Khi Sư Phụ Hắc Hóa

Chương 19: Đũa phép




Ba người Đại Thiên còn dự định đứng lên chào Kim Dũng cho phải phép, nhưng chưa kịp làm gì thì ông đã phất tay ngăn cản

“Không cần khách sáo quá làm gì, ta chỉ nói vài câu rồi đi thôi.”

Ba người bất đắc dĩ ngồi im đó cam chịu, không phải là họ muốn như vậy, mà là vừa rồi sau khi Kim Dũng phất tay, một cỗ Đấu Khí mạnh mẽ đè họ không thể cử động được.

Kim Dũng có vẻ vô cùng gấp gáp, nên ông không đợi bọn họ kịp nói gì, đã tiếp tục nói

“Một lát nữa đến trưa, ta sẽ dẫn người đi trước.”

Một thông báo đột ngột này đem cả ba người cho giật mình kinh hoảng, trong ba người Hàn Hạo trong vô hình đã trở thành người chỉ huy, bởi vậy không một ai giành, chính Hàn Hạo tự mình hỏi

“Tại sao lại gấp như vậy?”

“Những kẻ địch kia số lượng lớn, hành quân sẽ chậm. Nhưng đàn trâu là Yêu Thú, bọn chúng không có khái niệm chạy chậm, nếu đợi đến ngày mai, chỉ sợ không cách nào đuổi kịp được chúng.” Kim Dũng lo lắng đáp.

Ba người Hàn Hạo ngây ra đó không biết phản ứng như thế nào, mọi chuyện xảy ra thật sự là quá nhanh và quá đột ngột. Kim Dũng cũng không để tâm nhiều, vừa trả lời xong lại tiếp tục nói

“Nhưng khi ta đi rồi, các ngươi phải nhanh chóng tận dụng thời gian khôi phục thương thế, đồng thời đề cao cảnh giác.”

“Đề cao cảnh giác?” Ba người đồng loạt kinh ngạc thốt lên.

Việc thứ nhất thì bọn họ có thể hiểu được, nhưng cảnh giác là cảnh giác thế nào, bọn họ hiện tại đang ở Cương Tộc, chứ không còn ở rừng nữa. Chỉ thoáng một chốc, Hàn Hạo cùng Phục Ân như có điều ngộ ra, cả hai nhẹ giọng lầm bầm

“Chẳng lẽ…….”

Kim Dũng trầm mặc nhìn hai người họ. trong ánh mắt uy nghiêm của ông toát lên từng tia cảm xúc bất đắc dĩ, được một lát, ông mới nhìn hai người Hàn Hạo nói

“Chắc các ngươi cũng rõ rồi, trong Cương Tộc vẫn còn rất nhiều tranh đấu. Trên danh nghĩa thì Hành Mân thuộc quyền quản lý của ta, nhưng thật sự hắn lại là người của phe khác. Không nói đến tranh đấu, trong chuyện này có liên quan đến Nhân Tộc, ta không muốn ảnh hưởng đến an toàn của người trong tộc.”

“Ý ngài là?” Hàn Hạo khó hiểu hỏi lại.

“Rất có thể bọn họ sẽ bỏ các ngươi mà đi trinh sát trước, đồng thời gọi người bên phe đó đến. Ta muốn các ngươi từng giây từng phút cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần, bọn họ có thể sẽ không cho các ngươi đi dễ dàng như vậy, đa phần là do sợ các ngươi làm hỏng chuyện. Nhưng nếu thật sự cần thiết, các ngươi có thể tự mình đi trước, không cần phải đợi bọn họ.”

Ba người nghe đến đầu choáng mắt hoa, Hàn Hạo cùng Phục Ân tuy là thực lực cùng tài chỉ huy đều rất tốt, nhưng bọn họ cũng chỉ là những người vừa vào cái võ đài chính trị này, chỉ biết một chút ít, không rõ ngọn nguồn mọi thứ, bởi vậy hiện tại tình hình thay đổi liên tục khiến bọn họ cũng không thể nghĩ ra điều gì tốt.

Còn về phần Đại Thiên,…… Hắn hiện tại đang trợn tròn hai mắt nhìn ba người nói chuyện, không cách nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

“Đừng nghĩ nhiều nữa, đợi sau bữa cơm trưa, bọn ta sẽ lén lút rời đi. Đợi đến tối, nếu có người hỏi, các ngươi cứ nói là bọn ta đang tu luyện sâu là được.” Kim Dũng trấn an cùng dặn dò.

Sau đó, ông cũng không nói nhiều nữa, xoay người định rời đi. Ngay lúc này, Hàn Hạo mới vô cùng buồn bã hỏi

“Cương Tộc chúng ta thật sự là có nhiều tranh đấu như vậy sao?”

Kim Dũng khựng người lại một chốc, sau đó bất đắc dĩ lắc lắc đầu đáp

“Đó chỉ là số ít mà thôi, hiện tại còn rất khó giải quyết, nhưng bọn chúng bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian.”

Nói dứt câu, ông dùng một ánh mắt đầy thâm ý nhìn về Đại Thiên, sau đó dứt khoát biến mất, để lại ba người ngơ ngác nhìn theo ông.

Lại qua một lát, ba người mới dần hồi tỉnh lại, Hàn Hạo ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Đại Thiên nói

“Hiện tại ta sẽ cho ngươi dùng viên Sinh Mệnh Đan thứ ba, tuy thời gian có chút sớm, nhưng bọn ta sẽ dốc toàn lực giúp ngươi tiêu hóa dược lực.”

Dứt lời, hắn không thèm chờ Đại Thiên trả lời, một lần nữa xoay sang Phục Ân nói

“Việc này cần sự phối hợp của ngươi rồi.”

Phục Ân nghiêm túc gật gật đầu, tuy lần này cũng không nguy hiểm đến tính mạng cùng an toàn của bọn họ. Nhưng lời của Kim Dũng nói, bọn họ vẫn nhớ, không một ai trong bọn họ muốn an toàn của Cương Tộc bị đe dọa.

Vả lại một nhánh quân tinh nhuệ như vậy trà trộn quấy phá, dù là Đại Thiên cũng không muốn những kẻ như vậy tồn tại.

Đại Thiên cũng biết hiện tại không phải là lúc khách sáo, bởi vậy, hắn dứt khoát gật đầu chấp nhận, ba người trực tiếp ngồi thẳng tại bàn, sau khi Đại Thiên dùng Sinh Mệnh Đan, cả ba lập tức tiến vào trạng thái chữa thương.

Thật sự thì Hàn Hạo cùng Phục Ân nói giúp, nhưng chẳng giúp được bao nhiêu, ngược lại bọn họ hưởng lợi khá lớn.

Bởi vì thực lực của Đại Thiên còn yếu, nên mỗi lần dùng thuốc, dược lực sẽ tản ra khỏi cơ thể rất nhiều, làm hao phí cùng chậm lại tốc độ chữa thương.

Mà Hàn Hạo cùng Phục Ân không cách nào tiến vào bên trong cơ thể Đại Thiên điều tiết, bởi vì ở trong cơ thể Đại Thiên luôn luôn tồn tại vài nguồn năng lượng ngăn cản không cho bọn họ vào.

Bởi vậy nên hai người họ chỉ có thể tận lực giữ vững không cho dược lực tản đi quá nhiều, nhưng trong quá trình này, hai người cũng hấp thụ được không ít dược lực, vô tình hồi phục lại thực lực cho bản thân.

Hàn Hạo cùng Phục Ân cũng không nghĩ còn có chuyện này xảy ra, trong lòng hai người lúc đầu còn có chút kháng cự, cảm thấy không đúng với Đại Thiên, nhưng sau một hồi, bọn họ biết nếu họ không hấp thụ, thì Đại Thiên cũng không hấp thụ kịp những thứ này, bởi vậy, họ cũng dần trầm mê vào cảm giác sảng khoái này, quên mất hết mọi thứ xung quanh.

Ba người cứ như vậy chìm đắm vào trong chữa thương, quên hết mọi thứ xung quanh.

Cứ như vậy thẳng đến lúc tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, ba người mới lờ mờ thức dậy.

Hàn Hạo bực dọc trèo xuống bàn, tiến ra mở cửa. Nói đến ba người thật sự là có chút dị rồi. Trong căn phòng này chỉ có bàn, ghế cùng một cái giường để ngủ, khá là đơn giản. Tuy vậy, họ không chọn giường để ngồi, mà trực tiếp ngồi lên bàn, cũng không biết phải nói như thế nào cho phải.

Tâm tình hiện tại của Hàn Hạo vô cùng không tốt, đổi lại là ai thì cũng vậy. Đối với một người tu luyện, thì thời gian tu luyện càng dài hiệu quả càng tốt, đó là bởi vì Đấu Khí trong không khí đã dần hội tụ lại dày đặc xung quanh rồi, còn một điều nữa là tâm thần đã hoàn toàn chú tâm vào việc tu luyện.

Hơn nữa lần này dưới tác dụng của Sinh Mệnh Đan, cho dù là Kim Dũng thì cũng rất khó dứt ra được.

Tay nắm chốt cửa, Hàn Hạo mạnh mẽ giật mạnh ra, dường như muốn mượn sức tiêu diệt đi trạng thái tức giận của mình.

Nhìn thấy vậy, cả Phục Ân cùng Đại Thiên đều cảm giác buồn cười, lúc trước bọn họ đối mặt là một Hàn Hạo lúc nào cũng nghiêm túc, cứng rắn, hiện tại lại được đối mặt với một Hàn Hạo cực kỳ dễ gần như vậy, nên cảm giác vô cùng lạ lẫm, nhưng cũng vô cùng thú vị.

Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, bên ngoài có vài tên Binh Sĩ cầm trên tay từng mâm thức ăn đầy kín thịt và rau quả. Chỉ nhìn thoáng qua như vậy, Hàn Hạo đã biết những người này mang thức ăn trưa tới.

Chỉ có điều thời gian dường như có chút lâu rồi, Hàn Hạo cũng không dám chắc hiện tại là lúc nào, trong lòng âm thầm suy tư.

Mà thấy Hàn Hạo trầm mặc, những Binh Sĩ này còn nghĩ là đối phương khó chịu, bởi vậy vội vàng nói

“Để ngài chờ lâu như vậy là do mọi người còn phải thu dọn chiến trường cùng trấn an người dân, mong ngài thông cảm.”

“Hiện tại là lúc nào rồi?” Hàn Hạo vẫn giữ một bộ dáng trầm mặc trả lời. Tuy trong lòng hắn nghĩ khác, nhưng nếu đối phương đã hiểu lầm một thứ gì đó, thì hắn cũng không cần thiết phải giải thích.

“Còn khoảng ba tiếng nữa là trời sẽ tối.” Tên Binh Sĩ nọ chi tiết đáp.

Hàn Hạo gật gù tỏ vẻ hiểu, hắn cũng không ngờ mình lại tập trung tu luyện lâu như vậy, thật sự là có chút không cẩn thận rồi, cảnh giác gì đó đều bị vứt đi hết, Hàn Hạo âm thầm tự trách.

Ngay lúc này, Đại Thiên cùng Phục Ân cũng từ trên bàn bước xuống, sau đó đi ra xem chuyện gì xảy ra. Thấy Hàn Hạo im lặng đứng đó, Phục Ân mới cất tiếng nói

“Làm phiền mọi người rồi, mau mau đem vào bên trong, đừng đứng bên ngoài như vậy.”

Những Binh Sĩ kia vội vàng cúi người đáp một tiếng, sau đó mang thức ăn vào. Sở dĩ bọn họ cung kính như vậy, là bắt nguồn từ thực lực. Những tạp vụ như thế này, thường là những người thực lực thấp mới làm, mà những người trước mắt, thực lực cao nhất chỉ mới là Chiến Sư Sơ Giai, còn phần lớn vẫn là Chiến Sĩ, có lẽ là vừa gia nhập quân đội mà thôi.

Hàn Hạo hiện tại mới bừng tỉnh, vừa nãy hắn suy tư quá nhiều, trong phút chốc lại thất lễ rồi. Phục Ân thấy hắn lại có xu hướng lâm vào suy nghĩ lung tung liền buồn cười đến vỗ vai trấn an người bạn này.

Đại Thiên thì không hề quan tâm đến bọn họ mà hỗ trợ những Binh Sĩ kia đưa thức ăn vào.

Đợi mọi chuyện xong xuôi, những Binh Sĩ kia lần lượt cúi chào rồi đi ra ngoài, Hàn Hạo lúc này mới thoát khỏi trầm tư, gọi với theo hỏi

“Thức ăn đã đưa đến cho mấy vị đại nhân kia chưa?”

Binh Sĩ khựng lại một chút, sau đó cung kính đáp

“Bọn họ đã nhận được thức ăn rồi thưa ngài.”

Hàn Hạo gật gật đầu xem như là chấp nhận, những Binh Sĩ kia thấy hắn không hỏi gì nữa, cũng thuận thế lui ra ngoài.

Sở dĩ Hàn Hạo hỏi như vậy, hoàn toàn là để xác nhận xem Kim Dũng đã đi hay chưa. Hiện tại xem ra là do kế hoạch có thay đổi, Kim Dũng vẫn còn ở lại, nhưng có lẽ sau khi nhận thức ăn cũng đã đi rồi, nhưng ít nhất, những Binh Sĩ ngoài kia còn chưa biết, Hành Mân cũng sẽ không làm khó gì bọn họ cả.

Đợi bọn họ đi hết rồi, Đại Thiên nhìn Hàn Hạo cùng Phục Ân còn lâm vào suy nghĩ của riêng mình, cảm thấy chán ngán nên cất tiếng hỏi

“Hiện tại chúng ta làm gì?”

Hàn Hạo nghe xong, theo quán tính đáp

“Hiện tại chúng ta….”

Nhưng còn chưa nói xong, hắn đã kinh ngạc trố mắt lên nhìn Đại Thiên, cả người trong phút chốc cứng ngắc lại. Mà Phục Ân do Hàn Hạo đột nhiên ngừng lại, cũng sực tỉnh, hai mắt đồng dạng nhìn về phía Đại Thiên, tiếp sau đó, hắn cũng ngây ngốc giống như Hàn Hạo.

“Ngươi đi lại được rồi………” Cả hai người đồng thanh lắp bắp hỏi.

Đại Thiên ngây người ra vài giây không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tiếp sau đó, hắn mới hiểu chuyện gì, nhưng hắn cũng giống như hai người kia, đứng ngây người lắp bắp không biết phải đáp như thế nào.

Qua một lát, Hàn Hạo là người trước tiên tỉnh táo lại, hai mắt hắn trở nên sùng bái, than thở

“Sinh Mệnh Đan thật kỳ diệu.”

Phục Ân gật gật đầu, sau đó mới nói theo

“Chẳng những Đại Thiên có thể nhanh chóng khôi phục lại như cũ, mà ngay cả chúng ta cũng được hưởng sái không ít.”

Ngây người một lát, Hàn Hạo mới vội vàng kiểm tra thân thể của mình, vừa kiểm tra, hắn liền mừng rỡ, tuy thương thế vẫn chưa hoàn toàn khỏi, nhưng ít nhất cũng đã đỡ hết tám thành rồi, chỉ cần dưỡng thương một thời gian ngắn nữa, chiến lực sẽ khôi phục lại đỉnh phong.

Hai người nhìn nhau cười cười không nói gì, chỉ có Đại Thiên là vẫn lắp bắp đứng ngây ngốc ra đó.

Điều này là do những lần bị thương nặng lúc trước, Đại Thiên một lần dưỡng thương là vài tháng, thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, đã vậy thương thế cũng còn chưa khỏi hẳn.

Vậy mà lần này chỉ dùng ba ngày, thương thế đã khôi phục gần hết, trong lúc nhất thời hắn không cách nào phản ứng kịp. Lại qua một lát, Đại Thiên mới dần dần tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên của hắn là Sinh Mệnh Đan kia quá kỳ diệu rồi, ý nghĩ thứ hai là vô cùng cảm kích Kim Dũng.

Đợi Đại Thiên thoát khỏi tâm tư hỗn loạn, trước mắt hắn là Hàn Hạo cùng Phục Ân đang mỉm cười nhìn mình.

Cũng không kéo dài thời gian nữa, Hàn Hạo vỗ vỗ vai Đại Thiên trấn an

“Được rồi, có gì thì để sau rồi nói, hiện tại chúng ta dốc sức hấp thụ toàn bộ năng lượng còn lại của Sinh Mệnh Đan đi, đừng để lãng phí.”

“Hiện tại không phải là lúc để tu luyện.” Phục Ân đột ngột ngắt lời, sau đó tiếp tục giải thích

“Còn một đống thức ăn chờ chúng ta giải quyết đây này.”

Đại Thiên cùng Hàn Hạo nghe xong, lập tức hiểu rõ rồi, cả ba người cười lớn một tiếng, sau đó đồng loạt lao đầu vào ăn. Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc bọn họ đã đói rã ruột, cả ba không thèm giữ hình tượng gì nữa, dốc sức tranh đoạt thức ăn, thậm chí Hàn Hạo còn leo lên bàn ngồi giành.

Không khí vô cùng vui vẻ và hòa thuận, tình cảm giữa ba người cũng dần dần theo đó mà tăng lên.

Ăn xong, cả ba lại một lần nữa trở về tu luyện, nhưng địa điểm lần này là trên giường, dù sao thì trên bàn cũng đã bày ngập tràn thức ăn rồi.

………………………………………………..

Đêm đến, cửa phòng nhẹ nhàng hé mở, một bóng người lao vút vào trong phòng. Ngay sau đó, căn phòng được đốt sáng lên, chiếu rõ khuôn mặt người này.

Người này chính là Hàn Hạo.

Ngay khi Hàn Hạo vừa bước vào, Phục Ân đang tu luyện trên giường vội vàng đứng dậy ra nghênh tiếp

“Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Kim thành chủ đã dẫn mọi người đi mất rồi, còn bên ngoài Hành Mân kêu người bao vây rất chặt, tuyệt đối không dễ dàng ra khỏi thành. Hơn nữa,……..”

“Lúc ta trốn ở gần cổng thành đông, còn thấy một nhóm năm người ra khỏi thành, bọn họ ăn mặc quần áo mỏng, rất có thể là đi trinh sát rồi.”

Phục Ân nghe vậy thì vô cùng hụt hẫng, tâm tình cũng theo đó mà sa sút, qua một lát, hắn mới ủ rũ nói

“Vậy là bọn họ thật sự bỏ rơi chúng ta lại.”

Hàn Hạo tràn đầy áp lực gật đầu, hiện tại chỉ có thể hi vọng Hành Mân không tìm cách giữ bọn họ ở lại là được rồi, dù sao bọn họ cũng không thể tìm Kim Dũng làm chỗ dựa nữa.

Đại Thiên đứng diễn luyện cho thân thể linh hoạt ở góc tường, thấy hai người trầm tư, cũng tiện tay thu công bước lại gần xem xét, nhưng sắc mặt của hắn cũng không thể nào tốt được.

Thấy Đại Thiên như vậy, Hàn Hạo lo lắng hỏi

“Chuyện gì vậy? Thương thế vẫn chưa khá hơn chút nào sao?”

Đại Thiên lắc lắc đầu trầm mặc, sau một hồi, mới vô cùng buồn bực đáp

“Năng lượng Lôi Điện kia, ta không cách nào điều động được nữa.”

.....................................................................................................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.