Khi Ta 17

Chương 3




Nháy mắt đã đến cuối tháng Bảy, là thời điểm nóng nực nhất, điều hòa trong căn hộ của Tạ Vũ lại đột nhiên đình công, trong phòng nóng bức, nhưng cô lại không hứng thú lắm với cuộc sống về đêm xa hoa bên ngoài.

Cô chỉ có thể ngồi trước máy vi tính gọi điện thoại cho Lục Viễn nói chuyện phiếm.

May mà tín hiệu ngày hôm nay rất tốt, điện thoại nối rất nhanh, giọng nói bên trong vô cùng rõ ràng.

Lúc này chưa đến chín giờ, cuộc sống về đêm của Thượng Hải thậm chí còn chưa bắt đầu thật sự. Nhưng đầu bên kia điện thoại lại yên lặng đến độ dường như có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu trên núi.

Tạ Vũ cầm cái quạt điện nhỏ để trước mặt, vừa quạt vừa hỏi: “Bên anh nóng không?”

Lục Viễn nói: “Cũng tạm, ban ngày trên núi nóng buổi tối cũng khá mát mẻ.”

Tạ Vũ rên rỉ: “Hôm nay Thượng Hải nóng muốn điên luôn. Điều hòa trong phòng bị hỏng, ngày mai thợ mới tới nhà sửa được. Em chẳng có cách nào mà tĩnh tâm viết bản thảo đọc sách, đêm dài đằng đẵng cũng không biết sống thế nào nữa đây.”

Lục Viễn nói: “Vậy chi bằng em ra ngoài tìm chỗ nào mát mẻ ở một đêm đi. Không phải có nhà sách mở hai mươi tư giờ sao?”

Tạ Vũ cười: “Ở nhà sách một đêm thì chi bằng đi bar.”

Lục Viễn lại nghiêm túc nói: “Nếu đi bar thì đi chung với bạn, đừng đi một mình.”

Tạ Vũ cười ha ha: “Bỏ đi, em không có hứng.” Dừng một chút lại nói, “Em không muốn đeo mặt nạ trai thanh gái lịch nữa.”

Lục Viễn cũng cười: “Nhưng nóng như vậy một mình em ở nhà sống thế nào?”

Tạ Vũ nghĩ nghĩ, “Không sao, lên mạng bừa, chắc cũng qua nhanh thôi. Chờ đến khi buồn ngủ thì có nóng hơn nữa chắc chắn cũng ngủ được.”

Hai người trò chuyện thêm một hồi rồi mới cúp điện thoại.

Cúp điện thoại, Tạ Vũ rảnh rỗi liền thấy nóng hơn.

Cô dứt khoát mang giày thể thao, ra ngoài chạy bộ buổi tối.

Chờ đến khi đổ mồ hôi đầm đìa về nhà đã là một tiếng sau. Sau khi tắm xong mới thấy thoải mái hơn chút ít. Nhưng người vừa chạm vào giường lại nóng đến độ trằn trọc mãi, chỉ có thể ngồi dậy bật máy vi tính tiếp tục lên mạng một cách nhàm chán.

Bình luận và tin nhắn riêng trên weibo của cô phần lớn đều là mấy thông tin cung cấp vô vị, còn có mấy tin nhắn riêng nhờ giúp đỡ, na ná nhau, không phải bản thân mắc bệnh nặng thì là người nhà bệnh thời kì cuối không có tiền chữa trị, hi vọng đại phóng viên Tạ giúp đỡ phát động quyên góp.

Cô bấm vào mấy tài khoản đó xem thử, đơn giản toàn là lừa đảo qua mạng kĩ thuật vụng về.

Hết thảy mọi thứ đều nhàm chán như vậy, khó tránh khỏi nghĩ đến Lục Viễn ở trên núi. Anh thậm chí không có cả internet, một mình ở trong núi sâu tối đen, nỗi cô quạnh đó khiến cô khó có thể tưởng tượng.

Cô đang nghĩ ngợi, thì tài khoản QQ góc dưới bên phải máy vi tính có tin vang lên. Cô bấm xem, có một người lạ yêu cầu kết bạn. Ô xác thực thông tin bỏ trống, thông tin cũng tàm tạm, chỉ biết là đàn ông. Cô vốn tưởng là người lạ vô vị nào đó trên mạng, đang định bỏ qua, lại thấy ID đó là Lộ Viễn.

Cô nghi hoặc nhíu mày, bấm chấp nhận.

Đầu bên kia gửi thẳng yêu cầu gọi video. Tạ Vũ càng nghi hoặc hơn, vốn định hỏi một câu anh là ai, nhưng lại trực tiếp bấm chấp nhận yêu cầu gọi video.

Khuôn mặt của Lục Viễn bất thình lình xuất hiện trong màn hình máy vi tính.

Tạ Vũ nhất thời ngơ ngẩn.

Lục Viễn đang đeo tai nghe hướng về phía ống kính cười cười, giọng nói trầm thấp vang lên từ trong máy vi tính: “Sao nào? Choáng váng rồi à?”

Lúc này Tạ Vũ mới phản ứng kịp: “Tại sao là anh? Anh đang ở đâu vậy?” Nói xong mới cảm thấy mình hỏi thừa, cảnh sau lưng anh vừa nhìn chính là tiệm internet trong làng, cô gần như có chút hưng phấn muốn hét lên, “Đã trễ thế này rồi, sao anh lại ở tiệm internet?”

Lục Viễn ngược lại trông rất bình thản: “Em nói nóng quá không ngủ được, một mình ở nhà thì chán, đúng lúc anh cũng chán quá nên vào làng lên mạng.”

Anh nói thật thản nhiên, nhưng lồng ngực Tạ Vũ lại hơi ê ẩm ấm áp. Cô cười chống đầu nói: “Anh đặc biệt đến bầu bạn với em đúng không?”

Lục Viễn cười cười, không nói gì cả.

Tạ Vũ lại hỏi: “Có phải anh nhớ em lắm không?”

Lục Viễn quay đầu nhìn sang bên cạnh, hình như hơi ngượng, gật gật đầu, ừm một tiếng rất nhỏ.

Tạ Vũ thấy dáng vẻ khúm núm này của anh, không kìm được cười ha ha, lại muốn xuất hiện trước mặt anh, nhào vào lòng anh.

Cô chăm chú quan sát người đàn ông trên màn hình, hơn một tháng không gặp, ánh sáng tiệm internet lờ mờ, nhưng vẫn nhìn ra được anh đen hơn khá nhiều, có lẽ là do mấy ngày gần đây đang xây nhà.

Cô cầm lòng không đặng sờ màn hình máy vi tính của mình, như thể đang sờ anh qua màn hình.

Lục Viễn hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Tạ Vũ cười hì hì: “Em đang sờ anh.”

“Vô vị.” Lục Viễn câm nín đảo mắt, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.

Tạ Vũ nghiêng đầu nằm bò trên mặt bàn: “Anh ít tỏ vẻ đi, em thấy miệng anh vểnh lên đến khóe mắt rồi kìa.” Cô cố ý trêu anh, tay đặt ở cổ áo ngủ, ra vẻ như kéo xuống, “Anh muốn sờ em không?”

Lục Viễn trừng mắt, luống cuống tay chân thu nhỏ màn hình, rồi sau đó nghiến răng nghiến lợi hướng về phía webcam nói, “Em điên rồi sao? Chỗ này là tiệm internet, xung quanh có người đấy!”

Tạ Vũ cười run hết cả người: “Em trêu anh thôi.”

Lục Viễn sầm mặt: “Em còn như vậy nữa thì anh về đấy.”

Tạ Vũ vội kìm lại nụ cười càn rỡ: “Em thật sự nhớ anh lắm, muốn ôm anh muốn hôn anh muốn ngủ chung với anh.”

Vì Lục Viễn đeo tai nghe, cô không cần lo người ta nghe thấy mấy câu nói mờ ám này của mình, nên nói trắng trợn rõ ràng. Nhưng Lục Viễn thì khác, xung quanh toàn là mấy thiếu niên bị bỏ lại lên mạng, rõ ràng biết người khác không nghe được những lời này, nhưng vẫn vô cùng mất tự nhiên, muốn bắt Tạ Vũ câm miệng nhưng lại không nỡ.

Đàn ông thật ra cũng thích lời đường mật, đặc biệt là khi biết lời đường mật này xuất phát từ đáy lòng.

Tạ Vũ nói xong, lại hỏi anh: “Anh thì sao?”

Lục Viễn ừm một tiếng.

Tạ Vũ cười: “Em biết anh sợ người ta nghe, vậy anh gửi tin đi.”

Lục Viễn cười, gõ bàn phím một lúc, một hàng chữ gửi tới: Anh rất nhớ em.

Tạ Vũ thấy chữ đó, khóe miệng cong lên cười rạng rỡ. Cô dời máy vi tính lên giường, nằm bò trên giường nói: “Tối nay chúng ta trò chuyện suốt đêm được không?”

Lục Viễn nói: “Được.”

Không biết có phải là vì thấy Lục Viễn không, mà đêm hè oi bức dường như thoáng cái trở nên mát mẻ, những phiền muộn ngột ngạt không vứt ra được trong lòng không thấy đâu nữa.

Nhưng dù hưng phấn thế nào đi nữa, trò chuyện mãi thì cơn buồn ngủ vẫn ập tới, gần mười hai giờ, mí mắt Tạ Vũ bắt đầu đánh nhau.

Lục Viễn cười nói: “Mệt thì ngủ đi, sau này nói chuyện tiếp.”

Tạ Vũ cố gắng mở to hai mắt: “Anh thì sao?”

“Anh cũng hơi mệt rồi, ở tạm tiệm internet một đêm, sáng mai về rồi ngủ một giấc đàng hoàng.”

Tạ Vũ nói: “Vậy được rồi. Nhưng anh đừng tắt video, em cũng để máy vi tính đó, ngủ một giấc dậy cũng có thể thấy anh.”

Lục Viễn dở khóc dở cười: “Được.”

Lúc này Tạ Vũ mới hài lòng mà dời máy vi tính một chút, vẫn ở bên gối, mở mắt ra chính là màn hình máy vi tính.

Cô nhắm mắt lại ngủ say rất nhanh, thế nhưng không biết Lục Viễn vẫn luôn nhìn cô, nhìn rất lâu rất lâu.

Một giấc thức dậy, bầu trời đã ửng màu trắng bạc.

Màn hình máy vi tính đã ở chế độ chờ, cô vội bật lên, gọi video vẫn đang kết nối. Lục Viễn đang ngủ, một bóng người xuất hiện trong màn hình, đắp một chiếc áo khoác cho anh.

Cô nhận ra bóng người đó, là Hướng Vân.

Thấy Lục Viễn mở mắt, Tạ Vũ vội nhắm mắt vờ như vẫn đang ngủ.

“Sao anh ở tiệm internet cả đêm vậy?” Hướng Vân hỏi.

Lục Viễn dụi mắt: “Tôi đang gọi video với Tạ Vũ.”

Anh liếc nhìn màn hình, thấy Tạ Vũ vẫn đang ngủ.

Hướng Vân cũng thấy một người phụ nữ nằm trên giường trong máy vi tính.

Cô ấy cười nhạt: “Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ anh sẽ có dáng vẻ này, anh nghiêm túc sao?”

Lục Viễn yên lặng chốc lát, nói: “Phải.”

“Anh không đề nghị tôi đi Thượng Hải cũng là vì cô ấy?”

Lục Viễn nói: “Chuyện này không liên quan đến cô ấy.”

“Có.” Hướng Vân nói, “Tôi biết.”

Lục Viễn nói: “Tôi chỉ hi vọng cô lựa chọn chính xác.”

Hướng Vân cười hỏi: “Tại sao là cô ấy?”

Lục Viễn nói: “Tôi không biết.”

Hướng Vân lại cười cười: “Cô ấy rất tốt.”

Lục Viễn cũng hiếm khi cười một tiếng: “Tốt hay không cũng là cô ấy.”

Hướng Vân nói: “Anh còn muốn ngủ thêm không? Nếu mệt thì có thể đến phòng làm việc của tôi nghỉ một lúc.”

Lục Viễn lắc đầu: “Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ về thôn.”

Hướng Vân nói: “Vậy tôi đi làm đây.”

Chỉ có lác đác mấy người ở suốt đêm trong tiệm internet. Chờ Hướng Vân rời khỏi, Lục Viễn xoa đôi mắt và ấn đường mệt mỏi, khi mở mắt lần nữa, lại thấy Tạ Vũ đang nằm không biết lúc nào đã mở mắt thật to, như cười như không nhìn anh.

Lục Viễn thoáng sửng sốt: “Em dậy lúc nào vậy?”

Tạ Vũ nói: “Khi Hướng Vân khoác áo cho anh.”

Lục Viễn nói: “Nghe thấy rồi?”

“Nghe thấy.”

Lục Viễn cười cười: “Còn muốn nói chuyện nữa không?”

Tạ Vũ nói: “Thấy anh mệt ra cái dạng gì rồi, mau ăn cơm rồi về ngủ đi, hai tiếng sau em sẽ kiểm tra.”

Lục Viễn cười: “Hoan nghênh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.