Khi Thiên Lôi Câu Động Địa Hỏa

Chương 57: Quên đi như một sự giải thoát




Trời đông lạnh buốt, những bông hoa tuyết trắng xóa bắt đầu rơi. Trạch Nhiên Nhiên từ từ tỉnh lại sau cơn say choáng váng. Khẽ vỗ cái đầu có chút đau, cô ngồi dậy nhìn xung quanh.

Đây vốn dĩ là khách sạn mà.

Phần giường cạnh cô lún xuống 1 ít, trên tấm nệm còn vương vấn hơi ấm, mùi hương của anh.

Cánh cửa phòng tắm bật mở, Trịnh Thiên Vỹ 1 thân hình rắn chắc bước ra ngoài.

Anh ở trần, chỉ quấn chiếc khăn tắm ở ngang eo, vài giọt nước từ mái tóc của anh nhỏ xuống trên bờ ngực rắn chắc phập phồng, càng làm màu da đồng tráng kiện của anh thêm nổi bật.

Thấy cô nhìn mình chằm chằm, anh khẽ bật cười. Tiếng cười đầy mê hoặc, trầm thấp phát ra từ cổ họng. Anh bước đến ngồi cạnh cô, hôn lên gò má phúng phính

“Lau tóc cho anh”

Trạch Nhiên Nhiên thẫn thờ, mùi xà phòng thơm ngát lành lạnh phả vào mũi cô.

Chậm chạp cầm khăn, dịu dàng lau đi mái tóc ướt sũng. “Tối hôm qua...”

Trịnh Thiên Vỹ chống 2 tay ra sau, ngước mặt nhìn chiếc cằm thon của cô

“Em uống rất say”

Trạch Nhiên Nhiên khẽ cắn răn

“Nhưng em nhớ là em gọi Viên Viên...”

Bàn tay cô dừng lại, anh xoay người đối diện với cô

“Anh gặp 2 người ở trước bar”

“Ờ”

Cô không muốn nói nhiều, cũng không muốn bàn đến việc này

“Từ nay về sau ít đến đó cho anh”

Trạch Nhiên Nhiên không hiểu

“Tại sao?”

Anh không trực tiếp trả lời, chỉ đứng dậy lấy đồ.

___ ___

“Alo, mẹ”

Trạch Nhiên Nhiên ngồi trong phòng học, cúi thấp đầu, lấy tấm lưng bạn học mập mạp ở trên chắn cho mình.

“Tiểu Nhiên, chiều nay mẹ sẽ đến thăm con”

Cô khẽ ngước nhìn vị giáo sư trên bục, sau đó nói nhỏ vào điện thoại

“Mẹ không cần lên, con....”

“Mẹ quyết rồi, chiều nay mẹ sẽ lên, con đừng thoái thác nữa”

Nói xong, liền gác máy. Cô thở dài, lại nữa rồi. Viên Viên hôm nay cũng không thấy ở trường, không biết có xảy ra chuyện gì không.

Trong 1 căn phòng kín bưng, không khí ảm đạm bao trùm. Khắp nơi là màu đen ma mị, chỉ lập lòe ánh sáng đèn điện ở giữa phòng. 1 người đàn ông trung niên chừng 35-40 bị trói ở giữa phòng. Khuôn mặt mập mạp rủ xuống, khắp nơi đều là vết bầm.

1 tiếng tạt nước vang lên, người mặc vest đen hất mạnh thau nước lên mặt gã ta.

Gã từ từ động đậy, ti hí mở ra đôi mắt, hoảng sợ nhìn đám người trước mắt.

“Trịnh tổng, Trịnh tổng, xin ngài tha cho tôi”

Trịnh Thiên Vỹ ngồi vắt chéo hai chân, bàn tay còn cầm điếu thuốc, anh không nhanh không chậm đứng dậy đi về phía gã ta. Tao nhã ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nheo mi mắt rít 1 hơi thuốc, nhẹ nhàng thả khói vào mặt gã, khiến gã ho sặc sụa

“Châu tổng”

Anh cất giọng trầm thấp, mang chút hơi hướng chế giễu

“Ông nói xem, ông ngốn 3 triệu của tập đoàn đi đâu rồi?”

Gã ta lắp bắp, lắc đầu nguầy nguậy

“Không, tôi không có, không có”

Trịnh Thiên Vỹ bật cười, tiếng cười đầy giễu cợt

“Sổ sách ông làm, tưởng tôi không biết hay sao?”

Khẽ ngừng 1 chút, anh làm vẻ 'bất đắc dĩ' rồi

“Haiz, Châu tổng quả thật không hiểu ý tôi rồi, làm sao đây?”

Giọng điệu nghe có vẻ là đang đùa giỡn, kỳ thực thì đây là lời uy hiếp. Gã ta bị dọa đến mặt tái méc, mồ hôi hòa cùng nước lấm tấm trên thái dương

“Trịnh tổng, tôi...tôi sai rồi. Là tôi....là tôi làm”

Gã ta tưởng rằng, đời này ai cũng giữ đạo lý “Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại“. Đó là lòng trắc ẩn duy nhất, gã ta tin, Trịnh Thiên Vỹ cũng sẽ mở lòng. Nhưng gã sai rồi, đạo lý đó áp dụng với bất kỳ ai, nhưng Trịnh Thiên Vỹ thì không. Vốn dĩ anh là người của bóng tối, tha thứ dễ vậy ? Liệu tồn tại được hay không ?

Anh thả giọng cười hài lòng, đứng dậy nhìn xuống gã

“Biết điều thì nên ói ra 3 triệu, còn không....”

Giọng nói càng trở nên lạnh lùng, không 1 chút từ tính

“Đừng trách tôi không khách sáo”

Nói xong, liền sải bước ra ngoài.

Đồng Thất đứng chờ nãy giờ, thấy anh ra liền bước đến

“Trịnh tổng”

“Ừ”

Anh cũng không dừng lại, đi ra chiếc xe Landrover ngồi lên. Đồng Thất ngồi trước

anh, chiếc xe chuyển bánh nhẹ nhàng.

“Trịnh tổng, lúc nãy tiểu thư gọi anh”

Trịnh Thiên Vỹ nhíu mi, có chút ngạc nhiên

“Được rồi”

Vừa ngắt lời, thì điện thoại thì cô gọi đến.

“Alo”

Trạch Nhiên Nhiên cắn răn, cô vò vò góc áo

“Ừm, chiều nay em không về khách sạn”

Anh ngửa người ra dựa vào ghế, xoa xoa thái dương, nét mặt dường như hơi mệt mỏi

“Sao thế?”

Cô có chút yên lặng. Cô nghĩ anh sẽ nói “Em nên biết mình không có quyền đó” hay là “tôi không cho phép“. Cô thậm chí còn đã nghĩ ra câu trả lời để đối phó mới gọi cho anh.

“Mẹ em lên thăm”

Đôi mắt đang nhắm của anh bật mở. Điều chỉnh lại tư thế ngồi.

“Liên quan gì đến việc em về khách sạn?”

Cô hít 1 hơi thật sâu

“Mẹ biết mối quan hệ giữa 2 ta sẽ không tốt?”

Anh im lặng, không nói gì. Thật lâu sau đó mới nghe anh khe khẽ cất tiếng “ừ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.