Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 1: Trên trời có sấm sét giáng xuống




-- Trước tiên gọi điện thoại cho phó chủ tịch thành phố kiêm cục trưởng Cục cảnh sát, nói rõ việc mình cần đi thăm hỏi con trai Cù Sĩ Vinh, phản ứng của Đặng Kim Hữu khá khách khí, tỏ vẻ Diệp chủ tịch đã đồng ý cho vào thăm.

Vì vậy Cù Hữu Nghĩa đi cùng Đổng Siêu Toàn đến thẳng bên Cục cảnh sát thành phố Đông Sơn.

Khoảng cách từ khách sạn đến Cục cảnh sát không xa, chỉ khoảng một cây số, khi họ đi tới liền nhìn thấy người trong Cục đang bề bộn công tác, thần thái vô cùng vội vàng.

Đổng Siêu Toàn nhìn thấy không khỏi có chút kinh ngạc.

Bất đồng với đồn cảnh sát cơ sở cùng những phân cục khác, tuy nghiệp vụ của Cục cảnh sát thành phố rất nhiều nhưng không đến nỗi bận rộn như thế này, dù sao nếu gặp những vụ án bình thường thì Cục cảnh sát thành phố không cần ra mặt chính mình đi giải quyết.

Ít nhất Đổng Siêu Toàn từng đi qua rất nhiều Cục cảnh sát thành phố địa cấp khác, không phát hiện bọn họ bận rộn giống như tại thành phố Đông Sơn.

Một vị phó cục trưởng họ Vương đi ra nghênh đón bọn họ, xem như đã thật nể tình.

- Sao các vị lại bận rộn như vậy, chẳng lẽ có bản án lớn gì cần phải xử lý hay sao?

Đổng Siêu Toàn có chút tò mò hỏi thăm.

- Ha ha, gần đây thật sự có bản án lớn cần xử lý!

Vương phó cục trưởng cười cười nói:

- Là bản án buôn ma túy, liên lụy rất rộng, lúc trước còn dính líu tới một bản án lớn khác, hai bản án nhập vào một chỗ, đoán chừng cả năm nay chúng tôi cũng phải bận như thế.

- Thì ra là vậy ah…

Đổng Siêu Toàn nghe xong lập tức có chút kinh ngạc.

Về bản án của hai anh em Tống Lâm Sinh cùng Tống Hỏa Sinh, Đổng Siêu Toàn được nghe nói qua, biết rõ vụ án này quan hệ trọng đại, nhưng đằng sau còn phát sinh vụ án chế biến ma túy, hắn không được biết rõ ràng, dù sao vụ án kia là do Diệp Khai trực tiếp báo cáo cho bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn, hắn chỉ là một phó thư ký trưởng Ủy ban tỉnh còn chưa có tư cách tiếp xúc tới.

Vì vụ án quan hệ trọng đại, liên lụy tới tỉnh ngoài cho nên trong tỉnh cũng giữ kín không tiết lộ, cho tới hiện tại còn chưa đưa tin công khai, vì vậy đại bộ phận mọi người không rõ ràng được nội tình.

Chỉ có một ít cảnh sát tham gia vụ án của Cục cảnh sát Đông Sơn mới biết rõ chuyện này ảnh hưởng lớn bao nhiêu.

Chỉ là Cù Hữu Nghĩa nghe xong cảm thấy có chút khó tin:

- Một vụ án đặc biệt cần tới nửa năm thời gian đến thẩm tra xử lý sao?

Theo hắn thoạt nhìn nhiều lắm là có thể hoàn toàn giải quyết rõ ràng trong một tháng, nửa năm thời gian phải làm chậm trễ bao nhiêu sự tình ah?

- Cù chủ tịch khả năng không quá hiểu rõ phương thức xử lý vụ án của chúng tôi tại đây, không rõ ràng tình tiết cụ thể của vụ án, có một số việc trong thời gian ngắn sẽ không thể điều tra được chi tiết đấy…

Vương phó cục trưởng liếc mắt nhìn Cù Hữu Nghĩa, nhàn nhạt đáp.

Trong nước cùng Hong Kong làm sao có thể đánh đồng? Hong Kong chỉ có năm triệu nhân khẩu mà thôi, một vụ án có lớn bao nhiêu thì lại có được bao nhiêu người liên lụy? Nhưng trong nước thì khác hẳn, một vụ án lớn khả năng liên lụy khắp cả nước, liên quan các mặt phi thường phức tạp, không có nửa năm thời gian thanh lý căn bản không thể dò tra nguồn gốc, sẽ khiến không ít tội phạm lọt lưới.

Cho nên nói nửa năm thời gian có thể đem một vụ án chế biến buôn ma túy điều tra rõ ràng, điều này đã xem như không dễ dàng.

Bên trong hao tốn nhiều thời gian nhất là sự cân đối cùng giằng co giữa các bộ môn liên quan.

Đương nhiên Cù Hữu Nghĩa cũng không có hứng thú gì với vụ án của bọn họ, hiện tại hắn chỉ quan tâm tình trạng của Cù Sĩ Vinh mà thôi.

Từ nhỏ tới lớn Cù Sĩ Vinh chưa từng nếm qua cực khổ, khi còn ở Hong Kong tuy thường xuyên gây rắc rối, nhưng tập đoàn Vạn Hòa nói thế nào cũng là tập đoàn có danh khí, tùy tiện tìm một đại luật sư đưa ra chút tiền thì có thể giải quyết.

Chính vì nguyên nhân đó mới làm cho Cù Sĩ Vinh có tính cách không sợ trời không sợ đất, không nghĩ tới lần này đến đại lục liên tục gặp phải trắc trở, còn suýt chút biến thành tàn phế, tổn thương trên thân vừa mới tốt một chút lại gây họa tại Đông Sơn đến nỗi phải vào Cục cảnh sát.

Cù Hữu Nghĩa nghĩ tới những chuyện này trong lòng không khỏi thấy phiền muộn, nhìn xem Diệp Khai người ta đi, tuổi còn nhỏ hơn Cù Sĩ Vinh nhưng đã là chủ tịch một thành phố, là cán bộ cấp chính sảnh rồi.

So sánh giữa người với người, quả nhiên không cách nào đánh đồng được.

Vương phó cục trưởng dẫn Cù Hữu Nghĩa cùng Đổng Siêu Toàn tới phòng khách liền cáo từ, chuyện còn lại xem như giải quyết việc chung, dựa theo tình huống ước hẹn trước đó cảnh quan phá án sẽ đưa Cù Sĩ Vinh tới gặp mặt bọn họ.

Cù Hữu Nghĩa cùng Đổng Siêu Toàn ngồi xuống trong phòng khách, bên trong lạnh tanh, chỉ có một cây quạt trần chậm rãi chuyển động, cảm giác trong phòng có chút nóng nực.

- Ai, hoàn cảnh của các vị đúng là có chút chênh lệch, Cục cảnh sát ở bên cảng đảo đều có máy lạnh đấy…

Cù Hữu Nghĩa lấy ra khăn tay lau mồ hôi trán, có chút cảm khái nói với Đổng Siêu Toàn.

- Nội địa phát triển tương đối trễ, điều kiện vật chất nhất định phải kém hơn một ít.

Đổng Siêu Toàn nói ra:

- Nhưng nơi này là Cục cảnh sát, không thể đem so sánh với khách sạn đi?

Nói thật, Đổng Siêu Toàn đối với cha con Cù Hữu Nghĩa cũng không thích lắm.

Ông nói ông có quan hệ không tệ với chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết, chạy chạy quan hệ cầm hạng mục, lợi nhuận chút tiền thì cũng thôi đi, không có chuyện gì lại gây rối mò mẫm trong địa phương làm cái gì? Diệp Khai là một chủ tịch thành phố, dễ dàng đối phó như vậy hay sao?

Huống chi hiện tại người trong tỉnh Hà Đông trên cơ bản đều cũng biết Diệp Khai là người của bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn, căn bản không cần bán mặt mũi cho chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết, ông cảm thấy ông còn có tư cách gì chú trọng bề ngoài ở trước mặt người ta?

Trước kia Đổng Siêu Toàn cũng cho rằng Diệp Khai giống như những cán bộ quan viên khác, một khi nghe được lãnh đạo đến khảo sát sẽ quýnh tay quýnh chân bề bộn rối loạn, nhưng sau khi tìm hiểu mới phát hiện, người ta căn bản không thèm nhìn tới một bộ như thế, đây không phải là vì tự tin thực lực cường đại thì là gì?

Bởi vậy hiện tại Đổng Siêu Toàn cũng điều chỉnh lại thân phận của mình, phóng thấp tư thái, tận lực làm việc là chủ yếu, những ý nghĩ quanh co nào khác không còn dám đánh chủ ý.

Hơn nữa trong lời nói của Cù Hữu Nghĩa mang theo cách nhìn kỳ thị với nội địa, trong lòng Đổng Siêu Toàn cũng phi thường khó chịu, không có người nào nguyện ý bị rơi vào sự kỳ thị của người khác, chỉ có điều trở ngại mặt mũi Long Chính Tiết không muốn nói ra lời gì quá nặng phản bác lời của Cù Hữu Nghĩa mà thôi.

Bên trong phòng khách đặt một chiếc bàn dài, Cù Hữu Nghĩa cùng Đổng Siêu Toàn đang ngồi ngay bên bàn.

Trong phòng hơi có chút lạnh thanh, có chút oi bức, ngẫu nhiên có thể nghe được trong hành lang truyền vào tiếng bước chân, tiếng giày da giẫm lên sàn nhà nghe thật vang dội.

Hai người ngồi đợi chừng năm phút chợt nghe có tiếng đẩy cửa, sau đó liền thấy được Cù Sĩ Vinh bị hai gã cảnh quan dẫn vào.

- Người nhà chỉ có mười phút nói chuyện, mời tranh thủ thời gian!

Sắc mặt một cảnh quan nghiêm nghị, không chút biểu tình nói.

Sau khi dứt lời hai người ngồi xuống hai bên, Cù Sĩ Vinh ngồi đối diện Cù Hữu Nghĩa, cách nhau một bàn.

Sắc mặt của Cù Sĩ Vinh có chút không được tốt, hiển nhiên sau khi bị bắt vào không được ngủ ngon, hơn nữa còn bị lo lắng hãi hùng, không chừng còn nhận lấy ngôn ngữ uy hiếp hay nghiêm hình tra tấn gì gì đấy…

- Cha…

Cù Sĩ Vinh thấy được Cù Hữu Nghĩa cảm xúc lập tức biến thành kích động lên, muốn đứng dậy.

- Ngồi xuống nói chuyện, nếu không hủy bỏ buổi gặp hôm nay!

Cảnh quan bên cạnh lập tức cảnh cáo.

- Con đừng kích động, ngồi xuống nói chuyện!

Cù Hữu Nghĩa nghe xong vội vàng nói với Cù Sĩ Vinh:

- Chuyện này rốt cục làm sao phát sinh, con nói rõ tinh tường cho cha nghe!

Mặc dù Cù Hữu Nghĩa từ trong lời của Đổng Siêu Toàn đại khái hiểu được sự tình phát sinh lúc đó, nhưng hắn càng hi vọng nghe Cù Sĩ Vinh thuật rõ lại một lần.

Dù sao thân sơ có khác, đạo lý này ai cũng hiểu được.

Tuy Cù Sĩ Vinh cảm xúc kích động nhưng lời cảnh cáo của cảnh sát vẫn hiệu quả, trên thực tế sau khi hắn bị bắt vào cũng không bị đánh, nhiều nhất là bị xô xô đẩy đẩy mà thôi, cũng không thể xem là công kích thân thể, nhưng mệt nhọc đương nhiên là có, chẳng hạn như không cho ngủ, hoặc dùng đèn sáng chiếu vào mắt buộc hắn trả lời thẩm vấn.

Cù công tử chưa từng nếm qua đau khổ, lần này xem như xui xẻo tám đời, bị đám cảnh sát giằng co khiến tinh thần thất thố, chỉ suýt chút phát điên.

Nhưng nhắc tới chuyện kia Cù Sĩ Vinh ấp a ấp úng, hiển nhiên tình huống lúc đó như thế nào trong lòng hắn đều biết, biết rõ mình sai lầm, bị Cù Hữu Nghĩa thúc giục mới chậm rãi đem sự tình nói ra.

Cù Hữu Nghĩa nghe xong mới biết Đổng Siêu Toàn không khoa trương, không khác biệt gì với lời kể của Cù Sĩ Vinh, chuyện này có trách chỉ trách trên đầu hắn.

- Ai, chuyện này nên làm sao mới tốt?

Trong lòng Cù Hữu Nghĩa rất tức giận, nếu sự thật như thế hắn cũng không thể ép buộc gì Long Chính Tiết, dù sao người phạm tội là con của hắn.

Long Chính Tiết là quan mới nhậm chức, yêu quý thân mình, không khả năng vận dụng chức quyền giải vây cho Cù Sĩ Vinh.

- Cha, nhưng mà xe của con cũng bị người đập phá!

Cù Sĩ Vinh thấy biểu tình bất lực của cha mình, đem chuyện này nói ra.

- Ah?

Cù Hữu Nghĩa nghe được lập tức sững sờ, lúc trước hắn không biết chuyện này, vì vậy vội vàng truy hỏi:

- Xe của con bị người đập phá? Rốt cục là tình huống thế nào, con cẩn thận nói cho cha nghe!

Vì vậy Cù Sĩ Vinh liền đem tình huống lúc đó kể lại một lần, trọng điểm nhắc tới gã bảo tiêu đập phá xe thể thao của hắn.

Cù Hữu Nghĩa nghe xong lập tức trầm mặc, chuyện này vì sao không nghe qua ai nhắc tới đây này?

Nếu xe của Cù Sĩ Vinh bị người dùng bạo lực đập phá, như vậy cũng có thể nói lúc đó có người uy hiếp an toàn tính mạng của hắn, như vậy vụ án này càng thêm phức tạp hơn.

- Cảnh quan, tôi muốn báo án!

Trong đầu Cù Hữu Nghĩa xoay chuyển, lập tức nghĩ ra đối sách, hắn lớn tiếng nói với hai gã cảnh quan ngồi hai bên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.