Khí Phi Hồ Sủng

Quyển 2 - Chương 13-1: Giới thiệu quyển 2




Thời gian nhanh chóng trôi qua trong cảnh yên tĩnh hòa hợp, đến khi Vân Hiểu Nguyệt đã đọc xong cuốn sách kể về phong thổ Thanh Long quốc cầm trong tay, đã gần hoàng hôn.

Quay người nhìn Tần Ngạo một bên đang cẩn thận phê duyệt tấu chương, ánh dương vàng rực xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người hắn, thành một quầng sáng màu vàng, khiến khuôn mặt yêu mị thêm vài phần thánh khiết trang nghiêm, quả thật là cảnh tượng đẹp tuyệt!

Yêu nghiệt quả là yêu nghiệt, trách không được có nhiều nữ nhân vì muốn cùng hắn có muột đêm hoan lạc, đấu tranh đến ngươi chết ta sống. Xem ra, nếu hắn nguyện ý, ngay cả nam nhân, cũng sẽ bị hắn mê hoặc! Chậc chậc, không biết quốc chủ ba nước còn lại, có phải cũng toàn soái ca mĩ nam hay không? Nếu có cơ hội, nhất định phải đi xem!

“Tiểu Điệp nhi, nàng nhìn chằm chằm Trẫm như vậy, có phải nàng có chút thích Trẫm rồi hay không?” Đang lúc Vân Hiểu Nguyệt miên man suy nghĩ, một giọng nói mang theo ý cười kéo lại suy nghĩ của nàng.

“Ách?” Nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm khuôn mặt phóng đại trước mắt, Vân Hiểu Nguyệt theo phản xạ đẩy hắn ra, mỉm cười nói: “Hoàng thượng, nô tì là bị mỹ mạo kinh người của người khiến cho kinh sợ! Nô tì nghĩ rằng, mẫu hậu của người, đương triều Thái Hậu nương nương, nhất định là mỹ nhân!”

“Mẫu hậu của Trẫm?” Ánh mắt Tần Ngạo buồn bã, ngồi xuống bên người Vân Hiểu Nguyệt, ôm nàng khẽ thở dài: “Đúng vậy! Mẫu hậu của Trẫm, năm đó là đệ nhất mỹ nhân Thanh Long quốc! Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, sinh Trẫm không bao lâu, đã qua đời, Thái Hậu hiện tại đã một tay nuôi Trẫm lớn, Thái Hậu đối với Trẫm vô cùng tốt, Điệp nhi, nàng tiến cung lâu như vậy, còn không gặp qua Thái Hậu sao, Trẫm hôm nay đưa nàng đi gặp Thái Hậu, thế nào?”

Lẳng lặng tựa vào trong lòng hắn, nghe giọng nói trầm thấp của hắn kể ra, Vân Hiểu Nguyệt có chút mê hoặc: nam nhân này, rốt cuộc muốn làm gì? Yếu đuối, yêu mị, giả dối, vô tình, rốt cuộc người nào mới là hắn, mới là thật sự? Hay là, tất cả những con người ấy đều là dối trá? Cho ta gặp Thái Hậu, mục đích của hắn là gì?

“Điệp nhi, vì sao không nói lời nào?” Tần Ngạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, dịu dàng hỏi.

Nhìn sâu vào đôi mắt của nam nhân trước mắt, thật sâu đau đớn nơi đáy mắt khiến Vân Hiểu Nguyệt căng thẳng, thốt ra: “Được!”

“Ngoan lắm!” Xúc cảm mịn màng trong lòng bàn tay, hơi thở thơm thơm, cánh môi kiều diễm ướt át khiến Tần Ngạo rung động, không nhịn được bèn cúi đầu, hôn nhanh một cái trên môi Vân Hiểu Nguyệt, rồi cười ha ha ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt đi đến trước cửa!

Yêu nghiệt chết tiệt, đại sắc quỷ! Trong sợ sệt, Vân Hiểu Nguyệt phản ứng lại, chạm vào môi mình, tức giận đến trừng mắt nhìn hắn, trong lòng hối hận muốn chết: Người kia, hắn lại diễn trò, tức chết ta! Dám chiếm tiện nghi của ta, đợi lát nữa buổi tối, ta nhất định sẽ đạp ngươi xuống giường!

Biểu tình thở phì phì của Vân Hiểu Nguyệt khiến Tần Ngạo thấy tâm tình tốt lên, ánh mắt nhìn Vân Hiểu Nguyệt cũng trở nên sủng nịch, kéo nàng ngồi lên kiệu rồng của mình, đi đến tẩm cung Thái Hậu!

==========================================

“Từ Trữ Cung!” Nhìn ba chữ to nổi bật trong ánh tịch dương, Vân Hiểu Nguyệt nở nụ cười: thật là thú vị, có rất nhiều thứ ở dị thế thật sự giống với địa cầu, phong thổ cũng gần như giống nhau như đúc, ngay cả tên cũng giống nhau, thú vị!

“Tham kiến mẫu hậu!”

“Tham kiến Thái Hậu nương nương!”

Đi theo Tần Ngạo đi vào Từ Trữ Cung xa hoa thanh nhã, Vân Hiểu Nguyệt cúi đầu, cung kính hành lễ.

“Bình thân! Ngạo nhi, vị này chính là Điệp phi? Lại đây, cho ai gia nhìn một cái!” Một giọng nữ trung niên vang lên, sau đó tay của Vân Hiểu Nguyệt bị một bàn tay trắng nõn ấm áp cầm lấy.

“Ngẩng đầu lên, ai gia không phải hổ, đừng sợ!”

Ha ha, Thái Hậu thật thú vị, ta thích!

Vân Hiểu Nguyệt buồn cười ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt phượng hiền lành ấy, lúc này, trong đôi mắt ấy, lóng lánh gây cho mình niềm hứng thú cực lớn!

“Chậc chậc, quả nhiên là một thiếu nữ xinh đẹp, trách không được Ngạo nhi che chở con như vậy, ai gia nhìn cũng thấy thích! Điệp nhi đã khỏe chưa? Lúc trước Ngạo nhi nói con vào cung liền bị bệnh, nay thấy con khí sắc hồng nhuận, không có đáng ngại nữa chứ?”

Ách? Bị bệnh? Yêu nghiệt chết tiệt, quả nhiên là không có một câu nói thật!

“Thưa Thái Hậu nương nương, nô tì đã tốt hơn nhiều, cám ơn Thái Hậu quan tâm!” Tục ngữ nói, ánh mắt là cửa sổ tâm linh! Trong mắt người phụ nữ mặt mũi hiền lành này tràn đầy thân thiết, khiến trong lòng Vân Hiểu Nguyệt không khỏi sinh ra hảo cảm, nụ cười chân thành chậm rãi tràn đầy khóe miệng.

“Vậy là tốt rồi! Điệp nhi, ai gia thấy con đã thấy thích, về sau gọi ai gia là mẫu hậu, gọi Thái Hậu nương nương, nghe xa lạ, thế nhé?”

“Không cần đâu ạ!” Vân Hiểu Nguyệt nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, “Nô tì thấy Thái Hậu quan tâm nô tì giống mẫu thân nô tì, cho nên nô tì muốn gọi người là mẫu thân, được không ạ?” Mang theo một tia làm nũng, Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm hỏi.

“Ha ha, nha đầu thú vị! Được, mẫu thân, nghe thật êm, Ngạo nhi, về sau, con cùng Vũ nhi đều gọi ta mẫu thân là, nhớ kỹ!” Thái Hậu cười, rồi sau đó cao hứng nói.

“Chuyện này… Vâng, mẫu thân!” Tần Ngạo chần chờ một chút, bất đắc dĩ hô một tiếng.

Yeah! Lại thu phục thêm một người, yêu nghiệt chết tiệt, hiện tại ta có đã có ngọn núi lớn để mà dựa, xem ngươi còn dám bắt nạt ta không? Ha ha!

“Mẫu thân, Điệp nhi lúc nhàn rỗi đã phát minh ra vài món đồ, người ngửi thấy thơm không? Mẫu thân có thích không? Mùi này gọi là nước hoa, có thể khiến làn da trở nên càng thêm non mềm bóng loáng!” Niệm khẩu quyết, làm bộ từ trong lòng lấy ra một lọ tinh dầu hoa hồng, Vân Hiểu Nguyệt mở cái bình ra, một hương thơm thanh nhã nháy mắt phiêu tán!

“Vậy sao?” Thái Hậu kinh hỉ nhận cái lọ, cao hứng nói: “Ừ, quả nhiên là thứ tốt! Điệp nhi, không nghĩ tới con còn có tài này!”

“Không đâu, là Điệp nhi thích đọc sách, trong sách viết như vây, có một lần con muốn thử xem, sau lại đã làm ra vật này! Người đừng nhìn cái chai nhỏ, nhưng đã dùng vạn đóa hồng tươi mới tinh luyện ra đó! Về sau mỗi ngày người tắm rửa dùng một giọt, không chỉ có có thể giúp người ngon giấc, phối hợp với mát xa thích hợp, còn có thể khiến người càng giữ lâu tuổi trẻ!” Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì bắt đầu quảng cáo!

Nàng vừa nghĩ, có Thái Hậu làm quảng cáo sống, không bao lâu, phi tần trong Hậu cung sẽ biết mình làm như thứ đồ tốt như vậy! Thử hỏi trong thiên hạ có nào nữ nhân không thích cái đẹp? Đến lúc đó, muốn làm gì, còn không phải mình nói là được sao? Wow, vàng, bạc, đến lúc đó, mình sẽ có vàng bạc, khi rời cung, không động não cũng có thể kiếm tiền, mang theo Tư Đồ Viễn đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, quả là mong chờ!

Dáng vẻ tham tiền của Vân Hiểu Nguyệt khiến Tần Ngạo buồn cười, trêu chọc nói: “Điệp nhi có tài năng này, Trẫm quả là không biết! Là quyển sách nào viết vậy, sao Trẫm chưa từng thấy?”

Vô nghĩa, nếu ngươi thấy, ta sẽ bị dọa nhảy dựng lên mất!

“Hoàng thượng, nô tì xem rất nhiều sách, quên mất rồi! Nhưng, cách làm thì nô tì nhớ kỹ, nếu Hoàng thượng cần, nô tì có thể tinh luyện một lọ cho người, xin hỏi, người thích hoa gì?” Vân Hiểu Nguyệt có ý xấu hỏi.

“Ha ha… Ta biết, Hoàng huynh thích nhất mỹ nhân hoa, đúng không hả Hoàng huynh?” Đột nhiên, tiếng cười sang sảng từ cửa truyền vào, Vân Hiểu Nguyệt nghiêng đầu thấy. Ách, là Tần Vũ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.