Khi Phù Thủy Xuyên Không

Chương 3




Một bữa cơm không tính là quá vui vẻ nhưng cũng không được coi là quá tệ, tất cả mọi người trò chuyện với nhau câu được câu không, chỉ trừ Trà Xanh và Du Dĩ Nhiên bởi vì đang cãi nhau mà không ai nói với ai câu nào. Đừng thấy Du Dĩ Nhiên bình thường khù khờ , thực ra tính khí của cô cũng rất bạo gan, dám trực tiếp ném Trà Xanh đi. Mặt của Trà Xanh cả buổi tối đen lại, nhìn ai cũng đều như kẻ thù.

Tôi cũng không có tâm tư đi quản lý chuyện khỉ gió của bọn họ, ánh mắt vẫn lòng không yên luôn bị người bên cạnh hấp dẫn.

Cola thì lại như mất hồn, gắp thức ăn rất ít. Được tôi gắp thêm thức ăn cho cậu ấy cũng chỉ cười qua loa, không hề chủ động nói chuyện với tôi. Nhưng dáng vẻ kia của cậu ấy rõ ràng lại không giống như đang cáu kỉnh.

Cơm nước xong, tôi ở lại phòng khách ngồi nói chuyện với chú Lâm và dì Tần, sau khi nói luyên thuyên thật lâu mới chợt phát hiện Cola không thấy đâu. Tôi cho là cậu ấy đi vệ sinh nhưng ngồi thật lâu cũng không thấy người nào đó trở lại. Tôi viện cớ rời đi, tìm từng lầu một cũng không thấy bóng dáng người mình cần tìm.

Đi tìm khắp hai nhà vệ sinh, tôi liền lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho cậu ấy. Thì đột nhiên cửa được mở ra, Cola từ bên trong đi ra ngoài, sắc mặt không tốt lắm, cho dù ánh đèn ở hành lang hơi tối, tôi cũng nhận thấy rõ ràng trên trán của ấy đang rịn một tầng mồ hôi thật mỏng .

Tôi khẩn trương cầm tay của cậu ấy, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của cậu lạnh toát: "Sao vậy, trên người sao ra nhiều mồ hôi thế này?"

Cola vừa nhìn thấy tôi liền giật mình, sau đó cười ôm lấy tôi nói: "Không việc gì, mặc quá ít thôi, hình như bị cảm rồi, nhức đầu lắm."

Cậu ấy vỗ vỗ trán, hai hàng mày nhíu lại, nét mặt kia xem ra thật rất khổ sở. Trong phòng không khí rất ấm, trên người của cậu ấy là chiếc áo len màu xám tro khiến cho sắc mặt của người nào đó càng thêm trắng bệch, tôi ôm lấy cổ cậu ấy, hai cánh tay không tự chủ nắm thật chặt: "Vậy thì mặc nhiều thêm một chút, cậu có mặc thành bình gas cũng vẫn đẹp trai như thường."

Cola buồn bực cười cười, tuy nhiên toàn thân lại tỏa ra một luồng khí lạnh dày đặc, bàn tay đặt ở trên sống lưng của tôi hình như cũng đang ướt đầm đìa .

Tôi nhíu chặt mi tâm, mơ hồ cảm thấy đây không đơn giản là cảm vặt. Vì vậy không yên lòng ngẩng đầu nhìn cậu ấy: "Rất khó chịu sao? Nếu không đi bệnh viện khám xem sao."

"Không sao.", Cola ôm tôi vào trong ngực, cằm cọ cọ lên trên cổ tôi, cất giọng nói có chút mệt mỏi: "Để tôi nghỉ ngơi một lát là được rồit."

Trên hành lang yên tĩnh chỉ có hai người chúng tôi, ôm nhau thật chặt, nhưng cậu ấy lại không có cách nào hấp thu chút ấm áp trên người tôi. Trong lòng tôi rất khó chịu, cảm giác mình rất quá đáng, rõ ràng thương cậu ấy, yêu cậu ấy muốn chết, nhưng từ đáy lòng vẫn không có cách nào tin tưởng cậu ấy. Tôi muốn nói xin lỗi, nhưng lại cảm thấy làm như vậy không có tí ý nghĩa nào. Còn cậu ấy sao lại không biết tôi đang nghĩ như thế nào chứ.

"Đồ ngốc, đừng suy nghĩ lung tung. Ba mẹ tôi tự tiện làm chủ muốn chúng ta kết hôn, chuyện này tôi tuyệt đối không biết. Đừng lo lắng, tôi không muốn ép buộc cậu. Tôi hiểu rõ, cậu vẫn còn để ý chuyện lúc đó. . . . . .". Trong giọng nói của Cola hơi khàn khàn, trầm thấp, hình như không còn chút hơi sức nào. Nhưng vẫn cứ cố chấp nói tiếp, tôi chôn ở trong ngực cậu ấy, im lặng lắng nghe, những thứ này, một ngày nào đó sẽ bị vạch trần, bại lộ không che giấu chút nào ở trước mặt chúng tôi .

Ngày cậu ấy rời ấy, ai cũng không tưởng tượng nổi, tôi đã phải trải qua cơn ác mộng đáng sợ như thế nào.

"Cậu vẫn còn oán trách tôi rời đi sau khi chuyện kia xảy ra có đúng hay không?". Hơi thở nặng nề của cậu ấy phả vào bên tai tôi, còn tôi lại trầm mặc, không thể thốt ra lời trái với lương tâm. Tôi đã từng oán trách, cho đến giờ này, ngày này tôi vẫn còn oán cậu ấy như cũ. Tình yêu của cậu ấy với tôi, thật ngắn ngủi, ngắn như vậy. . . . . . Không còn gì nữa sao?

Cola cúi đầu, trong mắt chất chứa đau thương, yên lặng nhìn tôi nói: "Thật xin lỗi, lúc cậu phải đối mặt với biết bao nhiêu lời đồn đại thì tôi lại không thể nào ở bên cạnh. Thật xin lỗi, vì khi cậu bị dì Lăng đánh chửi oán hận thì tôi lại rời đi. Thật xin lỗi, vì lúc cậu bị người nhà họ Thẩm oán hận khi dễ thì tôi không ở bên cạnh chống đỡ thay cậu. Thật xin lỗi, vì thời điểm cậu tuyệt vọng tự sát, tôi đã không kịp thời chạy về ở bên cạnh cậu."

Nước mắt của tôi tuôn trào ướt đẫm cả khoảng ngực củ cậu ấy, hiện tại tôi có thể cảm nhận sâu sắc rằng cậu ấy đang vô cùng ảo não. Trong trí nhớ có quá nhiều điều vừa khó chịu, vừa khổ sở khi được đề cập đến, khiến lòng của tôi đau đến sắp đứt ra thành từng khúc.

***

Sau khi Lăng Phỉ gặp chuyện không may, tôi và Lâm Cẩn Nam liền đứng trên đầu sóng ngọn gió , khi đó lời đồn đại tựa như ngày tận thế ép tôi thở không nổi. Tôi bị người ta đồn rằng là người thứ ba đã phá hỏng tình yêu của Cola và Lăng Phỉ, lại còn chẳng biết xấu hổ đi quyến rũ Thẩm Lạp đẻ cậu ta hại chết Lăng Phỉ. Lời đồn đãi càng truyền càng hăng, thậm chí còn lên tới mức nghe sai đồn bậy.

Mà lúc ấy tôi chỉ là một cô bé mười sáu tuổi, cuối cùng cũng không chống lại được bốn chữ "Lời đồn đáng sợ".

Khi đó, tôi đang chuẩn bị lên lớp mười một. Trường học thấy tình thế càng diễn ra càng mãnh liệt, rốt cuộc tìm Dịch Bách Sanh ra ám hiệu cho tôi chuyển trường. Cho dù không chịu nổi những lời đồn đại, cho dù trường học có hạ lệnh chuyển trường, tôi cũng chưa từng tuyệt vọng qua một giây phút nào.

Nhưng lúc này Cola lại không một lời mà đi mất, thậm chí ngay cả một câu nói cũng không để lại.

Tôi biết chuyện cậu ấy đến Anh vào ngày thứ ba sau khi cậu ấy rời đi. Du Dĩ Nhiên là người nói tin này cho tôi, nhìn tin nhắn ngắn ngủn trên điện thoại, lòng của tôi hoàn toàn bị xé toang thành từng mảnh đau đớn chật vật không chịu nổi.

Một người đàn ông có thể tuyệt tình đến mức nào, ở trên người Lâm Cẩn Nam, mới nhìn đã hiểu điểm này.

Sau khi rời đi, một cú điện thoại, một cái mail cậu ấy cũng chưa từng gửi cho tôi, hoàn toàn biến mất ở trong cuộc đời của tôi như chưa từng xuất hiện vậy. Giống như mười một năm trước, tất cả cũng chỉ là biểu hiện của giả dối. Thật đúng là Hoàng lương nhất mộng 1.

1Hai chữ "Hoàng lương" là chỉ hạt kê. Ý của câu thành ngữ này dùng để ví với sự mơ tưởng viển vông và những ước mong không thể thực hiện được.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Chẩm trung ký" của Thẩm Ký Tế triều nhà Đường.

Truyện rằng, ngày xưa có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, chàng vào nghỉ trong một nhà trọ ở Hàm Đan thì tình cờ gặp đạo sĩ Lã Ông, chàng không ngớt lời than phiền với đạo sĩ về cuộc đời nghèo khổ của mình. Đạo sĩ Lã Ông nghe vậy bèn rút một chiếc gối từ ống tay áo ra nói với thư sinh rằng: "Anh hãy gối đầu lên chiếc gối này thì mọi việc sẽ được như ý cả ". Bấy giờ, người chủ quán đang bắc nồi cháo kê, còn thư sinh do vất vả đường trường, đã nằm gối đầu lên chiếc gối của Lã Ông ngủ thiếp đi.

Thư sinh ngủ được một lúc thì nằm mơ mình cưới được một cô vợ họ Thôi rất xinh đẹp. Vợ chàng tuy là con gái cưng của một gia đình giàu có, nhưng lại chăm chỉ và khéo tay, nàng đã giúp chồng thuận lợi trên bước đường công danh và có với nhau mấy mụn con. Về sau các con khôn lớn, ai nấy đều có cuộc sống khá giả, ấm cúng, thư sinh lại có thêm cháu nội cháu ngoại, chàng sống cuộc đời nhàn nhã trong gia đình đến hơn 80 tuổi rồi qua đời.

Khi chàng thư sinh tỉnh giấc, thấy mình vẫn đang ở trong căn nhà trọ nhỏ hẹp, sự vinh hoa phú quý vừa rồi chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Nồi cháo kê của chủ quán bắc trên bếp vẫn còn chưa chín.

Câu thành ngữ "Hoàng lương nhất mộng" cũng do đó mà có.

Hiện nay, người ta vẫn thường dùng "Hoàng lương nhất mộng" để ví với ảo mộng và những mong ước không thể thực hiện được.

Lúc này, nhà họ Lăng vô cùng hung hăng, cả nhà từ trên xuống dưới đều đến gây chuyện. Dì Lăng ở trong tang lễ của Lăng Phỉ đã đánh tôi một bạt tai, rồi tuyên bố muốn nợ máu phải trả bằng máu. Nhà họ Lăng sau khi báo cảnh sát, thì cảnh sát liền tham gia vào chuyện này, Dịch Bách Sanh bởi vì thân phận nhạy cảm nên không thể không tránh. Cuối cùng tôi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã bị đưa đến bót cảnh sát thẩm vấn điều tra, đây cũng là lần đầu tiên tôi ý thức được, thì ra chuyện này đã nghiêm trọng đến tình độ nào.

Nhìn lên quốc huy trước mặt, toàn thân tôi cũng không kìm được mà phát run, mỗi khi nhớ lại tình cảnh ngày đó, mỗi tế bào trong cơ thể lại giống như bị lăng trì một lần nữa.

Mỗi khi đến đêm khuya, nhìn căn phòng đen như mực, tôi liền không cách nào kìm chế mà nhớ nhung Lâm Cẩn Nam. Tôi tựa như người điên gọi vào số điện thoại của cậu ấy, cuối cùng chỉ nhận được một câu nói vĩnh viễn như cũ, số điện thoại này hiện không có. Tôi trốn ở trong chăn, nước mắt chảy tràn cả gối ướt một mảng lớn.

Sự kiện kia đi đến quyết định cuối cùng đó chính là sự cố ngoài ý muốn. Nhà họ Lăng không cam lòng, luôn lấy các loại lý do tìm tôi gây phiên phức. Vì thế tôi không thể không nghỉ học ở nhà, sau đó là một quãng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời.

Nếu như nói dì Lăng tính tình bướng bỉnh thuần lương, chỉ vì quá yêu thương Lăng Phỉ nên mới oán hận coi tôi như kẻ thù. Thì nhà họ Thẩm ở thành phố N lại là giới hắc đạo rất có tiếng tăm, cho nên không phải là hạng người lương thiện gì, Thẩm Lạp bởi vì chuyện của Lăng Phỉ đã bị cuốn vào, lúc đó cậu ấy vừa đúng mười tám tuổi, vừa đến tuổi phải chịu trách nhiệm hình sự.

Cho dù cái chết của Lăng Phỉ cuối cùng không phải do cậu ấy trực tiếp tạo thành, nhưng chuyện cậu ấy cho Lăng Phỉ uống thuốc mê là sự thật. Cuối cùng nhà họ Thẩm cũng bị dính líu, mất rất nhiều công sức mới thoát thân được, không bị cảnh sát điều tra ngọn nguồn việc kinh doanh ma túy, nhưng cũng bởi vì chuyện này, mà đã gặp phải tổn thất rất lớn.

Thẩm Lạp rất xui xẻo, bởi vì hít thuốc phiện nên đã bị cưỡng chế cai nghiện, hơn nữa vì chuyện của Lăng Phỉ nên vẫn không tránh được tai ương tù tội. Cậu ấy chỉ mười tám tuổi, lại bị chôn vùi tuổi thanh xuân sau song sắt nhà tù. Mỗi lần nghĩ tới đó, tôi càng thêm ghét bản thân mình hơn, tại sao lúc đó phải nói những lời mê sảng kia chứ.

Nhưng lý do vì sao, khi Thẩm Lạp nghe thấy những lời đo lại không chút do dự nhúng tay vào, cho tới tận bây giờ tôi cũng vẫn không hiểu nổi.

Sau khi cha của Thẩm Lạp là Thẩm Gia Tự Thẩm qua đời, cơ nghiệp vẫn do chú của cậu ấy một mình đảm đương. Mà người chú này lại rất yêu quý cậu ấy, hoàn toàn xem cậu ấy như con ruột của mình mà nuông chiều. Vì thế sau khi cậu ấy bị bắt giam, tôi trở thành đối tượng để nhà họ Thẩm giận chó đánh mèo. Thủ đoạn của nhà họ Thẩm rất nhiều, đều là lòng dạ độc ác, hắc đạo hỗn tạp, căn bản sẽ không bận tâm đến việc tôi mới chỉ là một cô bé mười sáu tuổi.

Dịch Bách Sanh và Dịch Tiểu Liêu vì lo lắng cho an toàn của tôi nên luôn cấm tôi không được ra khỏi cửa , mà tôi cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài. Dịch Bách Sanh nói, để sự tình lắng xuống một chút sẽ để cho tôi xuất ngọa du học. Ngày ngày tôi buồn bực ở nhà, ở trong phòng nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ mà ngẩn người.

Dịch Tiểu Liêu thấy tôi thật sự buồn bực, cuối cùng vào ngày sinh nhật của bà ngoại liền lái xe dẫn tôi ra ngoài. Lúc ghé vào trạm xăng đổ xăng, Dịch Tiểu Liêu vừa xuống xe đi vệ sinh, tôi liền bị mấy người đàn ông cường tráng bịt miệng, rồi ném vào trong thùng xe tải.

Khi đó, nhìn bảy tám tên đàn ông diện mạo dữ tợn ở trước mặt của tôi cởi quần áo, lần đầu tiên tôi ý thức được sợ hãi là cái gì.

Tôi thừa nhận, bản thân từ nhỏ đã được nhà họ Dịch bảo vệ quá tốt, nên chưa bao giờ phải tiếp xúc với một số mặt đen tối nhất, bẩn thỉu nhất trong cuộc sống. Cho đến khi nhìn thấy dục vọng đáng sợ của một người đàn ông lộ ra đang ngẩng cao đầu, thì tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi không dám tưởng tượng kế tiếp mình sẽ gặp phải tình huống gì, khi đó tôi chỉ tuyệt vọng nghĩ, Lâm Cẩn Nam đang ở nơi nào, giờ phút này có nhớ tới tôi chút xíu nào hay không , tại sao vào thời điểm nguy hiểm như thế này, mà tôi vẫn còn nghĩ đến cậu ấy, vừa nghĩ đến cả tâm đều đau.

Đến bây giờ hồi tưởng lại một màn này tôi vẫn không kìm được sợ hãi, lần đó, nếu như không phải ông ngoại vận dụng rất nhiều mối quan hệ trước kia của mình, chỉ sợ tôi sớm đã bị hãm hiếp luân phiên rồi vứt xác ở nơi hoang vắng nào đó. Sau khi được cứu tôi hoàn toàn bị dọa sợ. Trong một khoảng thời gian rất dài thần trí của tôi đều tan rã, mơ mơ hồ hồ, tôi không dám ở một mình, cũng không dám đi ra cửa, luôn muốn Dịch Tiểu Liêu ở bên cạnh cùng với mình.

Những ngày tháng đó, cho dù không có ý thức, nhưng ở trong mộng tôi vẫn nằm mơ thấy Lâm Cẩn Nam. Mơ thấy chúng tôi chụp hình cùng nhau, tôi nghĩ chắc là mình sắp điên rồi. Tôi đã tìm rất nhiều lý do để biện mình cho cậu ấy, rất nhiều nguyên nhân, tôi tự nói với mình, nhất định là cậu ấy có nỗi khổ tâm, nhất định là bất đắc dĩ, chứ không đời nào cậu ấy lại độc ác không quan tâm đến tôi như vậy.

Vì vậy, tôi đã làm ra một chuyện ngu xuẩn nhất, khó có thể chấp nhận nhất. Tôi nghĩ tới tự sát, nếu như mà tôi gặp chuyện không may, cậu ấy có chạy về đây hay không. Có thể sẽ không rời đi nữa? Khi đó, mới mười sáu tuổi lại đang bốc đồng , tôi vẫn nghĩ đến chuyện rất tốt đẹp. Cho đến lúc từ phòng cấp cứu ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Dịch Bách Sanh và Dịch Tiểu Liêu rốt cuộc tôi mới nhận ra bản thân mình thật khờ.

Vì một tình yêu không chín chắn, vì một người con trai không thương mình, đến tột cùng tôi còn muốn tùy hứng chấp nhất tới khi nào.

Cho đến khi tôi xuất viện, Lâm Cẩn Nam cũng vẫn không trở về. Tôi ý thức rất rõ ràng, chuyện mình tự sát vì muốn cậu ấy cảm kích, cho nên, việc cậu ấy không có xuất hiện có ý nghĩa như thế nào.

Màn kịch này đã hoàn toàn kéo màn che, tôi vì sự dốt nát của mình đã tùy hứng bỏ ra rất nhiều, cũng trả giá rất nhiều. Từ sau lần đó, tôi không tiếp tục cố gắng đi tìm cậu ấy nữa, cũng không thông qua Trà Xanh hoặc Du Dĩ Nhiên hỏi thăm tình huống của cậu ấy. Tôi và Lâm Cẩn Nam hoàn toàn trở thành người xa lạ.

Sau một năm bình tĩnh, tôi cố gắng trở thành một đứa con gái ngoan tiêu chuẩn trong mắt của Dịch Bách Sanh và Dịch Tiểu Liêu, có lẽ cái tuổi phản nghịch đó đã qua rồi. Tôi so với trước kia đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, suy nghĩ trong tình yêu cũng càng thành thục hơn. Mỗi lần nhớ tới thời niên thiếu đã trải qua kia, vẫn luôn không dám đối mặt xen lẫn khó chịu.

Khi Lâm Cẩn Nam xuất hiện lần nữa, là vào ngày sinh nhật mười chín tuổi của tôi năm ấy. Cậu ấy chợt biến thành bạn học của tôi, đứng ở dưới ký túc xá nhìn tôi cười cười. Tôi không thể giải thích vì sao, sao cậu ta có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, lại đường hoàng đĩnh đạc xuất hiện tại trong sinh hoạt của tôi.

Tôi thầm nói với mình, Dịch Mộ Tranh, tất cả đều đã qua, cho dù không chịu nổi thì nó cũng đã xảy ra. Tình yêu hèn mọn như vậy, với tới có ích lợi gì? Đã không yêu thì thà rằng không muốn.

***

Quá khứ khổ sở, hay là bởi vì quá để ý. Ôm cậu ấy đấy nhưng lòng của tôi vẫn không có cách nào bình tĩnh được.

Người đàn ông này, rõ ràng luôn ra vẻ yêu tôi, cưng chiều tôi hết mực, vậy thì vì cái gì, mà ban lại làm ra chuyện tuyệt tình như thế? Nghe cậu ấy hối tiếc áy náy, tôi yên lặng ở trong lòng cậu lắc đầu đáp: "Không sao, đã không còn ý nghĩa nào rồi. Chỉ cần cậu trở lại là tốt rồi, chỉ cần có câu thật xin lỗi này của cậu thì cái gì cũng không quan trọng nữa."

Tôi không thể rời xa cậu ấy. Mặc kệ cậu ấy có yêu tôi hay không, tôi nghĩ, chỉ cần là cậu ấy, thì dù cho có sai lầm, không phải tôi cũng sẽ tha thứ vô điều kiện? Ở trong tình yêu này, mỗi người đều chỉ thấy Lâm Cẩn Mam vì tôi mà bỏ ra rất nhiều, ai cũng đều cho rằng là tôi phụ cậu ấy. Thế nhưng tất cả đều không quan trọng.

Chỉ có tôi luôn rõ ràng nhất, người yêu vô cùng sâu đậm , chính là bản thân mình; yêu đến hèn mọn, cũng chính là mình.

Kèm theo hơi thở nóng bỏng , đột nhiên có một giọt nước âm ấm nhỏ lên trên cổ, tôi ngẩn ra, theo bản năng muốn ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy. Lại bị cậu dùng lực đè xuống, rồi khàn giọng nói vào tai tôi: "Anh yêu em, bảo bối. Anh chỉ muốn ở bên cạnh em , những cái khác đều không cần thiết. Nếu như, còn có cơ hội. . . . . . anh thật sự muốn có thể ở bên em cả đời. . . . . ."

Cậu ấy cúi người hôn tôi, trên môi còn mang vị mằn mặn. Tôi rất muốn hỏi cậu, sao lại nói là còn có cơ hội? Nhưng cậu ấy lại hôn quá kịch liệt, còn áp tôi lên trên vách tường. Đầu lưỡi của cậu ấy khẽ thăm dò, khuấy động, tôi cũng sẵn lòng chấp nhận sự nhiệt tình nhảy ra thình lình này, toàn thân cũng hòa tan trong hành động dịu dàng của cậu ấy.

Tình yêu, ở trong lòng chúng tôi từ từ nảy sinh. Hạnh phúc này cũng không quá xa vời chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.