Khí Phi Hồ Sủng

Quyển 1 - Chương 5: Hồn Vụ Hoàn Kim




Xin chào, ta muốn khảo nghiệm cấp bậc, đồng thời đăng ký lính đánh thuê” Lời nói non nớt trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho tất cả lính đánh thuê lập tức sôi trào đứng lên.

Hèn mọn, khinh thường, lời nói quát tháo đâu đâu cũng có.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cái người thấp bé, gầy yếu kia, trong mắt hiện ra sự khinh thường cùng đùa cợt.

Cô nương phụ trách tiếp đãi tại công hội lính đánh thuê cũng khiếp sợ nhìn Băng Huyết qua cửa sổ. Tuy nhiên, là thành viên chính thức của công hội lính đánh thuê, cô nương trẻ tuổi phụ trách tiếp đãi đã được bồi dưỡng tố chất không hề giống với những tên lính đánh thuê lỗ mãng quê mùa này. Quan trọng hơn là, Băng Huyết có khí chất cao quý, nàng có thể cảm nhận được.

Đoán rằng nàng ta là đệ tử của đại gia tộc được phép đi ra lịch lãm. Có điều tương đối đặc biệt hơn mà thôi, bởi vì phần lớn đệ tử quý tộc đều sẽ ở cùng với đội ngũ của gia tộc đó, hoặc là đi theo công hội ma pháp lịch lãm, mà không phải đến công hội lính đánh thuê làm một võ sĩ bình thường.

‘Có lẽ đối phương cũng là đấu sĩ, hoặc là đối với công hội lính đánh thuê tò mò mà thôi.’

Cô nương phụ trách tiếp đãi nghĩ như vậy.

Kinh ngạc đi qua, gương mặt một lần nữa nổi lên nụ cười chuyên nghiệp, nhẹ nhàng nói: “Xin chờ một lát, ta phải đi lấy quả cầu thủy tình để khảo nghiệm đấu khí.” Băng Huyết gật gật đầu xoay người đi vào bên trong.

“Ô, ở đây đúng là có một tiểu oa nhi xinh đẹp đến, khuôn mặt này thật mềm mại làm trong lòng ta ngứa ngáy nha~, ha ha ha.” Một âm thanh chói tai đáng khinh ở trong đại sảnh công hội lính đánh thuê vang lên. Sau đó đám người tự động tản ra.

Có ít lính đánh thuê trên mặt nổi lên sự vui sướng khi người khác gặp họa, có người híp mắt tươi cười đáng khinh, còn có một số người cau mày nhìn Băng Huyết bằng ánh mắt thương hại, bất quá người như vậy cũng không nhiều. Dù sao trong công hội lính đánh thuê này vẫn luôn áp dụng một nguyên tắc chính là cường giả vi tôn, kẻ mạnh làm vua.

Một âm thanh vang lên như vậy, Băng Huyết không tự giác quay đầu hướng về phía phát ra nó, không vì lý do gì, chỉ vì nàng muốn chứng thực một chút, tại cái thế giới kỳ lạ huyền ảo này có phải hay không cũng giống Trung Quốc cổ đại, có một loại chức nghiệp tên là thái giám. Bởi vì âm thanh kia.... Quá giống, giống đến mức làm cho cả người nàng run lên.

Quay đầu, thấy được một nam nhân tóc màu xanh lục, trường bào màu lục, cao 1m7. Trên người nam tử có một điểm đặc thù vô cùng thống nhất. Đó chính là…. Diện mạo đáng khinh, ánh mắt đáng khinh, cử chỉ đáng khinh, giọng nói càng thêm đáng khinh. Băng Huyết có thể khẳng định hắn ta tuyệt đối là nhân vật quan trọng tập trung các điểm đáng khinh. Trên người treo đầy vàng, trong tay xoa xoa ngọc bội hoàng kim, điển hình của nhà giàu mới nổi. Bước đi khoa trương, tiêu chuẩn của túng dục quá độ, tổ tông di truyền, ‘tiện’ nam. Băng Huyết rất ngạc nhiên, rốt cuộc là dạng cha mẹ như thế nào mới có thể tạo ra cực phẩm đáng khinh cùng ‘tiện’ như vậy, oa thật tài tình.

Hai mắt Băng Huyết nhìn chằm chằm cái người đang hướng về phía nàng đi tới, trong lòng không khỏi cảm khái.

Nhưng mà biểu cảm của Băng Huyết trong mắt ‘đáng khinh công tử’ lại trở thành vẻ mặt bị dọa, khiến hắn ta càng thêm cao ngạo.

Đáng khinh công tử được một đống thử hạ vây quanh đi tới trước mặt Băng Huyết, trên khuôn mặt đáng khinh tràn đầy cao ngạo không ai bì nổi, ánh mắt nhìn Băng Huyết giống như quý tộc đang thương hại thị thiếp cầu được sủng ái. Ánh mắt như thế làm cho trong mắt Băng Huyết hiện lên một tia sáng kinh ngạc, khóe miệng nhếch một cái, sâu trong nụ cười là sự tà mị yêu dị, nhưng được nàng che giấu rất khá.

Ám Dạ híp mắt, chuẩn bị tặng nam tử đáng khinh kia một trăm tám mươi đao. Nếu không phải Băng Huyết ngăn cản, thì hắn sớm đã làm như vậy.

“Hừ hừ… Tiểu tử, lá gan không nhỏ, lại dám đến công hội lính đánh thuê kiêu ngạo. Nhìn thấy bản công tử thế nhưng không vấn an, chẳng lẽ ngươi không biết bản công tử là ai?” Nam tử đáng khinh nhìn Băng Huyết bày ra gương mặt khả ái đáng yêu, cả người lập tức dâng lên một cỗ khô nóng, đối với tiểu nam hài trước mặt càng thêm quyết tâm phải đoạt được.

Băng Huyết vô tội chu miệng lên, cúi đầu, bất an vòng quanh ngón tay, sợ hãi nói nhỏ: “Ta…. Không biết.” Dáng vẻ đáng yêu kia làm cho tất cả mọi người thiếu chút nữa nhịn không được chỗ xung yếu dựng lên rồi. (E hèm, chào cờ ở hiện đại ấy)

“Hừ… Ngươi thế nhưng cũng không biết danh hào của bổn thiếu gia, còn dám đến công hội lính đánh thuê, thật đúng là đại ngu ngốc. Ngươi là con cái nhà ai, cư nhiên không biết bổn thiếu gia.” Đáng khinh công tử cũng không phải người ngu ngốc, muốn ngoạn thì phải chọn những người thấp kém hơn mình, bằng không hậu quả không thể gánh vác. Hơn nữa, khí chất của Băng Huyết, hơn phân nữa là đệ tử của đại gia tộc.

“Ta…. Là cô nhi.” Băng Huyết vẫn cúi đầu, cho nam tử đáng khinh đáp án hắn muôn nhất. Muộn ngoạn thì phải ngoạn thật tốt, nếu không không phải là nàng diễn kịch vô ích sao?!

Như Băng Huyết dự đoán, nghe được Băng Huyết là một cô nhi, nam tử đáng khinh lập tức sáng ngời hai mắt, nhìn ánh mắt tình thế bắt buộc của Băng Huyết, lại càng không phát giác đi lên.

“Ha ha, tốt. Tiểu tử ngươi ở công hội lính đánh thuê không có chỗ dựa, muốn bước vào nơi hỗn độn này, chính là tự tìm cái chết. Sau này ngươi đi theo ta sẽ tốt hơn, đi theo Mã Thống ta ăn sung mặc sướng, thế nào?! Ha ha.” Nói xong liền vươn tay muốn ôm tiểu thân thể làm cho mình nhìn chăm chú từ cái nhìn đầu tiên.

Ám Dạ gắt gao nhìn cánh tay đang vươn tới người Băng Huyết, nhìn Băng Huyết không có phản ứng, hắn lập tức muốn chặt đứt cánh tay làm cho mình chướng mắt. Thế nhưng lúc này lại thấy Băng Huyết hai vai run run đứng lên. Một cảm giác bất an đột nhiên xông lên, không kịp suy nghĩ tất cả là vì sao, tay phải nháy mắt đã đặt lên trường kiếm bên hông.

Nhưng mà Băng Huyết lại nhanh hơn một bước, cúi đầu, dưới chân nhìn như đang bước đi hỗn loạn, đúng lúc tránh được song chưởng của Mã Thống, xoay người nhào vào lòng Ám Dạ, hai vai vẫn run run không ngừng.

Ám Dạ nhất thời trợn to hai mắt, cả người cứng ngắc. Lần đầu tiên không biết phải làm sao. Không hề để ý tới Mã Thống. Ngây ngốc cúi đầu, nhìn tiểu nhân nhi đang dựa vào ngực mình, hai tròng mắt lạnh như băng hiện lên lo lắng cùng khó hiểu.

“Xú tiểu tử, ngươi thật to gan, thế nhưng giám trốn ta. Còn dám ở trước mặt ta chạy vào lòng nam nhân khác.” Một giây trước Mã Thống còn tưởng rằng mình dọa Băng Huyết sợ, không ngờ trước mắt nhoáng lên một cái, liền nhìn thấy Băng Huyết được một nam tử mặc hắc y tuấn tú cao lớn ôm vào ngực, vì để ý nên sinh ra tức giận, tựa như thấy nữ nhân của mình ân ái với tình nhân. Khuôn mặt vàng như nến nháy mắt đen lại, lệnh người phía sau làm việc.

“Người tới, đem nam nhân đê tiện này ra ngoài chém, mang tân thiếp của bổn thiếu gia về.”

Thuộc hạ của Mã Thống ở phía sau vừa nghe thì mặt có chút thay đổi, cho dù trong lòng không muốn, lại không thể không nghe lệnh làm việc, rút vũ khí, tiến về hướng Ám Dạ.

“Muốn chết.” Thanh âm trầm thấp lạnh như băng, nhưng lại vang dội trong đại sảnh ồn ào, làm cho mọi người run lên, như lọt vào hố băng, lạnh đến xương tủy. Ám Dạ một tay gắt gao ôm thiên hạ trong lòng, tay phải nắm chặt trường kiếm bên hông, chờ cho bọn họ một kích trí mệnh.

Lúc này trong không gian xuất hiện một chút khác thường, một luồng sáng màu lam xẹt qua trước Băng Huyết và Ám Dạ, tiến về phía thuộc hạ của đáng khinh công tử, mang theo hơi thở cường đại, không chút lưu tình đánh tới.

Phốc

Phốc

Phốc

Hơn mười tiếng hộc máu liên tiếp vang lên, tiếp đó là những tiếng rên rỉ thống khổ. Mà những lính đánh thuê có mặt trong đại sảnh nhìn thánh chủ nhân của đấu khí màu lam, trên mặt đều lộ ra e ngại, Mã Thống lúc nãy vừa mới cuồng ngạo đáng khinh sau khi thấy người kia đi tới, sắc mặt càng thêm thảm bại, sớm đã không thể phản kháng.

“Mã Thống, ngươi thật to gan, lại dám ở trong công hội lính đánh thuê động võ, còn dám thương tổn đến người của công hội, xem ra giáo huấn lần trước cho người còn không đủ, ngươi căn bản không đem công hội lính đánh thuê, không đem Lôi Minh ta để vào trong mắt.” Nam tử áo lam trên mặt mang theo tươi cười ấm áp, giọng nói dịu dàng. Nhưng ý tứ trong lời nói lại lấy mất hồn người khác, làm cho các dong binh cao lớn trong này sợ hãi không thôi, đều lui về phía sau, muốn cho bản thân biến khỏi mắt nam tử áo xanh, giống như trước mặt họ không phải là một người ôn nhu như biểu hiện, ngược lại giống như một ác ma khủng bố đến từ địa ngục.

Nam tử áo lam không để ý đến những người phía sau, trên mặt mang theo tươi cười ôn hòa, nhìn Ám Dạ và Băng Huyết, hai tay ôm quyền, nói: “ Thật có lỗi, làm cho hai vị sợ hãi, tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.