Khi Ta Đơn Phương 1 Ai Đó

Chương 1: Liên võ đạo




Một cơ khí tầng 9, một cơ khí tầng 7 không cần suy đoán cũng biết kết quả nhưng cái Lăng Vũ không nghĩ đến chính là Lục Triền thế nhưng bị Triệu Huyền Phương đánh bất tỉnh nhân sự. Nhìn nhóm đệ tử lôi Lục Triền ra khỏi võ đài Lăng Vũ không hiểu sao cảm thấy có chút bất hợp lý, mất một lúc lục lọi trí nhớ về cuốn tiểu thuyết hắn như bừng tỉnh đại ngộ! Bà ngoại a, đây không phải chính là đoạn sau khi Lục Triền trở về phòng thì cùng nữ chính lăn giường sao?Bây giờ Lục đại gia này bất tỉnh rồi thì Nhược Y Tuyết lên giường với ai?

Bất qúa đây cũng không phải truyện của Lăng Vũ, hắn cũng không muốn quản. Nữ chính dù thế nào cũng có ánh sáng Mary Sue, không có người này không phải còn người khác sao?

Trận đấu diễn ra từ sáng sớm đến qua giữa trưa mới tạm dừng để các đệ tử của môn phái nghỉ ngơi cũng để các trưởng lão bàn bạc kế hoạch về việc ma đạo lộng hành. Lăng Vũ chỉ chờ cái thời khắc này, cảm giác như lúc còn đi học, tiết 5 chỉ mong ngóng trống trường đánh mau một chút, đến lúc trống đánh trong tâm chính là gỡ bỏ xiềng xích đến với tự do, như tù nhân được phóng thích, như rùa con về với biển cả, như cách mạng nhìn thấy ánh sáng của Đảng..v..v..

Hai người đều là đệ tử cưng nên việc phục vụ cơm nước mang đến tận phòng cũng không lạ chỉ là có chút nuốt không tiêu...

Lăng Vũ là người lười ăn bẩm sinh, Cảnh Hoài là kẻ kén ăn, món ăn của Thanh Sơn Môn toàn là rau cùng đậu phụ, thịt xào qúa nhạt, cái này nhất định là nhà bếp hết muối đi!

- Vũ, ta đói...!

- Đừng kéo áo ta! Ta cũng đói...!

Hai đứa nhìn bàn cơm nửa ngày cuối cùng vẫn là bạn Lăng Vũ chủ chương trước

- Muốn ăn phải lăn vào bếp!

Rồi thật sự xách cổ Cảnh Hoài đến bếp ăn,

- Tần thẩm, thẩm cho con mượn bếp một chút!

- Hảo, ta cũng đang muốn xuống núi mua ít đồ!

Tần thẩm vốn là ' bếp trưởng ' của Thanh Sơn Môn tính tình ôn hậu lại rất quý mến Lăng Vũ, bất qúa lúc ra khỏi cửa bếp bà có chút lo lắng, giao bếp vào tay hai đứa nhỏ này sẽ không xảy ra hỏa hoạn đi!

Tần thẩm kỳ thực cũng không phải lo xa, các người hãy thử thống kê lại các nữ chính tiểu bạch thỏ không não vụng về trong ngôn tình cẩu huyết ba xu thường có tài nấu ăn thế nào?? Chỉ có ba từ

Thảm!

Rất thảm!

Cực kỳ thảm!

Loại nữ chính này mà xắn tay vào bếp thì không cháy lò nướng cũng nhất định nổ bình ga vậy nên luôn có một nam chính đối lập nấu ăn cực ngon...

Nhưng khoan đã...

Lăng Vũ không phải là nữ chính hơn nữa não cũng không bị hỏng đâu!

Tuy lúc chưa xuyên Lăng Vũ và Cảnh Hoài cũng không phải thục nữ gì, thậm trí còn suốt ngày đi đánh nhau với bọn khối trên nhưng hai đứa đều là con cả nên trưởng thành từ rất sớm, trình độ nấu ăn của hai đứa dù là món ăn thường ngày hay hảo hạng phức tạp cũng chỉ giới hạn bởi nguyên liệu đồ dùng thôi! Vậy nên, Tần thẩm, thẩm lo thừa rồi!

Lăng Vũ khéo léo chỉnh lại hai ống tay áo tử y thêu bạc sam rườm rà đeo vào tạp giề trắng, Cảnh Hoài vốn không quan trọng hình thức, ngay cả áo khoác cũng bỏ xuống mặc một thân trung y đơn giản lại tùy tiện. Nguyên liệu của nhà bếp cũng khá phong phú nhưng vẫn có chút thiếu thốn máy móc nên phải chia ra một đứa nhóm lửa một đứa gánh nước. Hai người lăn lộn trong bếp nửa ngày rốt cuộc cho ra lò được một nồi bánh bao nhân thịt mộc nhĩ, một đĩa thịt xào chua ngọt và một đĩa rau muống xào. Lăng Vũ rất chi là thỏa mãn với thành qủa, đang định bỏ bánh bao vào miệng liền thấy Cảnh Hoài vẫn chưa chịu ngồi xuống mà nhìn chằm chằm vào nồi bánh bao, qua một lúc liền xoay người muốn đi

Lăng Vũ: - Ngươi đi đâu thế? Không ăn à?

Cảnh Hoài: - Ta đi lấy cái này, ngươi ăn trước cũng được! Nhưng đừng ăn hết

Lăng Vũ cũng thật mặc kệ nó đi đâu, ngồi xuống bắt đầu hưởng thành quả lao động cực nhọc mới có được, ăn đến cực thỏa mãn nhưng khi ăn đến cái bánh bao thứ tư thì nghe thấy trong rừng trúc ' xoạt ' một cái, lấp ló hình như có bóng người đang ẩn nấp. Lăng Vũ theo bản năng như trên phim nâng cao cảnh giác lớn tiếng muốn quát lại không nghĩ đến miệng đang lấp đầy bánh bao, chữ bị nghẹn lại trong cuống họng:

- À ai? Au ước a! ( Là ai? Mau bước ra)

Cách phát âm này tự Lăng Vũ nghe cũng cảm thấy vô cùng buồn cười, thân ảnh trong bụi cây kia cứng lại sau đó rất miễn cưỡng bước từng bước cứng như đá ra trình diện Lăng Vũ. Ân, là một thiếu niên không cao hơn Lăng Vũ là bao gương mặt cũng gọi là dễ nhìn nhưng kém hơn so với Cảnh Hoài, bù lại đôi mắt rất to a, rất giống tiểu bạch thỏ, trên người còn mặc đồng phục của Thanh Sơn Môn chắc là người mới.

- Ngươi là đệ tử bổn môn sao?_ Lăng Vũ tiếp tục ăn bánh bao

-....!_ tiểu bạch thỏ mím môi, gật đầu

- Ngươi tới đây làm gì?

- Ta... ta đói....

Cái bánh bao trắng trắng tròn tròn sắp đưa vào miệng Lăng Vũ liền dừng lại, thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, thức ăn của Thanh Sơn Môn lại qúa quy củ nhạt nhẽo, chẳng trách lại bị đói. Lăng Vũ thở dài một tiếng bước đến, tay phải vươn về phía thiếu niên, rõ ràng cảm thấy cơ thể tiểu bạch thỏ kia rụt lại cứng đờ, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu thiếu niên, lúc nãy đứng xa nhìn không rõ, hiện tại mới biết thiếu niên này không ngờ cao như vậy

- Cho ngươi!_ Lăng Vũ đặt cái bánh bao vào lòng bàn tay thiếu niên, thấy tiểu bạch thỏ kia ngẩn người hắn liền lắc đầu muốn tiếp tục quay về bàn ăn

Hắn chính là vĩnh viễn không biết được chỉ vì cái bánh bao này mà hắn đem chính cuộc sống an nhàn hưởng lạc của mình quăng mất sau đó số phận còn bị buộc chặt với kẻ kia đời đời kiếp kiếp...

---------------

Hậu trường

Lăng Vũ thở dài một tiếng bước đến, tay phải vươn về phía thiếu niên, rõ ràng cảm thấy cơ thể tiểu bạch thỏ kia rụt lại cứng đờ, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu thiếu niên, lúc nãy đứng xa nhìn không rõ, hiện tại mới biết thiếu niên này không ngờ cao như vậy

Hoài Zanly( đạo diễn) hô: - Cắt! Lăng Vũ, ngươi tại sao lại kiễng chân lên? Lọt vào máy quay rồi!

Lăng Vũ: - Tại sao trách ta? Rõ ràng cái hòm này không đủ cao làm sao đối diện vỗ đầu hắn được

Hoài Zanly: - Cảnh Hoài! Cảnh Hoài, ta đâu có bảo ngươi lấy cái hòm thấp tè kia! Có tin ta trừ tiền lương ngươi không?

Cảnh Hoài: - Cũng chỉ có cái hòm đó! Chi phí làm phim hạn hẹp, ngươi còn trách ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.