Khi Omega Xuyên Đến Thế Giới Hiện Thực

Chương 4




Editor: Aminta.

Ash đi tới nhà chú Derek.

Cậu vừa đi vào, thì đã thấy thôn trưởng và chú Derek ngồi ở trên ghế sofa, cùng cúi đầu nhìn cái gì đó.

Tuổi của thôn trưởng Vaughn cũng không lớn, chú ấy cùng lứa với chú Derek, trước đó chú cũng thuộc đội đi săn, nhưng tầm nhìn của chú rộng rãi, xử sự ngay thẳng, có học thức uyên bác nhất trong thôn, thế là sau khi thôn trưởng già qua đời vào mấy năm trước, chú được người trong toàn thôn đề cử làm thôn trưởng.

Chú có mái tóc vàng mềm mại và đôi mắt xanh thẳm, diện mạo nho nhã không hề có cảm giác xâm lược, luôn luôn mang nụ cười ôn hòa trên mặt, bất kể là trong thôn hay là ngoài thôn, chú đều rất được phụ nữ chào đón. Dùng cách nói của chú Derek để mà nói, nếu cái tên này không quá keo kiệt, vậy thì thật sự là hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được.

Nhưng mà so với thôn trưởng Vaughn được người người ưa thích, thì Ash thiên về chú Derek vừa nhìn thì đã thấy khó ứng phó hơn.

Khi đối mặt với thôn trưởng Vaughn, dù biết thôn trưởng là người rất tốt, cậu cũng không nhịn được mà cảm thấy lạnh lẽo ở sau lưng.

Cho nên khi cậu thấy hoang mang, thì tìm chú Derek trước tiên, chứ không phải là thôn trưởng Vaughn.

"Ash." Hai người ở trong phòng đều nghe thấy được tiếng mở cửa, nhìn về phía cậu. Chú Derek vẫy vẫy tay với cậu trước tiên: "Lại đây, có tin tức truyền về rồi, chú nghĩ có lẽ cháu sẽ rất muốn biết."

Bước chân của Ash dừng một chút, sau đó đi tới nhanh hơn.

Không lâu sau đêm lễ mừng, một vài lực lượng trung kiên trong đội đi săn đã rời khỏi thôn, chỉ nói với bên ngoài là đi buôn ở nơi xa... Chuyện này rất bình thường, cách một khoảng thời gian thì trong thôn sẽ sắp xếp người đi ra ngoài một chuyến, mua bán trao đổi các loại hàng hóa... Nhưng Ash biết, lần này hơi khác một chút, đội ngũ ra thôn không chỉ phải chọn mua vật tư, còn có nhiệm vụ tìm hiểu tình hình xung quanh.

Cuối cùng thì bây giờ cũng có tin tức hữu dụng rồi sao?

"Ngồi đi rồi nói." Chú Derek kéo Ash ngồi xuống ở một bên khác cạnh mình, để Ash xem món đồ trên cái bàn thấp.

Đó là một cái đế làm từ kim loại, đứng vững ở trên bàn. Trên cái đế là lớp che trong suốt hình bầu dục, trông rất cứng rắn. Bên trong lớp che có một viên đồng thau to bằng trứng ngỗng, mặt ngoài viên đồng thau có khắc hoa văn kỳ quái.

Bàn về công nghệ, nó vô cùng tinh xảo tỉ mỉ.

"Đây là cái đèn." Chú Derek hạ thấp giọng, cố ý nói một cách thần thần bí bí: "Đèn thủy tinh, dùng để soi sáng."

Chú vừa giới thiệu, vừa đưa tay chạm lên cái nút nổi lên trên cái đế kim loại.

Ash nghe thấy một tiếng "tách" rất nhỏ, sau đó trước mắt của cậu bỗng nhiên sáng ngời... Ánh sáng thuần trắng phát ra từ bên trong chụp đèn, xuyên qua lớp che trong suốt bên ngoài mà không có chút trở ngại nào, ánh sáng ổn định lại êm dịu.

Không có bấc đèn, không có dầu thắp, cũng không có chụp đèn bằng da.

Nhưng mà lại giống như đèn lồng, không đúng, còn phát sáng tốt hơn gấp mười gấp trăm lần so với đèn lồng.

"Ma pháp..." Ash nói ra cái từ ngữ này theo bản năng, đối diện với thứ vượt xa thường thức của mình, có lẽ chỉ có cái từ ngữ này là có thể giải thích tất cả.

"Không sai." Chú Derek vỗ tay cái độp: "Là đèn được tạo ra từ ma pháp."

"Lannon đặc biệt mang về đấy." Thôn trưởng Vaughn nói, vừa đưa tay tắt đèn cái "tách": "Đừng lãng phí, cái này cũng phải dùng "dầu thắp" đó, nghe nói là mà loại chất lỏng nào được điều phối từ luyện kim, nhưng mà không thể mua ở chỗ chúng ta, một khi xài hết, thứ này chỉ còn là món đồ trưng bày thôi."

"Luyện... Kim?" Ash ghi nhớ từ ngữ mới lạ này.

"Các thành trấn lớn một chút ở bên ngoài đều truyền khắp nơi. Ma pháp, luyện kim gì đó..." Thôn trưởng Vaughn cảm thán: "Thôn Dogo của chúng ta cũng hẻo lánh quá, tin tức mới mà truyền tới đây, thì chí ít cũng muộn hơn nửa năm so với bên ngoài rồi. May mà đã sắp xếp người ra ngoài chủ động tìm hiểu."

Bắt đầu từ mùa hè năm nay, có không ít những khuôn mặt xa lạ xuất hiện trong các thành trấn lớn.

Những khuôn mặt xa lạ này công bố, bọn họ đến từ bên ngoài "Bình nguyên Đoạn Hà", họ là phù thủy, có thể sử dụng sức mạnh thần kỳ được gọi là "ma pháp", họ có những món đồ thần kỳ khiến người ta hoa cả mắt, tùy ý lấy ra một bình thuốc thôi, là có thể trị hết bệnh lâu khó chữa và bệnh nan y.

Họ là một đám người vô cùng vô cùng khó tin.

Bọn họ mang đến nền văn minh mới có thể phá vỡ thế giới quan. So với bọn họ thì dân bản địa trên "Bình nguyên Đoạn Hà" giống như thổ dân lạc hậu chưa được khai hóa.

Thôn trưởng Vaughn khái quát ngắn gọn cho Ash biết sự thay đổi của thế giới bên ngoài, nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Ash, chú cười rộ lên: "Cháu cảm thấy giống Rachel đúng không? Chí ít ông ta không gạt chúng ta về chuyện này, ông ta thật sự đến từ thế giới bên ngoài, ông ta cũng là phù thủy."

"Vì sao chứ?" Ash nhíu mày, cậu hỏi không đầu không đuôi: "Sao cứ vào mùa hè này?"

Cũng may thôn trưởng Vaughn cực kỳ giỏi thấu hiểu, chú biết rõ: "Cháu muốn hỏi vì sao trước kia gió êm sóng lặng, đã có chuyện gì đó xảy ra vào mùa hè năm nay, nên mới có nhiều người đến như vậy sao?... Ừ, Rachel cũng đến đây vào mùa hè này."

"Ash, cháu có nhớ chuyện mà Rachel nói cho tụi cháu không?" Thôn trưởng Vaughn chậm rãi nói, "Ông ta nói, nơi này của chúng ta được thế giới bên ngoài gọi là bình nguyên Đoạn Hà, là bởi vì có một con sông lớn chảy xiết mãnh liệt bao quanh, không ai có thể vượt qua con sông này. Mà sở dĩ ông ta có thể đi vào, là bởi vì con sông này đang khô cạn."

"Chú tính toán thời gian một chút, đại khái thì Rachel là nhóm người ngoại lai đầu tiên đến mảnh đất này, ông ta tới sớm hơn bất kỳ ai khác." Thôn trưởng Vaughn bình tĩnh phân tích: "Khi ông ta đến, quá trình "qua sông" vẫn rất khó khăn nguy hiểm, cho nên chỉ có mình ông ta, có lẽ còn có những kẻ ngoại lai khác đã đi trước một bước. Nhưng khi thời gian trôi qua, con sông lớn càng khô cạn, việc "qua sông" trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, thế là có nhiều người vượt qua con sông lớn hơn nữa, và đến đây."

"Nhưng Rachel cũng không nói hết." Vaughn nói: "Giống như việc ông ta che giấu ông ta là phù thủy, ông ta cũng không hề nói, con sông lớn kia cũng không phải là dòng sông bình thường mà chúng ta cho là thế, mà đó chính là thứ gọi là "Dòng sông Nguyên Tố"."

Ash nhẹ gật đầu, ông lão của đoàn kịch cũng đã nói như vậy trong đêm lễ mừng, "Dòng sông Nguyên Tố sắp khô cạn". Hoàn toàn phù hợp với lời của Rachel.

Tuy không biết rốt cuộc dòng sông Nguyên Tố là thứ gì, nhưng không khó để đoán, đối với bình nguyên Đoạn Hà mà nói, nó là một cái lá chắn thiên nhiên.

Ngăn cản người ở bên trong ra ngoài, cũng ngăn cản người bên ngoài tiến vào.

Mà bây giờ lá chắn này sắp biến mất, hai vùng đất sắp hoàn toàn thông nhau.

Câu nói "Nền hòa bình của các người, chẳng mấy chốc sẽ vỡ nát hầu như không còn" của ông lão đoàn kịch là ám chỉ những kẻ ngoại lai này sẽ mang đến sự hỗn loạn và tai họa cho bọn họ sao?

"Nói về tình hình bây giờ, những người ngoại lai đó không biểu hiện tính công kích." Chú Derek sờ cằm, giọng nói trầm thấp: "Tin tức mà Lannon mang về, phần lớn những người ngoại lai đều nhiệt tình thân thiện, cũng được không ít thành trấn chào đón."

Mà trước kia Rachel cũng nhiệt tình thân thiện, gần như được cả thôn chào đón.

Ash đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay trái của mình, cách một lớp quần áo, nơi có dấu ấn lạnh lẽo, khiến một chút nóng nảy dâng lên trong lòng cậu trở nên bình tĩnh lại.

Vào lúc nhìn thấy Rachel, cậu từng cảm thấy lo lắng.

Sau khi Rachel chết rồi, tâm tình lo lắng này không hề ngừng lại.

Ban đầu cậu nghĩ rằng đó là bởi vì nghe thấy lời khuyên bảo của ông lão trong đoàn kịch, nhưng bây giờ xem ra, cậu đã luôn nghĩ sai.

Từ lúc vừa mới bắt đầu, sự lo lắng của cậu không phải là vì Rachel.

Rachel chỉ là điểm bắt đầu của tất cả mọi chuyện.

Sự xuất hiện của Rachel báo hiệu rằng bình nguyên Đoạn Hà không còn đóng kín nữa, từ đó thôn Dogo đã phơi bày trước mắt kẻ ngoại lai.

Sự lo lắng của cậu, là bởi vì tất cả những chuyện mà thôn làng và cậu sẽ gặp phải sau khi "Dòng sông Nguyên Tố" khô cạn.

"Ash." Chú Derek cười xoa xoa tóc của cậu: "Hãy nghĩ về chỗ lợi đi, cuối cùng chúng ta cũng không còn mờ mịt nữa. Hơn nữa Lannon cũng mang về tin tốt..." Chú đắc chí nháy mắt với Ash mấy cái: "Ma pháp, sức mạnh thần bí của tất cả phù thủy, chúng ta cũng có thể học nó!"

Ash mở to hai mắt, gần như vội vã mà nắm lấy góc áo chú Derek: "Thật, thật sao chú?"

"Thật! Đã có người bên chúng ta được dạy, và học được sức mạnh của bọn họ!" Chú Derek cười to: "Ash, cháu đã gặp phải đủ chuyện khó tin, cháu nhất định là nhân tài học ma pháp thật tốt!"

Đôi mắt của Ash sáng rực lên.

***

Ở vùng đất Bỉ Ngạn xa xôi, trong tháp phù thủy cao tít mây xanh.

Sigourney nằm trên cái giường lớn mềm mại, nâng cánh tay trái của mình lên, ống tay áo màu đen làm từ tơ tằm trượt dọc xuống theo cánh tay, lộ ra cánh tay tái nhợt thon dài của anh.

Trên cánh tay, có một chấm nhỏ màu bạc trắng đáng yêu nằm ở nơi đó.

Anh lại nâng tay phải lên, thử đâm đâm chấm nhỏ một cái, dáng vẻ hững hờ, có chút say sưa.

"Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa truyền tới từ bên ngoài phòng: "Sigourney, ta là Nance đây. Có tiện quấy rầy một chút không?"

"Vào đi." Sigourney vừa nói, vừa thả cánh tay xuống. Nhưng vẫn lười biếng nằm, không nhúc nhích.

Nance đi vào.

"Sigourney, lễ phép tiếp khách đâu rồi?" Nance đi qua sàn nhà chất đống quần áo và đồ dùng, nguyên liệu luyện kim, sách vở chồng chất đến mức rối bời, ông đi đến bên giường, cúi đầu nhìn người thanh niên nằm ngay đơ giống như vừa tàn vừa tật: "Còn phòng của cậu nữa, đã bao lâu rồi chưa quét dọn?"

Sigourney chỉ hơi hơi nghiêng đầu: "Câu hỏi thứ nhất, nơi này là tháp phù thủy của ông, tôi chỉ ở nhờ. Theo lý thuyết, tôi mới là khách. Câu hỏi thứ hai, chắc là... Ba ngày nhỉ?"

"Ba ngày mà có thể lộn xộn tới mức này sao?" Nance kinh ngạc: "Cậu có còn nhớ cậu đã từng là tinh linh không?"

"Ngại quá." Sigourney lành nhạt mà giật giật khóe môi: "Ông cũng nói là đã từng rồi. Bây giờ tôi là quỷ hút máu."

"Huyết tộc cũng được xưng là cao quý tao nhã được chưa!"

"Có lẽ bởi vì tôi không phải là quỷ hút máu thuần chủng chăng?" Sigourney nhìn ông một cách vô tội: "Ông xem đi, trước kia tôi còn là một tinh linh, là chủng tộc khác biệt nhất với quỷ hút máu mà."

Cho nên hãy nói vì sao sau khi thuộc tính của hai chủng tộc cao quý tao nhã cộng nhau, sẽ biến thành hai tốt thành một xấu?

Nance hít sâu, phải! Tao! Nhã!

Chẳng phải ông đã biết rõ từ lâu rằng sau khi thuộc tính của hai chủng tộc này gộp lại trên người tên này, thứ duy nhất đáng xem cũng chỉ là gương mặt của tên này rồi sao?!

Tại sao phải tức giận với thằng nhóc thối tha chỉ có khuôn mặt chứ không còn gì khác chứ?

Nance tỉnh táo lại.

"Ta tới đây là muốn nói cho cậu biết, đã có kết quả thăm dò của Hiệp hội phù thủy về bình nguyên Đoạn Hà."

Sigourney thấy vô vị mà nhẹ hừ một tiếng: "Nói cho tôi biết để làm gì? Tôi cũng không có hứng thú để biết."

Nance không để ý đến anh, tự nói: "Vào nửa tháng sau, dòng sông Nguyên Tố sẽ hoàn toàn khô cạn. Từ đó hai vùng đất sẽ thông nhau, bình nguyên Đoạn Hà cũng sẽ không còn áp chế sức mạnh của phù thủy nữa. Mà sau khoảng thời gian quan sát nghiên cứu, nhân loại sinh sống trên bình nguyên Đoạn Hà được đánh giá là nguyên liệu ma pháp tốt nhất hơn cả tinh linh và huyết tộc."

"Nhân loại? Nguyên liệu ma pháp?" Sigourney nâng giọng một cách khó mà tin nổi.

Nance thở dài: "Đúng, là nhân loại, cũng là nguyên liệu ma pháp. Hình như có liên quan đến hoàn cảnh ngăn cấm ma pháp nhiều năm trên bình nguyên Đoạn Hà. Mọi người bên trên bình nguyên đều là chất dẫn làm phép, nguyên liệu làm thuốc phép có phẩm chất cực tốt. Ta nghi ngờ kẻ điên Rachel này đã phát hiện chuyện này sớm hơn bất cứ ai khác, nên mới lén lút đi tới đó."

Ông vừa tiếc nuối vừa đồng cảm mà lắc đầu: "Gần đây những sinh vật ma pháp tinh linh, huyết tộc, thú nhân càng ngày càng ít, cung không đủ cầu trong giới phù thủy. Bây giờ bỗng nhiên lại có bình nguyên Đoàn Hà, trong đó lại có "Nguyên liệu ma pháp" có phẩm chất cao, số lượng nhiều, khiến cho đám người Hiệp hội phù thủy kia sướng đến phát rồ rồi. Chờ tới nửa tháng sau, bình nguyên Đoạn Hà sẽ hoàn toàn mất đi lớp áo bảo vệ bên ngoài, nó cũng chỉ có thể lưu lạc trở thành bãi săn, vườn nuôi dưỡng của phù thủy mà thôi."

"... Thú vị thật." Sigourney rủ mắt xuống, sau một lúc lâu trầm mặc, anh nở nụ cười trầm thấp: "A, nhân loại các người, cuối cùng cũng không tha cho nhân loại! Thật sự là quá thú vị! Tôi thật sự mong chờ nửa tháng trôi qua nhanh một chút... Để tôi có thể xem kỹ trò hay này!"

Nance cũng cười rộ lên: "Cậu không lo lắng sao?"

"Lo lắng cái gì?"

"Đối tượng khế ước của cậu đó." Nance nhắc nhở anh: "Đứa bé kia cũng gặp nguy hiểm đấy. Rachel chọn trúng cậu ta, chứng minh cậu ta chắc chắn có chỗ xuất sắc với tư cách là nguyên liệu ma pháp."

"Chẳng phải cậu ta là người được vì sao săn sóc à?" Sigourney nói ra câu mà Nance đã từng nói, cười cợt như đang mỉa mai: "Đã xảy ra chuyện gì đâu?"

Anh nói xong, lại ngớ ra, chần chờ nghiêng đầu: "Chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ?"

Anh lặng lẽ đặt tay phải lên cánh tay trái, dưới cái áo ngủ tơ tằm, nhiệt độ quanh năm của cánh tay giống như là xác chết, vô cùng lạnh lẽo. Chỉ có chỗ dấu ấn chấm nhỏ kia là tỏa ra hơi nóng kỳ lạ, đó là nhiệt độ cơ thể thuộc về con người mà anh đã đánh mất cực kỳ lâu rồi.

Đối tượng khế ước chết đi, vậy chút nhiệt độ ấy cũng sẽ biến mất...

Nghĩ tới đó, anh nhíu mày một cách khó mà phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.