Khi Ta Đơn Phương 1 Ai Đó

Chương 10: Lần đầu đi làm




Mấy người tiếp tục ăn uống đến khi mặt trời ngã về tây mới giải tán, ai cũng uống có chút say, đặc biệt Tả Hoành là say nhiều nhất, gã sai vặt dắt ngựa tới, vị gia này cả ba lần lên ngựa đều không thành, dáng vẻ vô cùng buồn cười.

Phong Cẩm Thành nhìn không chịu nổi, mở miệng quát: “Đồ ngu, đồ ngu, Gia nhà ngươi đã say thành như vậy, đâu thể cưỡi ngựa, mau đỡ ta lên xe, dù sao cũng không có việc gì, ta đưa hắn về là được.”

Gã sai vặt Tả gia nghe xong, vội vàng đỡ Tả Hoành lên xe Phong Cẩm Thành, còn hắn thì dắt ngựa đi theo phía sau, Hồ Quân cũng sớm được gã sai vặt của hắn đỡ lên kiệu.

Diệp Trì tuy uống rượu không ít, cho nên cũng say rượu, không nên tự mình cưỡi ngựa trở về, liền dặn dò Đắc Lộc vài câu, để hắn tỉ mỉ hầu hạ, lúc này mới rời đi.

Diệp Trì lên ngựa, đi về hướng Định Vương Phủ, mắt thấy cũng đi đến đầu phố Vương Phủ rồi, chợt nhớ ra cái gì đó, dặn dò Đắc Lộc: “Đi phố nhỏ Tỉnh Thủy.”

Khuôn mặt Đắc Lộc đắng như hoàng liên, đi trên đường mà cứ phải lo lắng đề phòng, sợ Gia bọn họ đột nhiên nhớ tới vị cô nương kia, mắt nhìn thấy sắp đến Vương Phủ rồi, trái tim vừa thả lỏng, Gia liền mở miệng, lại không chịu nghe hắn khuyên, tự mình cầm dây cương quay đầu ngựa lại đi phố nhỏ Tỉnh Thủy.

Phải công nhận trí nhớ Gia thật tốt, đã say chuếnh choáng rồi, lại rẽ mấy con hẻm, vậy mà không hề sai biệt, đến cây hòe lớn ở đầu hẻm Tỉnh Thủy liền nhảy xuống ngựa, Đắc Lộc vội vàng mang ghế nhỏ ra, Diệp Trì đặt mông ngồi bất động sau cây hòe, hai con mắt nhìn thẳng vào trong viện.

Trong lòng Đắc Lộc sốt ruột, thầm nghĩ hành động của vị tiểu gia này thật sự là điên rồi, đây là muốn thế nào đây, nếu cô nương kia cả đêm không đi ra, Gia có ngồi cả đêm cũng không được gì, tuy nói là tình yêu, nhưng nửa đêm sương rơi cũng nặng nha, nếu như tiểu vương Gia ngồi một đêm như thế, vậy thì nguy rồi.

Đang nghĩ ngợi khuyên can như thế nào để Gia trở về, chỉ thấy từ bên kia xuất hiện cái đầu, chính là lão Hán ban ngày bán bánh kẹo cho Đắc Lộc, thấy Đắc Lộc mà như thấy cứu tinh, ôm quang gánh chạy tới, mà phía trên quang gánh còn vác thêm hộp hoa mà Đắc Lộc đưa cho hắn.

Đến trước mặt liền thả quang gánh xuống, lấy cái hộp hoa xuống đặt vào trong tay Đắc Lộc nói: “Vị gia này cuối cùng người cũng tới, nếu người không tới, lão Hán cũng không biết đi chỗ nào tìm người, chuyện người phó thác lão làm không được, người nhà cô nương trong viện này nói không biết người, người tặng đồ vật cũng không dám nhận, chỉ mua bánh ngọt trong quang gánh của ta, sau đó liền đóng cửa, đây là đồ của người, người cầm đi.”

Dặn dò xong liền ôm quang gánh vèo chạy mất, chân linh hoạt vì sợ Đắc Lộc lại bắt hắn đi tặng vật gì nữa, Đắc Lộc ôm cái hộp hoa, nhìn Gia nhà bọn họ cười khổ: “ tiểu Gia người nghe rồi đó, nha đầu kia cứng mềm không ăn, dầu muối không vào, dù ngài có lòng, nha đầu kia cũng không cảm kích, không bằng ta trở về đi!”

Vừa dứt lời, liền thấy Gia bọn họ đứng lên, vươn tay ra cầm cái hộp hoa chạy tới cái viện kia, Đắc Lộc sửng sốt một chút, nhớ tới Tiền chưởng quỹ, mặt mũi bị dọa trắng bệch, vội vàng gọi người đi cùng, còn chưa đi được hai bước, liền nghe Gia bọn hắn nói: “Đứng lại, Gia không cho phép, ai cũng không được tới đây.”

Đắc Lộc cảm thấy cái mạng nhỏ của mình đã xong rồi, nhưng Gia đã lên tiếng, ai không dám không nghe, sốt ruột chà xát tay, nhưng cũng không có cách, đành phải trơ mắt nhìn Gia đi tới.

Cũng không biết là Gia vận khí tốt, vừa đúng lúc, Gia mới vừa đi gần tới, cửa viện bên trong mở ra, là cô nương hôm nay gặp ở Phúc Hưng cư.

Diệp Trì hiển nhiên cũng không nghĩ tới, dễ dàng như vậy liền gặp được, nhất thời có chút lăng ngốc, ở Phúc Hưng cư, Thời Tiêu ở bên trong nên không nhìn thấy, chỉ nghe Phổ chưởng quỹ nói, không biết người trông như thế nào, cho nên cũng không biết nam tử trước mắt này chính là Tiểu Bá Vương trong Phúc Hưng cư.

Nàng ra ngoài đón cha, buổi trưa hôm nay Quyên Tử mang người đánh chạy người tặng vải vóc, Quyên Tử nói chuyện mập mờ, nàng cũng không hỏi rõ, chỉ dặn dò nàng những ngày này nên hạn chế đi ra ngoài.

Từ khi nhắc tới chuyện này nàng đã chuyển vào ở đại tạp viện, trước kia cũng là vì Quyên Tử, những thiếu gia phong lưu ở trong cửa hàng rượu nhìn thấy Quyên Tử, liền tìm đủ cách để tiếp cận, tặng đồ, hát hò, chiêu gì cũng dùng qua, cuối cùng đều bị Quyên Tử dẫn theo mấy người Bảo Trụ đánh chạy coi như xong.

Buổi trưa ăn cơm xong, Quyên Tử liền đi cửa hàng xem xét, thấy mặt trời sắp lặn, Thời Tiêu chuẩn bị cơm tối, sai Nhị Cẩu Tử đưa đến cửa hàng, nhớ tới cha chưa về nhà, liền đi ra ngoài đón.

Vừa mở cửa thì nhìn thấy Diệp Trì, cho dù bá vương Diệp Trì này hồ đồ thế nào, bá đạo ra sao, cũng phải công nhận, được cái túi da rất tốt, khôi ngô sáng sủa, lại giỏi cỡi ngựa bắn cung quyền cước, luyện được thân thể khoẻ mạnh, đứng ở đằng kia nhìn rất anh tuấn uy vũ bất phàm, giống như đang có chuyện quan trọng.

Mà thiếu gia ăn chơi trong mắt Thời Tiêu, đều là cái đồ dung tục đắm chìm trong tửu sắc, vừa nhìn thấy Diệp Trì anh tuấn uy vũ như vậy, căn bản là không có giống như thiếu gia ăn chơi, tuy trên người hắn có chút mùi rượu, nhưng nhìn không giống người xấu.

Đã không phải người xấu, không chừng là người hỏi đường, nghĩ đến chỗ này, liền gật cúi chào rồi nói: “Vị này chắc là ngài lạc đường đúng không, nơi này là phố nhỏ Tỉnh Thủy?”

Ai ôi!!! âm thanh giòn tan mềm mại làm sao, sao lại dễ nghe như vậy chứ, còn cái tư thái này nữa, Diệp Trì suy nghĩ trong sách nói là thướt tha, chính là cái này ý này nè! Lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết lớn cỡ bàn tay, nhìn sao cũng thấy yêu thích, hiếm khi nào mà tròng mắt Diệp Trì đứng im thế này. Cả buổi mới hồi phục tinh thần, vừa muốn nói gì, chợt nghe nha đầu gọi cha một tiếng, bước nhanh đi tới.

Thời Văn Điền từ xa liền nhìn thấy khuê nữ đang đứng ở cửa viện, còn có một nam tử không quen, lúc đầu còn tưởng là những đệ tử phong lưu tới quấy rầy, tới gần lại thấy không giống, liền hỏi Thời Tiêu: “Vị này là?”

Thời Tiêu nhìn Diệp Trì một cái nói: “ là người hỏi đường, con gái đã nói cho hắn biết nơi này là phố nhỏ Tỉnh Thủy rồi, cha chúng ta đi vào thôi, hôm nay Phổ gia gia dạy con biện pháp hầm thịt đầu heo, hương vị xốp giòn ngọt ngào, còn lưu lại cho cha một đĩa nhắm rượu, chút nữa Phổ gia gia trở về hai người hảo hảo uống hai chung...”

Hai cha con nàng vừa đi vừa nói chuyện, đôi mắt Diệp Trì cũng đi theo hai cha con nàng đi vào, thẳng đến khi cửa viện đóng lại cũng chưa có thu hồi lại, hoa trong tay tự nhiên cũng không tặng được.

Đắc Lộc nhìn thấy dáng vẻ của Gia nhà mình, thở dài, tiến lên cẩn thận khuyên nhủ: “ trời không còn sớm, người Gia cũng gặp rồi, chúng ta quay về thôi, nếu như về trễ sợ lão Vương phi tra hỏi.” Nói qua giang tay vịn Diệp Trì trở về. Lúc này ngược lại Gia không có sức lực, đi theo Đắc Lộc rời phố nhỏ Tỉnh Thủy, lên ngựa hồi phủ.

Đi vào cửa phủ, Đắc Lộc mới hả miệng thở mạnh một cái, trong lòng tự nhủ, thật sự là chưa từng thấy Gia như vậy, chẳng lẽ thực nhìn trúng nha đầu kia, nhưng hắn cảm thấy nha đầu kia có chỗ nào tốt đâu.

Hầu hạ Gia tắm gội thay quần áo, sau đó đi đến phòng lão đầu Vương Phi một lát, trở về cũng không đọc sách, cũng không luyện quyền cước mà nằm nghiêng trên giường gạch, chống đôi mắt lên ngẩn người nhìn chằm chằm cái hộp hoa trên bàn, cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

Đắc Lộc đi lên hỏi: “Hay là kêu người làm chút thức ăn cho Gia nhé, hồi nãy trong phòng lão Vương phi cũng không ăn gì.”

Còn muốn đoán xem Gia muốn ăn món gì, không ngờ Gia cọ cọ một chút ngồi xuống nói: “Ngươi đi vào bếp hỏi xem có thịt đầu heo không, làm cho Gia cho một đĩa nhắm rượu.”

Đắc Lộc sửng sốt một chút, thầm nghĩ sao lại đòi ăn món này, nhưng cũng không dám hỏi, vội vàng xuống dưới dặn dò, đến nhà bếp, nói với quản sự là Gia muốn ăn thịt đầu heo, quản sự cho là mình nghễnh ngãng nghe lầm, lại hỏi một lần: “Tiểu vương Gia muốn ăn cái gì?”

Đắc Lộc tức giận: “thịt đầu heo, nghe thấy chưa, nhanh một chút, Gia muốn ăn lắm rồi.” Quăng lại câu nói liền xoay người lại rời đi.

Quản sự bị Đắc Lộc nói như thế, quay đầu nói với người bên dưới: “Nhìn ta làm cái gì, không nghe thấy Gia muốn ăn thịt đầu heo à, còn không nhanh lên, làm trễ nải công việc, Gia trách tội xuống, xem có đánh chết ngươi không.”

Một hồi bận rộn, cuối cùng món thịt đầu heo cũng được bưng lên, nhưng bưng lên rồi, Diệp Trì cũng chỉ gắp một một vài miếng rồi để xuống, Đắc Lộc cẩn thận hỏi: “làm không ngon sao?”

Diệp Trì lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc không phải nha đầu kia làm.”

Đắc Lộc mở to mắt, không ngờ chuyện này là xuất phát từ nha đầu kia, nghĩ đến Gia xuất quân không thuận lợi, liền nói: “Nếu không, tiểu nhân đi nghe ngóng thăm dò cho Gia nhé, nghe ngóng trước sau, để Gia không bị thất lễ.”

Diệp Trì ngược lại gật đầu, xoay vòng vòng nói: “Ráng nghe ngóng cho rõ ràng nhé!”

Đắc Lộc thở dài, tội nghiệp cho hắn sáng sớm đã phải thức dậy, vội vàng đi sạp hàng trà không xa phố nhỏ Tỉnh Thủy, nhờ lanh mồm lanh miệng, hắn vừa hỏi, liền nói hết cho hắn nghe.

Thật ra cũng không có gì, cũng gần giống như những gì lão Phổ ở Phúc Hưng cư nói, lúc hai cha con từ phía nam lên kinh thành xem bệnh, xem bệnh xong rồi, cha nha đầu kia ngay tại thư viện thành đông tìm được công việc là tiên sinh trường tư thục, đi sớm về trễ, lưu lại nha đầu kia trong nhà, lo việc ăn uống thêu thùa may vá, không có gì kỳ lạ quý hiếm, ngược lại trong nội viện này lại có một vị hung hãn nổi tiếng xa gần.

Cách hai con phố nhỏ, mở ra cửa hàng bán rượu, trời sinh rất có tư sắc, sau khi cha mẹ mất, dẫn đến không ít mấy kẻ phong lưu, đáng tiếc hoa hồng xinh đẹp nhưng đầy gai góc, tất cả đều bị nha đầu kia đánh ra ngoài, thường xuyên như vậy, liền mang danh là đanh đá, chính là nha đầu ngày đó chống eo mắng lợi hại, cũng là vị đã đánh lão Tiền đầu rơi máu chảy.

Diệp Trì căn bản không muốn nghe người khác, phất phất tay cắt ngang Đắc Lộc hỏi: “Nàng kia đi ra lúc nào, có hỏi rõ ràng chưa?”

Đắc Lộc vội vàng gật đầu: “ phu nhân hàng trà nói, mỗi ngày buổi sáng, sau khi cha nàng rời đi, cô nương kia cũng phải đi chợ mua thức ăn, thỉnh thoảng sẽ cầm theo khăn mình thêu, đi cửa hàng đổi tiền, bù vào chi phí trong nhà.”

Diệp Trì nghe xong, trong đầu cũng không dễ chịu, lẩm bẩm nói một câu: “Không phải có cha nàng rồi sao, nàng còn vât vả kiếm tiền làm gì, mệt chết rồi thì phải làm sao.”

Đắc Lộc nhìn Gia tựa như gặp quỷ, từ lúc mình hầu hạ Gia, chưa thấy hắn đau lòng ai như vậy, trong lòng nhịn không được mới nói:”trong nhà nhà nghèo như vậy, chỉ là thêu thùa một chút thôi, sao có thể mệt chết được.”

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Gia đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa lớn tiếng nói: “Chuẩn bị ngựa, hôm nay Gia muốn đi chợ dạo một vòng...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.