Khí Nữ Nghịch Thiên: Phúc Hắc Thái Tử Phi

Chương 33: Câu chuyện mất tích




Tiểu Tô xin nghỉ đi tỉnh thành mấy ngày, lấy cớ là đi một chuyến sang vùng khác để tìm nguồn cung cấp cho nhà máy, như vậy cũng phải có một chút thành quả mang về. Cho nên lúc ở tỉnh thành tiểu Tô cũng để ý đến việc tìm nguồn cung cấp. Thật ra việc này cũng không quá khó, trong lúc tiểu Tú xem đồ trong cửa hàng cũng nhân tiện hỏi nhân viên ở đấy xem có nhà ai có heo cần bán không. Không ngờ lại hỏi được cho tiểu Tô một người." trong thôn em gái tôi ở có người nuôi rất nhiều heo , hay cậu đi xem một chút?"

Cầm địa chỉ trong tay tiểu Tô cùng tiểu Tú đi tìm, tiểu Tú cười nói: "công việc tìm kiếm nguồn cung cấp của anh cũng cần cố gắng lắm chứ." Tiểu Tô cũng cười: "Không có biện pháp, anh đã thành gia lập nghiệp, trên có bà Hảo bảy mươi tuổi dưới có con gái mới sinh, còn có vợ yêu xinh đẹp, cho nên phải liều mạng kiếm tiền để thấy vợ cười một cái!" Tiểu Tú nhìn tiểu Tô nói rõ ràng mạch lạc, cười cười.

Hai vợ chồng hỏi đường đi, hỏi bảy tám người mới có thể tìm đến địa chỉ trong tay. Nhìn một lúc mười con heo trong chuồng, tiểu Tô cảm thấy lần này tới đây thật là đúng. Đang lúc hai người nhìn đông nhìn tây thì có người sau lưng gọi: "Hai người là ai, sao lại tùy tiện chạy vào nhà tôi?" Tiểu Tô quay đầu nhìn lại thấy một người con trai mười bảy mười tám tuổi đang cảnh giác nhìn bọn họ.

Tiểu Tô liền vội vàng tiến lên, lấy thư giới thiệu từ trong túi đưa tới: "Chào cậu, chúng tôi là nhân viên chạy nguồn cung cấp cho nhà máy thịt. Nghe người ta nói nhà cậu có heo sống nên qua xem một chút." Chàng trai nhìn tiểu Tô rồi mới nhận lấy thư giới thiệu nhìn qua một chút. Thấy con dấu đỏ thẫm trên giấy thì đem thư giới thiệu trả lại cho tiểu Tô, cười nói: "hai người vào nhà uống ly nước, tôi đi gọi cha tôi đến." Nói xong liền dẫn tiểu Tô cùng tiểu Tú đi vào.

Vào phòng, rót cho hai người ly nước rồi liền ra ngoài. Ngoài trời lạnh, tiểu Tô cùng tiểu Tú được uống ly trà nóng nên cảm thấy thỏa mãn. Một lúc sau cửa mở ra, một người đàn ông khoảng 40 tuổi đi vào. Thấy người tới, tiểu Tô và tiểu Tú liền đứng lên. Người đàn ông sau khi đi vào liền chạy về phía tiểu Tô, kéo tay tiểu Tô :" Chào cậu, tôi đang rầu rỉ không biết bán heo cho ai, may mà cậu đến."

Tiểu Tô cũng vui mừng, đây cũng là chuyện mình cần làm, vì vậy cũng nhiệt tình nói: "Xưởng chúng tôi cũng đang tìm heo sống. Chúng ta hai bên cùng có lợi thôi!" cùng nhau giới thiệu tên xong, tiểu Tô liền bị anh Chử kéo đi ra ngoài, bảo là muốn cho tiểu Tô nhìn heo mà hắn đã nuôi. Tiểu Tú đã đi đường mệt mỏi nên không đi ra cùng, ngồi ở trong nhà uống trà.

Chàng trai vừa rồi là con trai anh Chử tên là Chử An. Chử An cùng tiểu Tú ở trong phòng trò chuyện."Ba em đang lo lắng, sắp bước sang năm mới rồi, nhiều heo như vậy không biết làm thế nào đấy." Tiểu Tú nói chuyện cùng Chữ An mới biết, anh Chử xây chuồng heo vào đầu năm, lúc ấy phải mượn tiền khắp nơi mới đủ, lúc đầu cũng chỉ nuôi ba con heo, sau lại sinh ra heo con, dần dần có gần hai mươi con heo. Vốn có nhiều heo thì rất vui mừng, nhưng là anh Chử lại lo lắng, chỉ sợ sơ ý một chút liền bị người ta vu cho là theo Chủ Nghĩa Tư Bản.

Một năm qua cả nhà đều tiết kiệm để nuôi heo, nhưng có một trận bệnh dịch làm heo chết một nửa. Thật vất vả nuôi đến hiện tại, thể trọng cũng tăng lên, nhưng không ai có thể lập tức mua nhiều heo như vậy. Anh Chử đang muốn ra ngoài tìm người mua, tiểu Tô tìm đến lần này rất đúng lúc.

Nghe Chử An nói, tiểu Tú đột nhiên có ý nghĩ, trong không gian của mình cái gì cũng tốt hơn so với bên ngoài, côn trùng cũng ít, nếu đem heo nuôi dưỡng ở trong không gian mấy ngày, có thể hay không cũng tốt hơn đây? Nhưng đây vẫn chỉ là ý nghĩ, phải đợi trở về làm thử mới biết kết quả, nếu như suy nghĩ của mình thì nhà mình sẽ có thêm một khoản thu vào rồi. Tiểu Tú suy nghĩ một chút cười đến vui vẻ.

Sau khi từ tỉnh thành về, tiểu Tô đến nhà máy thịt trả phép thuận tiện nói rõ về việc mua heo nhà anh Chữ, đội trưởng đội thu mua rất vui mừng vì cuối năm chính là đợt cao điểm dùng thịt heo, có nguồn cung này thì không phải lo lắng mấy. Đội trưởng cao hứng nên cũng dễ dàng hơn với tiểu Tô.

Đến buổi tối tiểu Tô và tiểu Tú cùng nhau thương lượng dùng 30 mẫu đất như thế nào. Thương lượng mãi mới xong. Đầu mùa xuân sẽ trồng lúa, nhưng chỉ trồng 15 mẫu, còn lại 5 mẫu trồng cây cải dầu, như vậy vấn đề dầu ăn cho năm sau không cần lo lắng. Còn dư lại 10 mẫu thì làm như bàn luận trước đây là trồng cây xanh. Thương lượng xong, tiểu Tú liền vùi ở trong ngực tiểu Tô cười nói: "Tiểu Tô a, em có cảm giác chúng ta càng ngày càng giống địa chủ rồi."

"Em mới mướn ít đất như vậy đã cảm thấy mình là địa chủ rồi hả? Vậy chí hướng cũng quá ít đi. Ít nhất cũng phải đến 100 mẫu 200 mẫu mới có thể xem là tiểu địa chủ!" Tiểu Tô vuốt tóc tiểu Tú, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.

"Tiểu Tô, ngày mai cùng em ra hiệu sách xem một chút đi, em muốn đọc ít sách." Tiểu Tú cảm thấy mình biết quá ít, cần bổ sung kiến thức mới được.

"Đúng rồi, tiểu Tô trình độ học vấn của anh là gì vậy?"

"Trung học cơ sở."

Tiểu Tú đột nhiên nhớ ra lúc này cũng đã cuộc thi cho những người tự học , vì vậy cùng tiểu Tô nói: "hay chúng ta đi tham gia cuộc thi cho những người tự học đi. Anh xem, em ngay cả bằng tốt nghiệp đều không có, anh cũng mới tốt nghiệp trung cơ sở, về sau làm gì cũng khó nên chúng ta đi thi đi!" Tiểu Tô dừng tay một chút, trong lòng không hiểu.

" cuộc thi đó là gì?"

"anh không biết sao? Chính là chúng ta tự học ở nhà, sau đó đến thời gian qui định cùng nhau đi thi, cuộc thi thông qua liền được cấp bằng tốt nghiệp." Tiểu Tú trong lòng thầm nghĩ, sẽ không nhớ lầm đi, nhớ những năm 70 là bắt đầu có việc tự học rồi thi lấy bằng mà. Tiểu Tô không biết sao? Hay cuộc thi này còn chưa lưu hành?

Nghe tiểu Tú giải thích, tiểu Tô vỗ mạnh đầu nói: "Trong bộ đội lâu như vậy mà anh không biết, ngày mai anh đi hỏi một chút, xem lúc nào ghi danh, chúng ta cùng nhau ghi danh!" hai vợ chồng nói một lúc nữa rồi tiến hành sinh hoạt vợ chồng. Tiểu Tú xinh đẹp, tiểu Tô cường tráng, vốn là cường tráng cùng xinh đẹp kết hợp. Tình chàng ý thiếp, ngươi tình ta nguyện nên cả đêm mỹ mãn.

Tâm sự được giải tỏa, tiểu Tú cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Ngày mai sẽ là một ngày mới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.