Khí Phi Tái Giá: Quân Thần Phân Tranh

Chương 24




Sau khi dẫn Lục Bách Nghiêu về nhà ra mắt Lão Phật Gia và ba Lưu không lâu thì người này lại năn nỉ ỉ ôi, dọa chết, liều mạng làm nũng muốn tôi cùng trở về nhà với anh ta. Trước kia mặc dù chiếm thế thượng phong trước mặt Lục phu nhân nhưng nghĩ đến bây giờ phải gặp mặt với danh nghĩa mẹ chồng, chân của tôi liền không tự chủ được mà mềm nhũn.

Ban đầu Lục Bách Nghiêu không nói gì cả, cũng đã nói không cần phải cố kỵ điều gì nhưng bây giờ tôi đã biết tin Lục Bách Nghiêu là sai lầm. Lục phu nhân là mẹ anh, sau này nhất định tôi sẽ trở thành một cô dâu nhỏ xoắn khăn tay khóc tấm tức cả ngày.

Nghĩ đến đây tôi liền trực tiếp héo rũ.

Bất kể Lục Bách Nghiêu có cưỡng ép dụ dỗ đến thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn liều mạng kéo dài thời gian cùng anh về nhà. So với thời kì đen tối của tôi thì Đồng Yến giống như đang ngồi tên lửa, “vèo” một cái bay lên tới tận trời.

Hôm nay, để hâm nóng tình cảm trước đám cưới thì hai nhà Lưu Chi Dương và Đồng Yến cùng ăn một bữa cơm. Mà trong bữa tối này tôi cùng Lục Bách Nghiêu lấy thân phận là em gái và em rể xuất hiện nhưng mà ai có thể nói cho tôi biết tại sao Lưu Chi Dao lại ngồi trước mặt tôi không? Cô ta dùng ánh mắt bắn tên vèo vèo vèo về phía tôi làm cho tôi cảm thấy cực kỳ sợ hãi hoảng hốt.

Con gái của bố dượng thầm yêu bạn trai tôi, mà lại yêu rất nhiều năm rồi. Hôm nay coi như là một nửa chị em cùng tranh giành tên khốn Lục Bách Nghiêu này sao? Quan hệ thật là hỗn loạn nhưng cũng thật thú vị!

Nhìn Lưu Chi Dao ngồi ở bên cạnh Lục Bách Nghiêu, một tiếng “Lục ca ca”, hai tiếng “Lục ca ca” lại còn vội vàng gặp thức ăn giúp anh ta thì tôi vẫn không tim không phổi cúi đầu ăn như chết đói. Lão Phật Gia ngồi bên trái lấy tay bấm tôi, Lục Bách Nghiêu ngồi bên phải dùng chân quấn lấy chân tôi còn Đồng Yến ngồi đối diện dùng mắt trừng tôi. Tuy rằng động tác của ba người không giống nhau nhưng ý tưởng thì lại vô cùng đồng nhất…………………….chỉ hận rèn sắt không thành thép: Con/Em/Cậu thật sự không có mắt!

Dưới ba cắp mặt oán giận trừng trừng tôi đành phải bất đắc dĩ buông chiếc đũa trên tay xuống, sau đó kéo tay Lục Bách Nghiêu dùng giọng nói ngọt lịm chết người không đền mạng mở miệng: “Thân ái, em muốn ăn thịt thỏ!”

Đây là do đoạn thời gian trước tôi có xem phim “ Số mệnh của nữ nhân làm nũng là tốt nhất” học được một chút, sau đó dùng giọng nũng nịu õng ẹo thay đổi lời kịch nhưng vì sao khi tôi vừa mới nói ra lại có cảm giác thô tục mắc ói không phải bình thường?

Sự thật chứng minh không phải là thô tục mắc ói mà là kinh hoàng sợ hãi bởi vì Đồng Yến ngồi đối diện tôi đang uống một ngụm nước thì trực tiếp phun ra! Hơn nữa, còn trúng ngay mặt lão nương tôi đang ngồi đối diện cô ấy!

Em gái cậu! Không biết trước khi ra cửa tôi đã phải trang điểm gần một giờ đồng hồ sao?

Trong nháy mắt tôi có loại cảm giác muốn kéo Đồng Yến đến trước mặt tự tay bóp chết rồi cứu sống rồi lại bóp chết, cứ như thế lặp lại mười mấy lần mới có thể giảm được mối hận ở trong lòng tôi!

Nhưng vừa nhìn thấy vệ sĩ Lưu Lưu Chi Dương đang ngồi bên cạnh Đồng Yến trong nháy mắt tôi liền sợ hãi, dù gì trên quan hệ pháp luật tôi vẫn phải gọi anh ta một tiếng “Oppa”, Đồng Yến một tiếng “Uni” đấy!

Vì vậy tôi oán hận cọ nước dính trên mặt vào trong ngực Lục Bách Nghiêu! Lão nương không ra tay thì anh không biết lão nương văn võ song toàn!

Kết quả là lúc buổi tối trở về, cái người Lục Bách Nghiêu này đòi sống đòi chết muốn cởi quần áo, nếu không tự tay giặt cho anh ta, không an ủi tốt thì không thể xong chuyện được.

Nhìn nước đang nhỏ giọt tỏng tỏng trên sàn nhà, cho dù có bán tôi cũng không đủ tiền mua áo cái áo vest này. Trong phút chốc tôi khóc không ra nước mắt, sớm biết như thế thì lúc ấy đã không cọ trên người Lục Bách Nghiêu, cho tới hiện tại thì tôi phải dùng thái độ gì để đối mặt với rắc rối kinh hoàng này đây?

Cái này còn chưa tính, vừa tới nhà không bao lâu thì bị liền bị điện thoại của Đồng Yến oanh tạc. Một sản phụ mà ở trong điện thoại lại hùng hùng hổ hổ kể chuyện tối nay Lưu Chi Dao đối với Lục Bách Nghiêu có bao nhiêu ân cần sau đó lại liệt kê tối nay tôi dùng một bộ dáng “Quỷ đói vào thôn” càn quét thức ăn trên bàn như thế nào, cuối cùng cô nàng mới chịu tổng kết một câu: Thân thể là của con người, đầu óc là của con heo, cùng Trư Bát Giới hiện đại chẳng khác gì nhau!

Đối với lần này tôi hoàn toàn bày ra bộ dáng “Heo chết không sợ nước sôi” nói: “Người ta dầu gì cũng là Thiên Bồng Nguyên Soái, cho dù bây giờ vẫn chưa đạt tới trình độ thủ trưởng nhưng cũng có thể coi như là công nhân viên chức, phần tử trí thức.”

Uy lực Đồng đại pháo không giảm, trực tiếp móc một câu giết tôi trong nháy mắt: “Sao cậu không xuyên không tới cổ đại đi, ngay cả nhân viên công vụ cũng không còn.”

Không còn…..

Cũng phải có mới có thể không còn chứ……………(mọi người có nhớ bà chị này nghỉ việc trong mấy chương trước không?)

Bất quá cuộc sống thật đúng là có nhiều lúc giống như thái giám bị cưỡng gian, phản kháng chính là thống khổ, mà không phản kháng thì cũng thống khổ!

Chính vì vậy để tránh thống khổ ở cả hai nơi nên tôi quyết định gọi điện cho Lục Bách Nghiêu sau đó nói cho anh biết: “Lục Bách Nghiêu, ngày mai chúng ta về nhà đi.” Vì phòng ngừa tôi nói không rõ ràng lắm, cố ý tăng thêm một câu: “Về nhà anh.”

Vốn tôi tưởng trong lòng Lục Bách Nghiêu sẽ tràn đầy vui mừng nhưng kết quả bệnh tâm thần của người này lại tái phát cho nên mới hỏi tôi một câu: “Em thật sự là Hạ Cận sao?”

Em gái anh á, thật vất vả lão nương mới thất thần một lần, kết quả so ra Lục Bách Nghiêu này còn không được bình thường hơn cả tôi, nhìn bộ dạng này có khi nào chúng tôi nên thừa dịp rãnh rỗi nào đó đi đến bệnh viện tâm thần kiểm tra hết một lượt không?

Tôi trực tiếp phun ra: “Lục Bách Nghiêu, em thật sự muốn kêu ba anh một tiếng ba!”

Hừ hừ, chuyện này thật là tức chết tôi mà!

Chưa tới vài năm mà đã nói ra những lời bỉ ổi như vậy? Chắc chưa tới mấy năm nữa tên khốn Lục Bách Nghiêu này sẽ vinh quang thăng “tiện” lên gấp ba.

Sáng thứ hai, bảy giờ tôi liền bị Lão Phật Gia lôi xuống giường, tôi cố gắng bám víu giãy chết phạch phạch mấy cái cuối cùng cũng bại dưới công phu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đã được Lão Phật Gia tu luyện nửa năm, chỉ có thể không tình nguyện rời giường.

Tôi mơ mơ màng màng thay áo ngủ, buộc tóc đuôi gà đi đánh răng rửa mặt thì lúc mở cửa ra liền vừa vặn bắt gặp Lục Bách Nghiêu đứng ở trước cửa phòng ngủ

Mắt của anh ta hằn tơ máu, hai quầng mắt thâm đen nặng nề, quả thật là giống gấu trúc quốc bảo trắng trợn chạy trốn từ vườn thú.

.

Ngày hôm qua anh ta còn huyên náo khoái trá như vậy nhưng lúc này nhìn bộ dáng của anh tôi không biết phải mở miệng như thế nào thì lập tức thân thể đã bị anh ta ôm lấy.

Tôi cứng ngắc ở trong ngực anh, sau lưng Lão Phật Gia cùng ba Lưu đều nháy mắt trêu chọc tôi sau đó hai người mỉm cười yên lặng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.