Khí Phách Thành Chủ Soải Đại Phu

Chương 1: Xuyên không




-”Em xin lỗi…em biết từ lần trước anh đã không còn nhiều thiện cảm với Uyên. Nhưng tối qua, Uyên gọi điện nhờ em quen biết thì giới thiệu cho ai đó nhà khá giả, em không thể không giúp.”

-”Mẹ, cái loại…đéo nói nổi, nhưng sao cô ta lại ở đây?” Minh bực mình.

-”Thì sáng nay bạn ấy cứ đến rồi nằng nặc đòi em chỉ dạy cách trang điểm, làm đẹp để yêu được người như anh…rồi em đang chuẩn bị đồ ăn cho mọi người, Uyên cũng đòi làm, em chả biết sao nữa, đành vào phòng ngồi.”

-”Trời ạ, sao lại có người vô duyên như cô ta chứ, cô ngốc của anh ơi, em cứ hiền như thế này thì chỉ chịu thiệt thòi thôi.”

Minh dí tay vào trán Ngọc mắng yêu. Ngọc ôm anh cười xuề xòa.

-”À, quên không nói với em, có lẽ hôm nay mình đôi ta đi chơi thôi, Hùng nó gọi điện, nó mới bị cắm sừng, chắc hôm nay chả rủ được ai đâu.”

-”Ấy,..hay là giới thiệu cho Uyên đi.” Ngọc nói đắc chí, Hùng Uyên- thành đôi hay không thành đôi thì cô cũng đã làm cho câu chuyện vừa bịa với Minh thêm tính chân thật.

-”Anh không muốn, Hùng là bạn chí cốt, anh không muốn giới thiệu cho nó loại đàn bà như vậy…”

-”Anh thật, anh Hùng có phải trẻ con đâu mà phải lo, mới cả nhỡ anh ấy thay đổi được cách sống của Uyên thì sao, cũng để anh ấy vui vẻ nữa, anh ấy đang buồn mà…mà ai dám bảo họ sẽ yêu nhau đâu? Chỉ đi chơi một hôm thôi. Nha, nha, nha…”

Vâng, bộ dạng người yêu chu mỏ nũng nịu thế thì làm sao mà Minh từ chối được?

8h, Uyên đã chuẩn bị đâu ra đấy mọi thứ, đang định ra về thì Ngọc gọi Uyên vào, đề nghị đi chơi đôi với cô, Minh và bạn anh. Lúc đầu, Uyên một mực từ chối vì cô vướng lịch đi dạy thêm, vả lại cô cũng không quen với thế giới của Ngọc, của bạn Ngọc, đi chơi thì cô cũng rất lạc lõng. Ngọc phải dùng hết nước hết cái thuyết phục, nào là cô sẽ trả lương gấp ba lương buổi dạy, nào là Uyên mà không đi thì anh Minh sẽ nghi ngờ mất, tình yêu của Ngọc sẽ tan vỡ, nào là đi chơi thì cũng về lại quê của hai đứa cắm trại trên đồi thôi…Nhìn Ngọc nước mắt ngắn, nước mắt dài, Uyên cũng cảm động, đành lâm trận vì bạn.

Họ quyết định ăn sáng ở nhà. Ngọc cố nói những chuyện về thị trường nhà đất, giới người mẫu, kinh doanh,…những thứ mà Uyên chẳng biết gì nhằm cố tình làm Uyên bị bẽ mặt, lạc lõng và cảm thấy cô đơn. Cô cảm thấy đấy là cách trả thù tốt nhất cho những năm tháng cấp ba – cả đống bạn bao vây hỏi bài Uyên, để lại Ngọc tủi thân, ghen ghét một chỗ. Nhưng Ngọc đã không thành công như mong đợi, con người sinh ra đã có số làm “nam châm” thì mãi vẫn là “nam châm”. Cái vóc dáng nhỏ nhắn, làn da trắng ngần, khuôn mặt thanh tú toát lên khí chất thông minh, lanh lợi của Uyên đã thu hút Hùng ngay lập tức. Miệng anh tiếp chuyện Ngọc, nhưng toàn bộ tâm trí và đôi mắt anh dán về phía Uyên, từ cách nàng ăn, nhỏ nhẹ, từ tốn, duyên dáng tới chết người. Thấy bạn mình như vậy, Minh cũng không khỏi lo lắng, Minh lo Hùng sẽ bị lợi dụng, đâm ra chốc chốc anh lại phải liếc liếc xem Hùng như thế nào, thành ra thì bữa ăn này, Ngọc vẫn là thành phần cô đơn như xưa, điều này với Ngọc mà nói là sự xỉ nhục vô cùng lớn, tuy nhiên, do năng khiếu bẩm sinh, lúc nào cô cũng giữ nụ cười hiền hòa nhất có thể trên môi.

Tình hình lúc đi xe cũng không có gì khá khẩm hơn với Ngọc. Hùng xưa nay tán gái như vũ bão, vậy mà hôm nay ngồi im thin thít, thi thoảng cũng lấy dũng khí lắm mới dám hỏi Uyên đôi ba câu, nàng cũng trả lời rất ngắn gọn làm Hùng càng thêm ngại. Thỉnh thoảng quan sát đôi bạn trẻ qua gương chiếu hậu mà Minh bực cả mình, vừa sốt ruột cho thằng bạn vừa thắc mắc; đáng ra Uyên phải vồ vập, phải làm hết sức thể hiện thật tốt chứ, hay là Hùng chưa đủ giàu với cô ta, hay cô ta đang đóng bài kịch gái ngoan ngượng ngùng??? Cuối cùng thì Minh cũng không thể kiên nhẫn như Ngọc, vừa xuống tới địa phận làng Mộc Lan, anh lấy lý do phải đi mua thêm đồ uống, rủ Uyên đi cùng, được một đoạn, Minh dồn Uyên vào góc tường, bực bội:

-”Đkm, mày đinh giở trò gì với thằng Hùng hả con rẻ rách?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.