Khí Phi Hồ Sủng

Quyển 3 - Chương 12: Lời than khóc của kẻ thức tỉnh






Lúc Diêu Dương ăn tối có uống chút rượu.

Bởi vì lão Kiều nói đã lâu không gặp Tần Việt, rất tưởng niệm đối với nhân vật được coi là trâu bò trong miệng Dương Sóc. Hôm nay khéo thế nào mà chung một đường, âu cũng là duyên phận, cho nên nhất định phải uống một chút.

Dạ dày Tần Việt không tốt, chỉ có thể lấy nước trái cây thay rượu, nhưng Diêu Dương nghĩ vậy thật sự không được lễ phép cho lắm, chi bằng để người ‘gần gũi’ nhất với Tần Việt là cậu thay anh uống vài chén.

Tần Việt không ngăn cản, dù sao Diêu Dương cũng đã là một thanh niên hơn hai mươi tuổi rồi, uống một hai chén rượu cũng không có gì để nói… Chẳng qua sau đó, Tần Việt hối hận về quyết định ấy lắm.

Đi từ trong tiệm lão Kiều ra, lúc tạm biệt với bọn Dương Sóc, Diêu Dương vẫn rất bình thường, ai biết rằng bị một cơn gió lạnh thổi qua, thế là túm Tần Việt nhảy ương ca* ở trên đường cái.

*ương ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch

Gân xanh trên gáy Tần Việt như muốn nổ tung ra, y hận không thể đập con khỉ này ngất đi, rồi khiêng thẳng về nhà. Thế nhưng anh vừa giơ tay lên, Diêu Dương đã lủi đến vỉa hè bên cạnh, ôm cột điện nôn thốc nôn tháo.

Trời rét căm căm, lại đã khuya rồi, ngay cả nơi mua chai nước khoáng súc miệng cũng không có. Tần Việt nhìn dáng vẻ mắt long lanh nước đáng thương ấy của Diêu Dương, lại nhẹ dạ đi. Y túm quần áo con khỉ, nhanh chóng đi về nhà, miễn là về nhà, là có thể yên tâm không ít.

Diêu Dương cũng biết khó chịu, vô thanh vô tức mặc Tần Việt lôi kéo cậu, thất tha thất thểu đi theo ở đằng sau.

Cuối cùng về tới nhà, Tần Việt ném Diêu Dương vào buồng vệ sinh, để cậu tiếp xúc thân mật với cái bồn vệ sinh, còn y thì đi vào bếp đun nước. Nếu người nào uống nhiều rượu mà được ngâm chân bằng nước nóng, buổi tối khi ngủ sẽ không khó chịu quá mức.

Diêu Diêu nôn sạch sẽ đồ ăn trong dạ dày ra, rồi tự tới ống nước súc miệng, sau đó vịn cánh cửa lầu bầu: “Việt Việt, em sắp chết… À, nể mặt Thượng Đế, anh đáp ứng em một việc được không?”

Tần Việt liếc xéo cậu: “Đã uống sữa chưa?”

“Uống…” Diêu Dương cọ tới, ôm lấy cốc sữa uống sạch sẽ, sau đó quệt miệng: “Việt Việt, người ta còn muốn… còn muốn mà…”

“Hoặc là em đi tắm, hoặc là biến đi ngủ mau.” Tần Việt nhận lại cái cốc, đi về phía bếp.

Diêu Dương hu một tiếng nhào vào lưng y, hai tay ghì lấy bờ vai y: “Người xấu người xấu… Em đợi anh mười tám năm, anh vì sao lạnh nhạt với em như vậy ~~~~~~~~~ trời ơi, ông chẳng phân biệt người trung kẻ gian là như thế nào, trời ơi ~ đất ơi, ngài chẳng phân biệt được tốt xấu ra làm sao, đất ơi… Ôi!”

Tần Việt khom người lắc mình, vứt Diêu Dương khỏi người mình, quăng lên mặt đất: “Em yên tĩnh chút cho anh.”

“Không nên!” Diêu Dương bám chân Tần Việt bò dần lên trên, sau đó đứng ở trên lưng Tần Việt cọ xát: “À, thân ái ơi, anh coi… Anh cũng cứng rồi, còn nói không nên ~~~”

Mặt Tần Việt thoáng cái trở nên hung thần: “Lấy móng vuốt của em xuống!”

“Không nên!” Diêu Dương đang cọ hăng say, cậu cảm thấy ôm thắt lưng Tần Việt quả rất thoải mái, ôm rất vừa tầm, không mập không gầy.

Tần Việt kéo lấy vai Diêu Dương, dùng sức túm lên: “Mau đi ngủ đi!” Thằng nhóc này cọ lung tung gì thế!

Diêu Dương ôm cổ Tần Việt, hai chân nhấc lên, quắp lấy thắt lưng Tần Việt, con mắt mong lung nhìn: “Người xấu, anh xem tên không có tiểu kê kê đã hòa hảo với Trần Mặc rồi, tên mặt lạnh cương thi cũng đã có nam nhân, à, con cũng có rồi… Bây giờ chỉ còn hai ta, anh lẽ nào không có suy nghĩ gì sao?”

Tần Việt giật mình, thằng bé Diêu Dương này, kỳ thực phần lớn thời gian vẫn rất nhu thuận, hiểu chuyện, nghe lời, biết thu dọn phòng ở, giúp anh chia sẽ việc nhà… Tuy rằng phần lớn thời gian đều ầm ĩ, nhưng cũng không đáng ghét… Nhưng mà… Tần Việt nghĩ tới Diêu Cương, người ta để em trai mình ở chỗ anh nói muốn thi nghiên cứu sinh, kết quả thi thì không được, mà ngược lại ăn mất tiêu em nhà người ta rồi… Đây là muốn để Diêu Cương biết mình thỏ ăn cỏ gần hang, mặt anh để ở đâu chứ? Hơn nữa, nhà Diêu Cương từ trước đến nay đều là con một mấy đời, tới đời hắn thì có thêm một em trai, cả nhà từ trên xuống dưới đều cưng Diêu Dương như bảo bối… Diêu Dương bây giờ còn nhỏ, phỏng chừng không biết bản thân cậu muốn gì đâu.

Nghĩ tới đây, Tần Việt nhắm mắt lại, lại mở ra, một mảnh rõ ràng: “Diêu Dương, nếu như em dự định tiếp tục ở nhà anh nữa, vậy xin tùy ý.”

Diêu Dương sửng sốt, sau đó mếu máo tụt khỏi người Tần Việt, mếu máo rớt nước mắt: “Anh không thích em?”

Tần Việt cau mày: “Anh là đàn ông.”

Diêu Dương cúi đầu nhìn mặt đất: “Tần Việt, anh thực sự không thích em?”

Tần Việt không thèm nhắc lại, mà là quay đầu đi vào buồng vệ sinh.

Nước mắt Diêu Dương rớt tạch tạch trên mặt đất, cậu nhẹ nhàng quệt một cái, rồi đi vào phòng ngủ của mình.

Tần Việt sững sờ với cái gương trong buồng vệ sinh.

Anh biết bây giờ, có rất nhiều cậu bé coi đồng tính luyến ái là một sự lưu hành, thể hiện mình không giống người thường. Anh không dám cũng không muốn nửa đời sau này, trông mong vào một cậu bé, đó cũng không công bằng đối với anh. Diêu Dương đối với cảm tình của mình, có thể quá nhiều là do Diêu Cương nói khoác, khiến cậu sinh ra ảo giác sùng bái anh, hơn nữa… Tần Việt nhéo nhéo mi tâm, anh không biết vì sao, bên cạnh anh bỗng dưng có nhiều đồng chí như vậy, giống như tất cả mọi người đều như nhau, đều khoe khoang hạnh phúc trước mặt anh.

Dương Sóc đối với cậu bé Trần Mặc mà cậu nhặt được, là toàn tâm toàn ý thích. Trong nhà Trần Mặc làm sao anh không rõ, nhưng Dương Sóc muốn qua được một cửa trong nhà cậu, phỏng chừng cũng không dễ đâu.

Về phần nhà đối diện nhà Dương Sóc, còn có Cảnh Thập kia, sẽ chẳng ở phạm vi quan tâm của anh.

Về phần Diêu Dương… Tần Việt thở dài, anh hy vọng Diêu Dương có thể thi nghiên cho tốt, sau đó, cậu có thể gặp được người, tốt hơn rất nhiều so với anh… Tuổi còn trẻ, ưu tú, hơn nữa có thể bao dung.

Đêm ấy, hai người bụng đầy tâm sự, ai cũng không yên giấc.

•••

“Tịch bát chúc(2), uống mấy hôm, là lá la hăm ba; hăm ba kẹo mạch nha viên, hăm bốn quét dọn nhà cửa, hăm lăm xay đậu hũ, hăm sáu hầm thịt heo, hăm bảy giết gà trống, hăm tám ăn mì, hăm chín đi mua rượu, tối ba mươi thức một đêm, mùng một năm mới xoay a xoay…” Trần Mặc ngâm một khúc ca dao, cậu đã sớm mua Táo vương gia cung kính dán ở trong bếp, đầu tiên bưng lên một đĩa kẹo mạch nha viên, một đĩa hoa quả, còn có một chén rượu.

(2)Ngày 8/1, tục ở Trung Quốc ăn cháo vào ngày này, cháo được nấu từ nếp, đậu và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen…

Dương Sóc cười nhạo cậu là lão già phong kiến mê tín, thanh niên bây giờ, còn có ai biết phải cúng Táo vương gia?

Trần Mặc cười hì hì bái lạy: “Ở chỗ bọn tau, cứ đến hai ba tháng chạp, mặc kệ là nhà ai đều phải cúng Táo vương gia, có thể cầu được một năm an lành.”

Dương Sóc cười nhăn răng: “Ai ui, em sao nói tới quê hương rồi ha…”

Mặt Trần Mặc đỏ lên: “Liên quan gì anh? Mau đi bái đi!”

“Được được được!” Dương Sóc giả vờ giả vịt bái hai cái: “Hôm nay bái Táo vương gia, thế mai bái ai?”

“Ngày mai phải quét dọn nhà cửa!” Trần Mặc cầm quyền.

“Hử!” Dương Sóc cả người hư nhuyễn: “Quét phòng gì cơ? Đây là nhà lầu, sạch sẽ lắm!”

“Thế cũng phải quét hai cái tượng trưng, đây là văn hóa truyền lại.” Trần Mặc khinh thường.

Dương Sóc cố xoa bóp đầu: “Truyền lại cái gì, khác chi phong kiến mê tín đâu.”

Trần Mặc im lặng, chỉ là bấm đầu ngón tay: “Lát nữa em phải đi đến tiệm anh Kiều nè, lát nữa nhớ đi mua ít thịt gà để hầm canh, tối ba mươi, có thể làm vằn thắn rồi, sao đó sáng mùng một, còn muốn đốt pháo.”

Dương Sóc đỡ trán: “Ở chỗ anh cấm đốt pháo…”

Trần Mặc mếu máo: “Đúng là chán òm.”

Phòng bếp của lão Kiều cũng có dán Táo vương gia, không chỉ có Táo vương gia không, ngay cả hai bên trái phải bàn thu ngân, cũng bày một điện thờ thần tài, ở đằng trước, trong lư hương có ba nén hương đang tỏa khói mờ mịt.

Dương Sóc nhăn nhó xoay mấy vòng quanh ông thần tài, sau đó bước đến bếp trong ánh mắt nhìn chăm chăm của Khương Nham: “Lão Kiều này, em nhớ anh có thế này đâu, sao bây giờ lại có loại tư tưởng phong kiến mê tín vậy?”

Lão Kiều đang luộc sủi cảo làm cơm cho khách, nghe Dương Sóc nói vậy, mỉm cười: “Làm sao thế? Cậu ghen à? Tôi biết nhà cậu cũng cúng Táo vương gia đấy chứ?”

“Xì!” Dương Sóc khinh thường: “Ý em là anh lấy cả đống này ở đâu ra vậy?”

Lão Kiều nhướn mày: “Khương Nham mua đấy, nói ăn mừng như thế.”

Nghe thấy hai chữ Khương Nham, Dương Sóc không nói được gì nữa. Bây giờ cái ông Kiều Vân Phi này, há mồm ngậm miệng đều là Khương Nham, ngay cả mấy người phụ bàn trong tiệm cũng miệng đầy anh Khương anh Khương. Cái tên tiểu tử thối không biết từ đâu chui ra, mới vài ngày đã chiếm được nhân tâm ở nơi này, trong đó bao gồm cả Trần Mặc, đúng là đau cả đầu!

Nhưng mà bên trong tiệm cơm, có bật đèn đỏ, có bày điện thờ, trên tấm kiếng thủy tinh cũng dán giấy màu đỏ, rất có mùi vị của Tết.

Sủi cảo mập mạp đã bắt đầu được bưng lên, Dương Sóc vuốt cằm nghĩ: đó là Trần Mặc nhà tui gói đó, ăn đi, ăn cả năm đều có vận may!

•••

Tới đêm 30, Dương Sóc giao phó Trần Mặc cho lão Kiều, ngàn dặn vạn dò, mãi cho đến khi lão Kiều chịu không nổi phải đuổi người đi, anh mới đi một bước mà ngoái đầu tận ba lần.

Ban đầu anh muốn mang Trần Mặc về nhà chơi Tết cơ, nhưng Trần Mặc chết cũng không đồng ý. Trần Mặc thu xếp hết tất cả đồ đạc đã mua vào trong túi đưa cho Dương Sóc, còn có cả câu đối và chữ Phúc mua lần trước, đều để ở bên trong, để Dương Sóc mang theo.

Trước khi ra khỏi cửa, Dương Sóc ôm Trần Mặc vừa hôn vừa ngoặm. Vốn đó là một ngày cả nhà đoàn viên, vậy mà lại chỉ có thể để cậu ấy ở nhà một mình, lòng anh khó chịu. May là lão Kiều nhận trọng trách này, nói dù sao người trong tiệm cơ bản đều không về nhà, chi bằng để Trần Mặc cùng vui Tết với bọn họ, buổi tối cũng ở trong tiệm đón giao thừa, lát nữa thì về nhà anh Kiều, cùng vui chơi với Khương Nham.

Lúc này, Dương Sóc mới yên tâm được, bám dính mãi rồi mới lái xe đi.

Trần Mặc nhìn xe Dương Sóc mãi cho đến khi khuất dáng, mới yếu ớt thở dài, trở lại tiệm lão Kiều

•••

Ngày hôm nay, chắc hẳn là ngày những người xa quê quay về nhà, nhưng vẫn có không ít người giữ vững cương vị của mình, không thể về nhà. Trong tiệm cơm của lão Kiều, có rất nhiều người, náo nhiệt vô cùng, có người quen có người không quen, mọi người kê bàn lại ngồi cùng một chỗ xưng anh gọi em.

Đã đến Tết rồi, chỉ cần có thể ngồi chung một bàn, đó chính là anh em, chính là người thân.

Buổi tối bề bộn nhiều việc, Trần Mặc bận gói vằn thắn luôn tay, Khương Nham thì làm chân phụ bàn, bận đến mức khách quen cũng phải giúp bưng khay…

Mọi người bận, nhưng mà, tất cả ai cũng vui vẻ.

Ngày mai, chính là một năm mới rồi… .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.