Chính ngươi tự xử lý là được."

Đứa nhỏ này có được sinh ra hay không, không phải là vấn đề mấu chốt, mấu chốt nhất đó chính là không thể để Vương gia sinh hạ đứa nhỏ. Hiên Viên Cô Vân nhìn Nhược Khả Phi cười đến cười run rẩy hết cả người, giận không có chỗ phát tác, nhìn thế nào cũng cảm thấy Nhược Khả Phi là đang vui sướng khi người gặp họa."Hừ,nhìn nàng cười." Hiên Viên Cô Vân phẫn nộ, "Không cho phép nàng đi thanh lâu, dù sao không cho phép đi." "A? Ngươi mang thù a?" Nhược Khả Phi dùng ngón tay dùng sức đâm vào trong ngực Hiên Viên Cô Vân, cơn tức giận này có ý nghĩa là hắn đã chấp nhận cho nàng đi, hiện tại bởi vì mình vừa rồi vui sướng khi người gặp họa nên hắn đã thay đổi ý nghĩ.

"Ta chính là mang thù đó thì sao nào?" Hiên Viên Cô Vân đưa tay ôm lấy thắt lưng Nhược Khả Phi, đi tới cửa. "Mau buông ta xuống."

Hai chân Nhược Khả Phi cách mặt đất, vùng vẫy lung tung. "Một lát bàn tiếp." Hiên Viên Cô Vân mắt điếc tai ngơ, đi càng nhanh hơn.

"A......" Ảm Đạm đánh cái ngáp thật to, khóe mắt đã sắp chảy ra nước mắt.

"Ngươi hôi quá." Vô Hồn ôm cái mũi khoa trương kêu lên. "Thúi lắm, tiểu tử ngươi ngứa người phải không? Ta vừa rồi có ngậm kẹo bạc hà.”

Ảm Đạm vung cây gậy nhỏ trong tay gõ đầu Vô Hồn

. "Tốt lắm, ngươi đem cái rắm thả cho ta. Huyết tế ta sẽ giải.”

Vô Hồn lui thật xa một chút, đến khoảng cách an toàn thế này mới trừng tròng mắt nói ra trọng điểm. "Đáng tiếc ngươi không phải cái rắm." Trong nháy mắt, Ảm Đạm đã xuất hiện trước mặt Vô Hồn

“…”

Một cái nặng côn đập vào trên trán Vô Hồn, độ mạnh yếu nắm chắc là chính xác vô cùng. Một lát sau trên trán mượt mà của Vô Hồn liền nổi lên một cục u đỏ thẩm. Vô Hồn là hoàn toàn không thể chống đỡ cùng phản kháng được. Chỉ có trợn mắt nhìn nhau.

" Nếu ngươi là cái rắm, ta lúc đó chẳng phải là cái rắm sao?" Ảm Đạm lại ách xì 1 cái tiếp tục nói, "Huyết tế sẽ giải trừ cho ngươi. Sốt ruột cái gì? Vừa mới bắt đầu a, xem ra còn có 4~5 năm để đùa mà." Còn có 4~5 năm có thể đùa?! Có ý tứ gì?!

Vô Hồn nháy mắt đã bắt đầu hiểu câu nói kia của hắn.

Mấu chốt là ở đây. Thối lão ca là thường xuyên trêu chọc hắn, nhưng nhiều nhất chỉ là đem mình đánh đến chết khiếp, tuyệt đối sẽ không đùa chết mình. Những lời này là có ý tứ gì? Hay là nàng sẽ xảy ra chuyện, hay là cái gì khác?

Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ, Nhược Khả Phi cùng Hiên Viên Cô Vân còn đang trong giấc mộng, cửa phòng đã bị đập rung vang trời.

"Người nào a?" Hiên Viên Cô Vân hai mắt mông lung, nhíu mày, khuôn mặt tức giận. Khi nào thì Vương Phủ có người to gan như vậy, không quy củ như vậy?

"Ưm ~~~" Nhược Khả Phi ở trong chăn phát ra một tiếng ưm, rút vào trong lòng Hiên Viên Cô Vân ấm áp.

"Cô bé con, nhanh lên một chút, ngươi nói vẽ bản đồ cho ta, nói cho ta xem thứ mới mẻ gì đó."

Tiếng kêu ngoài cửa càng lúc càng lớn, tiếng đập cửa lại rung trời, truyền khắp toàn bộ Vương Phủ. Cơn buồn ngủ của Nhược Khả Phi tan mất, tại sao lại quên mất người kia chính mình ngày hôm qua mang về Vương Phủ chứ.

"Là loại người nào a?" Hiên Viên Cô Vân nhìn Nhược Khả Phi trong lòng bỗng nhiên mở mắt hỏi.

"Hắc hắc, là một trân bảo, lễ vật tặng cho ngươi đấy." Nhược Khả Phi vừa nghe thanh âm bên ngoài tinh thần tỉnh táo. Người ngoài cửa là quỷ tượng Mạc Ngôn. Cũng chỉ có cao nhân này mới không chú ý tiểu tiết, phóng đãng không kềm chế được như thế.

"Trân bảo?" Hiên Viên Cô Vân nghe thanh âm la hét gõ cửa sắp sập kia, trong lòng nghi hoặc, người như vậy sẽ là trân bảo? Tại sao một chút lễ tiết đều không có.

"Đến đây, đến đây, tiền bối đi dùng cơm trước, ta lập tức đến ngay." Nhược Khả Phi buồn cười đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo.

Nghe vậy, tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, bỗng nhiên lại gần. Mạc Ngôn quay trở về kêu to ở cửa: "Ngươi nhanh chút a, nghe được không a, nhanh chút!" Nói xong, thế này mới chịu xoay người rời đi. Nghe thế, Nhược Khả Phi là vừa buồn cười vừa tức giận. Người này tại sao lại giống như đứa bé thế.

"Người này là ai vậy?" Hiên Viên Cô Vân cũng đứng dậy mặc quần áo vào, khẩu khí đã có tức giận, tuy chưa thõa mãn. Đơn giản là nghe khẩu khí của Nhược Khả Phi, hiểu được người vừa rồi thật sự không đơn giản.

"Là quỷ tượng Mạc Ngôn." Nhược Khả Phi giẫm lên giày nhanh chóng lấy quần áo mặc vào, lại ngồi ở bên giường chuẩn bị mang giày. Hiên Viên Cô Vân lại đột ngồi xổm xuống, cầm giầy Nhược Khả Phi lên, nở nụ cười, giúp Nhược Khả Phi mang giầy vào nói: "Thỉnh thoảng cũng nên phục vụ cho nương tử vậy.”

Nhược Khả Phi ngẩn ra, ánh mắt long lanh, thản nhiên lộ ra một nụ cười, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.