Khi Phù Thủy Xuyên Không

Chương 14




Bên tai truyền đến tiếng Cố Dật Triết sợ hãi mà khóc, không biết ai đem nàng đỡ lên, Nhĩ Đồng từ trong tay ngưới khác nhận lấy Ngâm Hoan, nước mắt rơi không ngừng, hướng Ngâm Hoan khóc nói “ Tiểu thư, ngài không sao chứ”

Ngâm Hoan khiến cho Nhĩ Đồng lui về sau một chút, Phương thị ôm Cố Dật Triết trên mặt trắng bệt, sờ soạng nhi tử thì thấy hắn chỉ là dập đầu, lòng bàn tay bị thương một chút, vội phân phó Dung ma ma đem hắn về viện của chính mình, quay đầu lại hình thoáng Ngâm Hoan trong lòng Nhĩ Đồng, phân phó nói ” Thanh Nha, mang Thất Tiểu thư về Trúc thanh viện, chiếu cố nàng cẩn thận”.

Dung ma ma ôm chặt Cố Dật Triết đang bị kinh hãi về phía viện Phương thị, mọi người vội vàng giải tán, nha hoàn lưu lại nội viện, chỉ có nha hoàn lúc đầu muốn giữ chặt Cố Dật Triết mà không kịp, bị hoảng sợ mà quỳ gối trong Phong Thanh nội viện, khóc sụt sùi không dám nhúc nhích.

“Thất Tiểu thư, Thanh Nha cõng người về”,Ngâm Hoan thu hồi tầm mắt, hơi nhích người một chút lại cảm thấy sau lưng đau dữ dội, nhìn xem Thanh Nha đang ngồi xổm, Ngâm Hoan chần chờ một chút cuối cùng cũng trèo lên lưng thanh Nha, hé miệng nói” Phiền toái Thanh Nha tỷ tỷ”,

Thanh Nha đứng lên, trên mặt có một chút động, thân thể của Thất tiểu thư không có nặng bằng Lục thiếu gia, Ngâm Hoan nằm trên lưng nàng, mỗi khi nhún một cái cơ thể nàng cảm thấy đau, thân thể nàng nhỏ như vậy một chút cũng không chịu được, trong nháy mắt nước mắt liền tụ tập trong hốc mắt, Ngâm Hoan lặng lẽ lấy tay lau một cái, vậy cũng không là cái gì so với cổ họng nóng như lửa đốt.

Vừa rồi Cố Ngâm Phương tại cửa viện đụng phải Ngâm Hoan các nàng, chứng kiến sắt mặt tái nhợt của Ngâm Hoan đang nằm trên lưng thanh nha, sau lưng còn Nhĩ Đồng đi theo, liền mở miệng hỏi “Ngâm Hoan đây là thế nào”.

“Tiểu thư không cẩn thận vấp ngã, phu nhân phân phó ta mang nàng trở lại” giọng Thanh Nha bình thản nói, cõng Ngâm Hoan hướng phòng nàng đi đến, Nhĩ Đồng nhanh chóng đuổi kịp cúi đầu không lên tiếng.

Trên mặt Cố Ngâm Phương thoáng hiện lên chút giận, khiển trách “Không muốn nói hả” giậm nhẹ chân xoay người mang theo nha hoàn ra khỏi viện.

Thanh Nha đem Ngâm Hoan nằm sấp trên giường, tiếp nhận cái nệm từ tay Nhĩ Đồng, đặt dưới vai nàng, nhìn chung quanh bốn phía một cái, vòng qua bình phong thấy được chậu băng bên góc tường, Thanh Nha thu hồi tầm mắt nói với Nhĩ Đồng “Ngươi ở đây coi chừng, ta đi mời đại phu”.

Chờ Thanh Nha đi Nhĩ Đồng mới dám lên tiếng, đi đến bên giường thay Ngâm Hoan đem túi tiền trước ngực lấy ra, vừa nhìn phân lượng, liền đoán được cơ hồ là hơn phân nửa trong hộp kia.

“Tiểu thư, nếu là đem cái này cho di nương, ngài làm sao bây giờ”, Ngâm Hoan nằm sấp không thể động đậy, thấy nét mặt đau long của nàng liền cười cười “Tiểu thư trong ăn mặc đều được cấp, bên kia của di nương tiêu tiền nhiều hơn”.

Nhĩ Đồng khép mở miệng, không nói gì thêm, cầm lấy khăn đi ra ngoài thấm chút nước đến, thay nàng lau trán đầy mồ hôi, Ngâm Hoan biết Nhĩ Đồng cũng không nỡ bỏ số bạc kia, những tiểu thư khác còn có thể từ chỗ di nương nhận không ít thứ tốt, mà nàng lại đem bạc chính mình cho di nương, di nương không được sủng ái cũng giống như vô hình thôi. Nhĩ Đồng cùng nàng tiếp xúc không nhiều sau lại bị Cố Ngâm Phương chọn làm nha hoàn, con người mà, luôn muốn hướng tới cuộc sống tốt hơn mà nàng lại chẳng thể giúp được gì.

Thanh Nha rất nhanh mang đại phu tới, xem mạch rồi lại nhìn qua vết thương, Trần đại phu thấy Ngâm Hoan cắn răng không lên tiếng, thu hồi cánh tay đặt trên lưng, từ trong hòm thuốc xuất ra một chai dầu thuốc “ Sai người mỗi ngày mát xa lưng cho nàng một chút”

Thanh Nha đi theo Trần đại phu ra ngoài lấy thuốc, Ngâm Hoan nghe vị thuốc trong bình kia, nhíu nhíu mày, đầu tựa vào đệm, Nhĩ Đồng một bên cười nói ”Tiểu thư, thuốc này không phải uống, ngài sợ cái gì a”.

Coi như là trọng sinh mấy lần, nàng cũng chỉ biết là không thích vị thuốc nồng đậm kia, Ngâm Hoan nghe tiếng cười của nàng, hơi nghiêng người, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Từ lúc tỉnh dậy tới giờ bất quá đã hai canh giờ, Ngâm Hoan thở dài nhìn nữ nhân đang ngồi đầu giường cầm khăn thêu đang khóc sụt sùi “Di nương a, ta không sao”

Chu di nương ngẩng đầu nhìn nàng một cái, hai mắt phím hồng “Ngươi còn đau không, di nương lấy thuốc xoa cho ngươi”. Chu di nương khóc đến hoa lê đẫm mưa (khóc như hoa lê rụng trong mưa), bộ dáng có vài phần làm người ta thương tiếc, điều này làm cho phụ thân uống rượu sai ai cũng không ôm, hết lần này đến lần khác Chu di nương bị chấn kinh hoảng sợ, nếu xét về dung mạo, nàng như thế nào lại kém Tiền di nương được.

“Không cần, vừa rồi Nhĩ Đồng mới xoa một lần rồi, đại phu nói bôi thuốc sẽ nhanh tốt, ngài đừng lo lắng”. Chu di nương nhìn gương mặt non nớt của nàng nước mắt càng rơi mãnh liệt, từ lúc bắt đầu sinh đứa bé này, chính mình không có thể vì nàng làm cái gì, lão gia đi tới viện nàng suốt năm chỉ có thể tính trên đầu ngón tay, nàng tình nguyện trở lại bên phu nhân cũng tốt hơn là như vậy.

“Tốt, ta không lo lắng, không lo lắng”. Chu di nương lau khô nước mắt, nhìn một cái ra ngoài cửa sổ, sắc trời tối dần, Nhĩ Đồng đã đi phòng bếp mang về hộp cơm, nàng quay đầu lại nhẹ nhàng sờ tóc Ngâm Hoan “Ngươi cao thêm rồi, di nương làm cho ngươi bộ quần áo, ngài mai sai Hiểu Xuân đưa tới cho ngươi”.

Ngâm Hoan gật gật đầu, chờ Nhĩ Đồng về, nàng mới rời đi, Nhĩ Đồng đem thức ăn lại bên giường, gương mặt hiện lên sự mừng rỡ “Tiểu thư, hôm nay lúc nô tỳ đi phòng bếp, Tần bà tử nói phu nhân phân phó làm cái này cho tiểu thư”.

Trở mình, Ngâm Hoan nhìn chén súp trong lồng cơm, từ rất xa cũng có thể nghe thấy mùi thơm, Nhĩ Đồng bên cạnh vui vẻ giới thiệu “Ta nghe Nam tỷ phòng bếp nói, đây đều là đồ bổ cho thân thể, tiểu thư ngài uống nhiều một chút”. Nhĩ Đồng bưng chén lên bờ môi nhẹ nhàng thổi, lúc này mới đút cho nàng.

Ngâm Hoan uống súp đã được nấu kĩ, khuôn mặt nhỏ nhắng yên lặng, nàng cứu con trai của mẫu thân, những chén súp thuốc này chỉ là đền bù tổn thất thôi, chứ một người làm chủ mẫu thì không chỉ cho những thứ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.