Khi Omega Xuyên Đến Thế Giới Hiện Thực

Chương 23




Editor: Aminta.

Người thanh niên cản đường bọn họ có một gương mặt ngay thẳng, rất rõ ràng là đang tức giận, còn là giận đến mức mất đi lý trí. Khí thế mạnh mẽ hoàn toàn phóng ra bên ngoài, anh ta đứng đó giống như một ngọn núi cao to, khiến người ta không dấy lên được chút ý thức phản kháng nào.

"E, Evan..." Elena trợn mắt há mồm, sợ hãi xoay người muốn chạy, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm đầy áp lực của đối phương, cô cũng không bước nổi một bước, chỉ có thể rụt vai đầy sợ sệt, bóp chết suy nghĩ trốn chạy, cúi đầu ỉu xìu: "Anh Evan." Xong đời rồi, ông anh tốt tính giận thật rồi!

Ash thì vỗ tay trong lòng một cái, quả nhiên là anh em mà, mặt mày trông rất giống nhau!

"Nếu như ngài Sigourney không liên lạc anh, em còn muốn trốn tránh tới khi nào?" Evan nói một cách nghiêm túc.

"A! Là ngài ấy bán đứng em! Ngài ấy dùng tiền của em mà còn bán đứng em ư?!" Elena không thể tin nổi: "Ăn uống no đủ rồi thì bán đứng em cho người khác." Cô cứ nghĩ mãi làm thế nào mà lộ hành tung được, hóa ra là như thế!

"E-le-na!" Evan trầm giọng.

"Em, em xin lỗi." Elena rụt cổ một cái, lại ỉu xìu: "Em sai rồi, em sai rồi."

"Anh đã nghe chán cái câu này của em rồi!" Evan lạnh lùng bác bỏ lời xin lỗi của cô: "Không phải cứ nói xin lỗi là giải quyết được lỗi sai, em nhất định phải chịu sự trừng phạt mà em đáng nhận, nếu không thì em mãi mãi cũng chẳng rút kinh nghiệm!"

"Hôm nay trễ quá rồi, về phân bộ nghỉ ngơi với anh trước! Sáng mai chúng ta bàn chuyện xử phạt em sau!" Evan mệt lòng không muốn nói chuyện với Elena nữa, anh ta âm thầm xoa dạ dày, trong khoảng thời gian này, anh ta đã uống mấy vạc thuốc dạ dày lớn, tất cả đều là do cô em gái chuyên gây họa này hành hạ, nếu lần này bỏ qua cho cô một cách dễ dàng nữa, vậy lần sau chắc anh ta phải uống thuốc dạ dày to bằng cái ao chăng?

Quyết định xong phải dạy cho Elena một bài học nhớ đời, Evan mới nhìn về phía Ash. Đối mặt với "người bị hại" của em gái, vẻ mặt của Evan ôn hòa hơn rất nhiều: "Chắc cậu là Ash đúng không? Xin hãy đi theo tôi đến cứ điểm của vương tọa Rực Rỡ ở phố Cự Thạch, nơi đó tuyệt đối an toàn với cậu."

Ash nhẹ gật đầu, vừa đồng cảm nhìn Elena một cái, hóa ra người Elena luôn né tránh chính là anh trai của cô ấy? Kết quả vẫn là bị tóm...

"Ash, đeo cái này lên trước đi." Evan lại lấy một cái vòng tay có phong cách cổ xưa ra, đưa cho Ash: "Đeo nó lên cánh tay, che nó lại, đừng để nó bị lộ."

Ash nhận lấy, vừa mang lên, vừa nghe Evan nói: "Nó có thể che đậy sự cảm ứng của những người tham gia đoạt tháp khác đối với cậu. Là do ngài Nance phát minh ra, được coi như là món đồ gian lận trong cuộc chiến đoạt tháp, ngài ấy cũng không tuyên bố với đại chúng, bởi vậy không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết được. Elena, nhất là em đó, khóa cái mồm của em cho chắc vào!"

Elena vừa đắm chìm trong suy nghĩ "Ngài Nance tuyệt quá", vừa vẽ chữ X ngoài miệng, tỏ vẻ mình nhất định sẽ giữ bí mật.

Mang vòng tay xong, hai người mới đi theo sau Evan đi về phía nội thành.

Vừa đi, Evan vừa nói cho Ash thân phận mới của cậu.

"Ash, cậu tuyệt đối không thể để lộ chuyện cậu đến từ bình nguyên Đoạn Hà ở Ilov. Bây giờ ngoại trừ ngài Nance, ngài Sigourney, tôi và Elena biết thân phận thật của cậu ra thì chắc là không còn ai khác."

"Còn Fell nữa." Elena nhỏ giọng nhắc nhở: "Và Benedic của vương tọa Đỏ Thẫm, bọn họ đều đã gặp Ash. Nhưng mà không cần lo lắng về Benedic, sau đó Fell đã cho anh ta ngửi bột phấn nấm dạ quang thôi miên, xóa sạch dáng vẻ của Ash trong trí nhớ của anh ta rồi."

Evan trừng em gái của mình một chút: "Anh cũng quên mất, cũng là Fell giật dây để em đi đến thôn Dogo đúng không? Sao não em không phát triển gì hết vậy? Để một cái tên che giấu tung tích chạy đến thế lực của người khác mà còn chơi rất vui vẻ xoay vòng vòng?"

Elena ủ rũ, cô không thể không thừa nhận, nếu như không có Fell xúi giục, khua môi múa mép, khiến cô tin rằng có Ash trong tay là cô có thể uy hiếp được Sigourney, thì cô cũng sẽ không bị kích động và đến thôn Dogo để lừa người.

Bây giờ cô nhớ ra, lúc ấy cô tin tưởng giống như bị bỏ bùa mê, ngu ngốc muốn chết.

"Em nhất định phải khiến tên kia chịu khổ!" Elena lầu bầu, nghiến răng nghiến lợi.

Evan không hề để ý đến cô, tiếp tục nói với Ash: "Từ giờ trở đi, cậu chính là người sinh ra và lớn lên ở phố Cự Thạch, là một đứa trẻ mồ côi, do tôi phát hiện tài năng ma pháp của cậu, nên mang cậu về vương tọa Rực Rỡ."

Ash chần chờ: "Nhưng hôm nay đã có rất nhiều người đã thấy mặt tôi rồi đúng không?"

"Không đâu." Elena nhỏ giọng nói: "Sigourney dùng ma pháp làm mờ gương mặt của cậu."

Evan cũng nói: "Tôi cũng đã xử lý những nơi khác, sẽ không có ai nhớ đâu." Anh ta ám chỉ chủ quán trọ và quán ăn bên kia.

Ash yên lặng nhẹ gật đầu: "Cảm ơn."

"Ngày mai tôi sẽ giao cho cậu tài liệu thân phận kỹ càng hơn. Cậu phải học thuộc." Evan nhấn mạnh một lần nữa: "Nhất định phải học thuộc, không thể để cho nhiều người hơn nữa biết cậu đến từ bình nguyên Đoạn Hà. Chuyện này liên quan đến việc Ilov sẽ đối xử với cậu như con người hay là nguyên liệu ma pháp, cậu rõ chưa?"

Ash mím chặt môi, nghiêm túc đáp: "Tôi nhớ rồi."

Nếu như thân phận bị lộ, không chỉ bất lợi với bản thân cậu, mà sẽ còn liên luỵ đến ngài Nance và Sigourney chứa chấp cậu, ngụy trang thân phận cho cậu.

Bởi vậy khi bước vào cứ điểm của vương tọa Rực Rỡ ở phố Cự Thạch – một dinh thự cao lớn hoa lệ, cậu đi theo sau Evan bước vào đại sảnh tràn đầy ánh đèn sáng rực, cười ngại ngùng, bình tĩnh trả lời từng câu hỏi một của những phù thủy tò mò trong đại sảnh:

"Tôi là Ash Erwin."

"Vâng, là người của phố Cự Thạch."

"Năm nay tôi mười sáu tuổi."

"Vâng, anh Evan nói tôi có tài năng ma pháp..."

"..."

Evan nhìn Ash trả lời từng người đồng nghiệp của mình với sắc mặt tự nhiên, anh ta cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, may quá, không khó để dìu dắt cậu ta, bớt lo hơn Elena nhiều, sau này đỡ phải uống thêm một toa thuốc dạ dày rồi.

"Được rồi, để trẻ em nghỉ ngơi đi." Anh ta lôi Ash ra khỏi đám người: "Hơn nửa đêm rồi mà mấy người không ngủ, còn dây dưa người khác nữa."

Anh ta liếc mắt ra hiệu cho Elena: "Đi tìm một căn phòng cho Ash, em cũng tự tìm một căn ở kế bên đi."

Elena mang suy nghĩ biểu hiện tốt để lấy công chuộc tội, tích cực vẫy tay với Ash: "Ash, đi theo tôi."

Ash bèn đi theo cô.

Ở sau lưng, cậu còn có thể nghe thấy những phù thủy khác cảm khái với Evan: "Phố Cự Thạch vắng vẻ quá, mấy đứa trẻ có tài năng ma pháp cũng không được phát hiện ra sớm, bỏ lỡ mấy năm vô ích như thế."

Trong thế giới phù thủy, tuy rằng kẻ mạnh thì thắng kẻ thua thì bị loại trừ, cạnh tranh tàn khốc, nhưng đối với nhóm phù thủy mầm non còn chưa trưởng thành thì được che chở rất nhiều.

Bởi vì không ai biết được các phù thủy nhỏ có tiềm lực cỡ nào, có thể đi đến đâu trong tương lai.

Bây giờ trình độ của các phù thủy đã đình trệ quá lâu. Vào thời kỳ thượng cổ, vương tọa hoàn toàn không phải giới hạn sức mạnh cuối cùng của phù thủy, mà còn có thứ vượt xa vương tọa. Tựa như là thần thánh.

Nhưng tất cả đã biến mất quá lâu, rất nhiều rất nhiều năm qua, Ilov không có phù thủy nào phá bỏ giới hạn vương tọa.

Toàn bộ Ilov đều đang mong mỏi một ngày nào đó sẽ có một phù thủy tài năng vô song phá bỏ giới hạn vương tọa, bước lên bậc thang cao hơn nữa, dìu dắt toàn bộ thế giới phù thủy đi đến thời kỳ thượng cổ huy hoàng một lần nữa.

Bởi vậy thái độ của tất cả mọi người đều là chấp nhận và thân thiện đối với Ash có tài năng ma pháp được Evan phát hiện ra.

Đương nhiên, tiền đề của sự chấp nhận là Ash giống với bọn họ, là một con người hàng thật giá thật.

Bên này, Elena dẫn Ash lên lầu. Trên lầu có cấu trúc hình vòng, bắt đầu từ lầu ba thì có các căn phòng riêng, ngoài cửa có bảng tên tức là đã có người ở. Elena tìm được hai căn phòng trống cách phòng của Evan không xa.

Cô chỉ vào một căn trong đó: "Ash, cậu ở chỗ này đi. Lại đây, đặt tay lên."

Ash làm theo lời cô, cầm lấy tay nắm cửa.

"Đọc tên của cậu." Elena nói.

"Ash Erwin."

Nói xong, Ash cảm thấy tay nắm cửa bằng kim loại trong lòng bàn tay mình giật giật, giống như là dán chặt vào lòng bàn tay của cậu. Ngay lập tức, cậu trông thấy trên vách tường bên phải cánh cửa có một tấm bảng kim loại nổi lên, tên của cậu được viết trên đó.

Thì ra các bảng tên của các phòng khác xuất hiện như thế. Ash cảm thấy thế giới phù thủy thần kỳ một lần nữa.

"Trong cả tòa nhà này có một sinh mệnh luyện kim. Chỉ là sinh mệnh luyện kim cấp thấp thôi." Elena nhún vai, giải thích cho thiếu niên ở nhà quên mới lên: "Không có gì để hiếm lạ hết. Muộn lắm rồi, cậu đi ngủ đi." Cô thở dài: "Sáng sớm mai là lúc chịu phạt rồi! Thật hy vọng sáng mai đừng bao giờ đến."

Ash cũng nhớ đến dáng vẻ đen mặt vừa rồi của Evan, cậu vô thức thay hình ảnh của Aubrey vào. Thực tế thì Aubrey giống như là anh trai của cậu, tuy bình thường có chút không đáng tin cậy, chỉ khi nóng giận thì chắc là còn đáng sợ hơn cả Evan.

Mà nếu như Aubrey phát hiện cậu lặng lẽ rời thôn Dogo, nhất định cũng sẽ giận cậu như Evan giận Elena vậy.

Ash hít vào một hơi, chỉ nghĩ thôi mà đã sợ, bỗng nhiên cậu thấy mình bị dáng vẻ sợ sệt bây giờ của Elena lây nhiễm rồi... Tuy rất muốn gặp lại mọi người trong thôn Dogo, nhưng cậu vừa nghĩ đến việc phải đối mặt với lửa giận của Aubrey, thì chỉ hy vọng ngày ấy đến muộn một chút.

"Elena, ngủ ngon." Ash cũng trở nên ỉu xìu.

"Ngủ ngon." Elena thở dài tuyệt vọng đi đến căn phòng bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.