Khí Phách Thành Chủ Soải Đại Phu

Chương 19: Đi săn




Uyên sốt sắng bấm chuông liên hồi. Một lúc sau, Minh thều thào bước ra. Thấy anh ra mở cửa, nàng thở phào nhẹ nhõm.

-”Không sao chứ, dở hơi à mà lại về nhà?”

Khuyên anh thế nào, anh cũng không chịu nhập viện, anh nói ở viện lạnh lẽo, cô đơn. Nàng bó tay đành gọi cho bác sĩ, may mắn thay, bác sĩ nói anh chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng là được. Biết anh sống một mình, nàng đề nghị anh thuê y tá chăm sóc. Anh bướng bình:

-”Không cần đâu, em không phải lo lắng”.

-”Sao không cần, anh ốm yếu thế này, để y tá tới chăm, có gì là không tốt?”

Minh nhìn vào mặt nàng, tỏ vẻ buồn rầu:

-”Nói thật với em, tình hình công ty tôi không tốt, có thể là đang trên đà phá sản, thuê y tá riêng tốn kém lắm, tôi không trả được…”

-”Gớm, anh tưởng tôi là con ngốc lớp một chắc, giờ internet phát triển như thế, muốn biết gì chỉ cần google thôi, anh đừng có ‘do’ mới cả ‘trấu’ trước mặt tôi thế… Anh lại định giở trò gì?”

Biết không lừa được Uyên, Minh lớn giọng:

-”Do trấu thì đã là sao? Tóm lại tôi bị em làm ra như thế này, tấm lưng nè cũng vì em mà suýt đi tong, tôi tại sao phải bỏ tiền ra thuê y tá, em mới là người thuê y tá”

-”Được, thuê y tá riêng bao nhiêu một tháng, anh thuê đi, tôi trả tiền…”

Biết cá sắp cắn câu, anh lững lờ:

-”Nhiều giá, tốt thì 10 triệu, có khi tới 20 triệu/ 1 tháng, nhưng ít nhất đều phải từ 5 triệu trở lên”.

‘Ặc, cái thân sinh viên quèn thì lấy đâu ra, sao lúc nãy to miệng thế’. Uyên tự trách mình.

-”Em trả nổi không???…”. Nhìn nàng ngần ngơ, thở dài ngập ngừng:”Trừ khi…”

-”Trừ khi sao?” Nàng mừng huýnh.

-”Em phải làm người chăm sóc tôi CHỨ SAO NỮA” Minh tỉnh bơ hất cằm, vẻ ngạo nghễ.

Uyên bặm môi “Phen này teo với cái của nợ này rồi, phải làm sao đây?” Vốn nhanh trí, nàng chống chế :

-”Chăm anh thì thường thôi, chẳng qua tôi bận học thôi. Anh biết tôi vốn là sinh viên nghiêm túc mà.”

-”Gớm, em tưởng tôi là thằng ngốc lớp một chắc, giờ internet phát triển như thế, muốn biết gì chỉ cần vào website trường em thôi, em đừng có ‘do’ mới cả ‘trấu’ trước mặt tôi thế… Em lại định giở trò gì?” Minh nhại nàng rồi nói với giọng trịch thượng. “Ngoài 3 buổi chiều em đi học ra thì em phải ở đây chăm sóc tôi 24/24. Em biết bệnh tình của tôi thế nào rồi đấy, liệt cả đời như chơi.” Vừa nói anh vừa nhăn mặt, lấy tay đấm lưng ra điều đau đớn lắm.

Uyên trợn tròn mắt:

-”Điên à.”

-”Sao mà điên?”

-”Tôi không thể ở ban đêm với một con cáo già được.”

-”Thế thì em về đi, để tôi chết liệt”. Minh đứng phắt dậy, đóng sập của phòng.

-”Thích chết thì ra đây tự tử luôn đi, vào đấy dỗi hờn làm giề?” Uyên với theo, đoạn bực tức đi về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.