Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn

Chương 21




Không lâu sau, cô đã nghe thấy tiếng chuông tan học. Một lát sau, cô nhìn thấy một tốp học sinh sôi nổi hoạt bát cùng nhau đi ra ngoài. Mặc dù đông người nhưng lại có trật tự, không ai chạy nhảy đùa giỡn, đều ngoan ngoãn xếp hàng đôi, dẫn đầu hàng ngũ là giáo viên chủ nhiệm mỗi lớp.

Cố Niệm vừa nhìn đã thấy Bánh Gạo Nhỏ trong đội ngũ. Cậu bé đang đứng hàng đầu tiên cùng với Tiểu Hữu Cẩn. Hai cậu bé cười hi hi, cũng không biết đang nói cái gì mà vui vẻ như vậy.

“Cố Niệm.”

Cố Niệm quay đầu lại thì thì thấy Tống Vũ cũng vừa mới xuống xe, đang mỉm cười đi về phía cô.

Lúc này, Bánh Gạo Nhỏ ở trong hàng dường như đã nhìn thấy Cố Niệm, cậu bé nghển cổ lên vẫy tay chào cô, cất cao giọng nói trong trẻo: “Mẹ!”

Nhìn thấy Tống Vũ cũng ở đó, cậu vội nhắc nhở Tiểu Hữu Cẩn: “Mẹ anh cũng đến rồi kìa!”

Tiểu Hữu Cẩn vội nhìn qua bên đó, vui sướng khua tay, cùng Bánh Gạo Nhỏ gọi mẹ. Hai đứa trẻ đều không thể đợi được, nhưng cũng không thể không đi theo hàng. Khó khăn lắm mới đi đến cổng trường, Cố Niệm và Tống Vũ đi đến, hai cậu bé lập tức sà vào lòng mẹ mình.

Cố Niệm và Tống Vũ chào hỏi giáo viên chủ nhiệm, hỏi tình hình học tập của hai cậu bé. Giáo viên chủ nhiệm tươi cười nói mọi chuyện đều tốt, còn nói chi tiết về tình hình học tập và nghỉ ngơi của hai cậu bé hôm nay, đã học những gì, ăn những gì với Cố Niệm và Tống Vũ.

Sau đó, Bánh Gạo Nhỏ chào tạm biệt Tiểu Hữu Cẩn, theo Cố Niệm lên xe.

“Mẹ, hôm nay con ở lớp thực sự rất ngoan.” Bánh Gạo Nhỏ nói.

“Vậy con chơi với các bạn trong lớp thế nào?” Cố Niệm hỏi.

Bánh Gạo Nhỏ gật đầu lia lịa, “Các bạn đều rất tốt, con và Hữu Cẩn đều đã có bạn mới.”

“Ngoan lắm.” Cố Niệm cười khen ngợi cậu bé.

Bọn họ đến Sở Thiên, cũng sắp đến lúc Sở Chiêu Dương tan làm. Bây giờ, nhân viên của Sở Thiên không ai không biết Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ. Hai người vừa vào trong đã nghe thấy một tràng chào hỏi: “Chào phu nhân. Chào thiếu gia.”

Bánh Gạo Nhỏ vô cùng xấu hổ, những người lớn này vì sao đều lấy lòng cậu chứ?

Cậu bé cảm thấy như vậy không được tốt cho lắm, vì vậy cậu lễ phép chào lại: “Cháu chào chú, chào cô.”

Dáng vẻ lễ phép như vậy thực sự khiến các nhân viên âm thầm cảm thán, tiểu công tử của nhà tổng giám đốc được dạy dỗ thật tốt.

Cố Niệm đang định dẫn Bánh Gạo Nhỏ đi đến thang máy, đột nhiên nghe thấy tiếng nhân viên nhỏ giọng ồ lên. Cố Niệm dừng bước, quay đầu lại nhìn thì thấy Tô Hân Nhã đeo kính râm tiến vào. Tuy nhiên với sự nổi tiếng của cô ta, cho dù có đeo kính râm cũng chỉ làm tăng thêm khí chất mà thôi, chẳng hề có chút tác dụng che giấu diện mạo. Vì vậy tất cả mọi người đều ngay lập tức nhận ra cô ta. Song Tô Hân Nhã vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, ngẩng đầu sải bước, khí chất đó khiến người ta không dám tùy tiện bước tới. Vì thế cũng không ai dám tiến lên xin cô ta kí tên, chụp ảnh chung.

Ánh mắt Tô Hân Nhã ẩn sau cặp kính râm vô cùng đắc ý, xem ra bọn họ đều nhận ra cô ta. Cô ta rất hưởng thụ cảm giác ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cô ta. Tô Hân Nhã đi giày cao gót mười phân, bước trên sàn lát nền đá hoa, phát ra tiếng “cộp cộp” giòn tan, cô ta kiêu ngạo hất hàm, đi thẳng đến quầy lễ tân.

Nhân viên quầy lễ tân nhìn thấy cô ta vô cùng kích động, nói chuyện cũng lắp bắp.

“Cô… cô là Tô Hân Nhã, Tô lão sư phải không?”

Tô Hân Nhã rất hưởng thụ người khác gọi cô ta là Tô lão sư. Điều này chứng tỏ địa vị và kỹ năng diễn xuất của cô ta đã đủ giỏi để được gọi bằng tiếng “lão sư” (1) này. Điều này chứng tỏ địa vị của cô ta đã được công nhận. Mặc dù nói, gọi là lão sư nghe khiến mình già đi. Nhưng Tô Hân Nhã vẫn cảm thấy trang trọng hơn khi nghe được gọi là cô Tô. Vì thế tâm trạng của cô ta càng tốt, nở nụ cười tươi như hoa với nhân viên lễ tân.

(1) lão sư: Trong giới nghệ sĩ Trung Quốc, khi một người làm lâu một cương vị, thực lực được công nhận thì sẽ được gọi là lão sư. Giống như Thầy Hà trong Happy camp.

Nhân viên lễ tân thấy nụ cười đó vừa mừng vừa lo, cuống quýt lấy sổ và bút ra, tay không nhịn được run rẩy.

“Tô… Tô lão sư, cô có thể ký tên cho tôi không?”

Tô Hân Nhã cười híp mắt gật đầu, nét bút lia lịa trên quyển sổ căn bản không nhìn ra chữ gì.

Sau đó lại nói: “Có muốn chụp ảnh chung không?”

“Có. Có chứ!” Nhân viên lễ tân lấy điện thoại di động ra, Tô Hân Nhã nhận lấy, hai người chụp chung một bức ảnh tự sướng.

“Tô lão sư, cô đến tìm ai?” Lúc này nhân viên lễ tân mới nhớ ra chức trách của mình.

“Tôi đến tìm Trì Dĩ Hằng của bộ phận kế hoạch.”

“Được rồi. Cô đăng ký là có thể vào trong.” Nhân viên lễ tân nói, đưa phiếu đăng ký cho cô ta.

Tô Hân Nhã lại tùy tiện ký tên, ánh mắt nhân viên lễ tân nhìn chằm chằm vào phiếu đăng ký, hận không thể lát nữa xé phần ký tên trên phiếu đăng ký ra.

“Cô biết đường đến bộ phận kế hoạch không? Có cần tôi dẫn cô đi không?” Nhân viên lễ tân lại hỏi.

“Không cần. Tôi biết đường rồi.” Tô Hân Nhã tươi cười, đi vào bên trong. Đúng lúc gặp Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ trước thang máy.

Tô Hân Nhã nhớ lại lúc trước ở ven đường nhìn thấy bộ dạng lôi lôi kéo kéo của Trì Dĩ Hằng và Cố Niệm, mặt cô ta sa sầm. Cô ta đi đến trước mặt Tô Tô, lạnh giọng nói: “Cố Niệm, tôi cảnh cáo cô, Trì Dĩ Hằng và tôi đã ở bên nhau. Cô đừng quấn lấy anh ấy nữa!”

Cố Niệm không muốn nói chuyện dù chỉ là một chữ với kẻ tự nói một mình, tự cho mình là đúng. Giải thích với cô ta, chỉ là phí lời. Vì vậy, Cố Niệm dùng ánh mắt không hề che giấu giống như đang nhìn kẻ thần kinh liếc nhìn Tô Hân Nhã.

Ánh mắt đó vừa nhìn đã biết, Tô Hân Nhã cũng nhìn ra. Sau đó, thấy Cố Niệm không nói năng gì dẫn Bánh Gạo Nhỏ vào trong thang máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.