Khi Thiên Lôi Câu Động Địa Hỏa

Chương 5: Si tình vẫn khổ hơn vô tình




“Em uống nhiều rồi.” Người đàn ông đứng sau lưng Bạch Tuyết cau mày, nói giọng địa phương.

Bạch Tuyết đang đứng ở cửa sổ sát đất uống rượu, cô cảm thấy sửng sốt. Cô không ngờ giọng nói đó lại gần mình như vậy.

Cô từ từ xoay người lại, nhìn thấy một người đàn ông có khí chất England (ý là có cốt cách của người Châu Âu) đang đứng sau lưng mình.

“Ách. . . . . . Nhiếp. . . . . . Anh Nhiếp.” Bạch Tuyết bối rối để ly rượu đang cầm xuống, cảm thấy lo lắng giống như học sinh cá biệt cấp tiểu học sợ thầy giáo hỏi tội “Thật ngại quá, tụi em cũng thật. . . . . . quá thoải mái rồi.” Cô liếc mắt nhìn các bạn học đang quậy tưng bừng trong phòng khách.

Chỉ còn mấy tháng nữa là tốt nghiệp, nên bạn cùng phòng với cô, Đái Kiều Nghiên, muốn tổ chức tiệc sinh nhật, cũng tiện thể mời tất cả các bạn trong trường đến dự.

Bạch Tuyết cũng không thân với Đái Kiều Nghiên cho lắm. Tuy cùng ở chung một phòng nhưng cũng ít khi tiếp xúc. Tiền phòng vẫn đóng đầy đủ, nhưng cô ấy lại rất ít khi trở về phòng.

Đái Kiều Nghiên có bạn trai rất giàu, mà bản thân cô ấy cũng là một tiểu thư được nâng niu, chìu chuộng.

Lần này địa điểm cử hành bữa tiệc sinh nhật chính là biệt thự của bạn trai Đái Kiều Nghiên.

Người đàn ông này tên là Nhiếp Phong. Anh lớn hơn bọn họ bốn năm tuổi, nghe nói là cháu đích tôn của tập đoàn Chưởng Sự.

Đối với Bạch Tuyết, không phải cô có ấn tượng với anh vì anh lái Ferrari, hay là Porsche tới trường học đón Đái Kiều Nghiên, mà là trên người anh toả ra một khí chất rất đặc biệt.

Bất luận anh lái xe gì, mặc đồ hàng hiệu đắt tiền bao nhiêu, thì anh luôn vui vẻ, hoà đồng. Anh tuyệt đối không tỏ vẻ kiêu ngạo vì mình là người có tiền.

Tiếp xúc với Nhiếp Phong không nhiều lắm, nhưng tình cảm thiếu nữ trong lòng Bạch Tuyết bắt đầu chớm nở.

Hôm nay, được tiếp xúc với anh gần như vậy, hơn nữa anh còn”quan tâm” cô, khiến Bạch Tuyết mơ mộng.

Nhiếp Phong dịu dàng cười một tiếng, “Không cần vội, muốn chơi thì cứ chơi thoải mái. Nhưng anh có cảm giác em không được vui.”

Không vui sao? Bạch Tuyết sờ mặt mình, cô có biểu hiện không vui sao?

Khi nãy, nhìn thấy Nhiếp Phong ôm Đái Kiều Nghiên khiêu vũ …. Cô đau khổ, buồn rầu, và thầm nghĩ yêu đơn phương cũng thật khổ.

“Không phải vậy.” Bạch Tuyết xấu hổ, cúi đầu liếm môi một cái, “Em rất vui vì được Kiều Nghiên mời đến dự bữa tiệc này.”

Nhiếp Phong nhìn cô gái dịu dàng này, giống như một loại hoa Bách Hợp ngồi lặng lẽ trong góc nhỏ. Nếu như không phải anh vô tình nhìn thấy bóng dáng nhỏ đang ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất thì có lẽ cũng không thấy vẻ mặt buồn rầu của cô.

“Uống rượu giải sầu sẽ say rất nhanh.” Nhiếp Phong tốt bụng khuyên cô, “Huống chi rượu em đang uống chính là rượu Bồ Đào, lúc đầu uống không có cảm giác gì, nhưng càng uống nhiều sẽ càng. . . . . .”

Muốn nói câu gì đó với Nhiếp Phong, nên cô khom lưng muốn đặt ly rượu xuống bàn, nhưng đôi chân không nghe lời, Bạch Tuyết lảo đảo, thiếu chút nữa ngã chúi đầu về phía trước.

“Cẩn thận.” Nhiếp Phong phản ứng khá nhanh, anh lập tức cúi xuống ôm cả người Bạch Tuyết đang muốn ngã về phía trước.

Ngã vào lòng anh, thoang thoảng mùi nước hoa, Bạch Tuyết bắt đầu cảm thấy mê muội.

“Đúng. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Bạch Tuyết thẹn thùng đẩy Nhiếp Phong ra, nhưng lại có vẻ vô lực, “Em chỉ . . . . .”

“Để anh đỡ em lên lầu nghỉ ngơi một chút.” Nhiếp Phong đề nghị.

Bạch Tuyết muốn nói mình không sao, cũng không biết vì mình uống nhiều quá, hay là do tác dụng của mùi nước hoa mê người của Nhiếp Phong mà cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không làm được gì.

Nhiếp Phong đỡ Bạch Tuyết dậy. Vì muốn tránh mặt đám học sinh đang uống rượu say đến nỗi quên cả trời đất, đang nhảy múa, quậy phá tưng bừng đụng vào người mình, nên anh đỡ cô đi vòng qua phía cầu thang bên cạnh.

Hiện tại, Bạch Tuyết cũng nhận ra rằng mình say.

Ra đến đầu cầu thang thì chân cô bắt đầu nhũn ra, Nhiếp Phong dùng sức đỡ người cô, cố gắng bước từng bước lên lầu.

Đối lập với không gian bên dưới lầu, Nhiếp Phong đưa cô tới một không gian yên tĩnh, đại sảnh cách phòng ngủ cũng không xa, anh đẩy cửa bước vào.

“Cám ơn anh. . . . . .” Đầu lưỡi Bạch Tuyết ậm ừ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.