Khi Thiên Quan Tứ Phúc gặp Ma Đạo Tổ Sư

Chương 13




“Sao lại thế này?” Tiểu Vũ bất mãn thò đầu ra chất vấn xa phu.

“A, bởi vì phía trước có người a.” Xa phu khó xử chỉ chỉ phía trước, chính mình còn muốn oán giận đây, người phía trước tại sao lại làm như vậy, quá nguy hiểm a.”Cô nương, cô nương đang làm gì thế, quá nguy hiểm a.”

“Ta muốn lên xe.” Người ngăn xe ngựa không phải ai khác, chính là tiểu thiếp Thủy nhi của Ngải Lộc Hầu!

“Lên xe ư?” Tiểu Vũ long mày nhăn lại, cô gái này nổi điên ròi, biết mình đang nói cái gì không? Chuyện Ngải Lộc Hầu không truy cứu đến nàng ta, đã để nàng ta tự do rời đi, bây giờ còn dám đến ngăn đầu xe ngựa của bọn họ!

“Đúng, ta muốn lên xe, ta muốn đi với các ngươi.” Thủy nhi nói xong, định leo vào trong xe.

“Đùa giỡn cái gì, ngươi đi xuống cho ta.” Tiểu Vũ tức giận lấy tay đẩy nàng ta ra, chế nhạo nói, “Ngươi trước kia là thiếp của người khác. Hiện tại đi theo chúng ta, muốn làm gì? Ngươi còn không biết xấu hổ sao?”

“Thiếp thì như thế nào? Thân thể ta là còn trong sạch. Ta muốn gặp nam nhân trong xe kia.” Thủy nhi rốt cục cũng nói ra mục đích của mình.

Tiểu Vũ sửng sốt, cô gái này vì coi trọng cảm tình sao? Còn có nàng ta vừa nói cái gì, thân thể nàng ta vẫn trong sạch. Ha ha, quả nhiên, Ngải Lộc Hầu kia quả nhiên không được. Tiểu Vũ nhìn nữ tử trước mặt cảm thấy thật buồn cười. Cô gái này thật đúng là khá lớn mật, tác phong này e là không phải là người trong nước?

“Nhưng, hắn không thèm nhìn ngươi.” Tiểu Vũ buồn cười quay đầu nhìn Diễm Diễm vẫn làm mặt lạnh. Nàng dám khẳng định tên mặt chết này chắc chắn đã nghe thấy tất cả, nhưng bây giờ lại giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Ngươi là gì của hắn, ngươi dựa vào cái gì nói như vậy?” Thủy nhi trừng mắt phẫn nộ chất vấn. Nàng đối với dáng người cùng tướng mạo chính mình tuyệt đối tự tin. Mà ở quê hương của mình, nếu thích nam nhân nào thì trực tiếp bày tỏ. Chính mình bị phụ thân đưa cho một lão già gần đất xa trời như thế, cuối cùng là giải thoát rồi. Lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân vừa lãnh vừa khốc kia liền động tâm. Nói như thế nào cũng muốn thử một chút.

“Dù sao hắn cũng sẽ không muốn ngươi.” Tiểu Vũ nhịn cười.

“Vì sao, ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy? Ta muốn nghe chính hắn nói!” Thủy nhi không nghe theo, cũng không muốn buông tha.

“Ha, bởi vì hắn có người trong lòng rồi a.” Một thanh âm đột nhiên vang lên.

“Ai?” Tiểu Vũ cùng Thủy nhi đều bị hoảng sợ, đơn giản là thanh âm này là truyền từ trên đỉnh xe ngựa đến.

“Cút đi.” Bỗng nhiên, Thủy nhi cảm giác được sắp không thể thở nổi, trên mui xe đột nhiên xuất hiện một nam nhân như yêu nghiệt, áp lực làm cho cả người nàng không thể nhúc nhích. Thân mình hoàn toàn không thể động, sức lực giống như đã bị hút ra khỏi thân thể. Đột nhiên xuất hiện một nam nhân như thế, ánh mắt thật đáng sợ, không khí chung quanh đều giống như bị đông lại.

Trong nháy mắt Vô Hồn nhẹ nhàng đập lên mông ngựa một cái, con ngựa bị kinh hoảng, chạy như điên về phía trước, Tương Thủy nhi bị sức bật của trọng lực hất ngã sang một bên, mà Tiểu Vũ thì bị xung lượng bắn trở ngược lại đập vào thành xe. Không ai để ý đến nữ nhân bị té lăn chật vật trên đất.

“Ngươi cũng thật rảnh rỗi.” Diêm Diễm nhắm mắt lại thản nhiên nói.

“Ngưng.” Ở trên mui xe thanh âm Vô Hồn cắt ngang, rồi không có lên tiếng nữa.

“Ở trên đó hứng gió lạnh thoải mái lắm sao? Không xuống đây sao?” Diễm Diễm hiếm khi nói ra lời nói như vậy. Ngay sau đó, Vô Hồn đã chen chúc ở bên cạnh hắn.

“Ta tại sao cũng không biết, ta khi nào thì có người trong lòng.” Diêm Diễm không trợn mắt, chậm rãi mà lạnh lùng nói.

“Ngươi là trai lơ*.” Vô Hồn đột nhiên mạc danh kỳ diệu ( không hiểu nguyên nhân gì) nói câu đó.(Hơ trai bao đó quí vị)

Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn người trước mắt, mới vừa rồi là chỉ nghe được thanh âm, không nhìn tới diện mạo. Bây giờ nhìn thấy người trước mắt mỹ lệ đến mức gần như là yêu nghiệt, làm cho nàng giật mình không thôi. Còn có người trước mắt là ai? Dường như mặt chết nhận thức hắn. Nói mặt chết là trai lơ? Có ý tứ gì? Tiểu Vũ không dám mở miệng hỏi, chỉ là bởi vì trực giác của nàng thấy được người nam nhân này rất nguy hiểm.

Diễm Diễm khóe môi run rẩy. Trai lơ?

“Ngươi muốn chết sao?” Diêm Diễm chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tất cả đều là băng lạnh.

Tiểu Vũ nhịn không được sợ run cả người, khí trời, lạnh, không khí trong xe, càng lạnh hơn.

“Ngươi cam lòng sao?” Hai lông mi của Vô Hồn nhướng lên, trong mắt tràn đầy trêu tức, đả thương hắn nhưng cũng như đả thương nàng! Tiếp tục ác miện nói thêm, “Bún thiu*!” Khuôn mặt không che dấu được ý cười lại làm cho Diêm Diễm muốn phát điên. (Ý anh này nói Diễm ca bị bất lực ^^)

“Ngươi thật đúng là muốn chết.” Diêm Diễm mặt lạnh xuống.

“Ta chết, nàng cũng chết.” Vô Hồn lúc này mới đem điểm mấu chốt nói ra, hắc hắc gượng cười, lại tiếp tục trêu đùa, “Ta nói như thế nào, ngươi là tên bún thiu a!”

Diêm Diễm cắn chặt răng, không thèm để ý, tiếp tục nhắm nghiền hai mắt.

“Ngừng.” Vô Hồn nói vài câu nhưng thấy Diêm Diễm không có phản ứng, chợt cảm thấy không thú vị, cũng không tiếp tục mở miệng.

Tiểu Vũ cúi đầu vô cùng thấp, nghiêng khóe mắt nhìn hai người này. Nam nhân như yêu nghiệt này rốt cuộc là ai? Dường như mặt chết cũng không có biện pháp gì với hắn. Hắn cư nhiên dám mắng mặt chết là trai lơ, dạng ăn cơm chùa. Mặt chết làm sao có thể liên quan gì đến bún thiu? Thế nhưng nàng cũng không dám hỏi ra lời.

Dọc đường đi, trong xe ngựa vắng ngắt.

Khi Tiểu Vũ buồn ngủ ngáp nhỏ một cái, lại mở mắt ra đã phát hiện nam tử giống như yêu nghiệt kia đã không thấy.

Trước mặt, lúc đoàn người vừa trở lại Vương Phủ thì Đỗ Vũ đã tại cửa nghênh đón. Hiên Viên Cô Vân vừa xuống xe ngựa, mặt Đỗ Vũ đã mang ý cười đầy tha thiết đón chào.

“Ái thiếp, về phòng trước, một lát bổn vương sẽ đến.” Hiên Viên Cô Vân cười ôn nhu, trong thanh âm mị hoặc nói không nên lời.

“Dạ, Vương gia.” Đỗ Vũ hân hoan xoay người rời đi, trước khi đi ở góc độ Hiên Viên Cô Vân nhìn không tới, quay đầu lại âm độc trừng mắt nhìn Nhược Khả Phi hiện đang nữ giả nam trang. Hừ, lúc này đây, ai cũng không bảo đảm được cho ngươi. Mình có thể mượn việc này làm cho Vương gia dỗ dành mình không nói ra. Nhưng việc này nếu truyền đến kinh thành, cũng không nhất định là do từ trong miệng của mình truyền ra a. Nghĩ đến chỗ này, ý niệm cay nghiệt trong mắt Đỗ Vũ càng phát ra thâm trầm.

Mà Nhược Khả Phi cũng không có bất kỳ biểu tình gì, ngay cả liếc mắt cũng chưa nhìn qua Đỗ Vũ.

Đỗ Vũ nắm chặt nắm tay trong tay áo, ánh mắt lạnh như băng, bước nhanh vào phòng.

Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi vào phòng, Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng hôn lên mặt Nhược Khả Phi: “Chờ ta nhé, một lát sẽ đến.”

Nhược Khả Phi không nói gì, chỉ gật gật đầu.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.