Jeremy: bắt đầu rơi vào gia đoạn quằn quại nhất truyện....TT_TT
Khi Kỉ Tiễu trở lại ổ chó nhỏ, Diêm Trừng vẫn chưa trở về, mãi
cho tới khi Kỉ Tiễu vẽ xong 3 trang bản thảo, rồi tắm rửa lên giường nằm
gần 1h sau, cửa phòng mới bị người đẩy ra.
Người nọ tây chân rón rén đi vào phòng, rửa mặt, lên giường, rồi
nằm xuống bên cạnh Kỉ Tiễu. Tựa như thói quen muốn ôm lấy Kỉ Tiễu, thế
nhưng lại sợ đánh thức cậu, cuối cùng phân vân do dự một phên vẫn chọn
khắc chế, chỉ chỉnh lại góc chăn, kéo thân thể và tình thần mệt mỏi chìm
vào giấc ngủ.
Trong màn đêm, hắn không có nhìn thấy người đang quay lưng về phía hắn, thủy chung vẫn mở to mắt.
Ngày hôm sau, Kỉ Tiễu vẫn dậy sớm làm bữa sáng đơn giản, hai
người yên lặng ngồi đối diện bên bàn ăn, trong lúc đó di động của Diêm
Trừng vẫn thường vang lên tiếng chuông tin nhắn tới, hắn vốn định chuẩn
bị nói chuyện với Kỉ Tiễu, lại cứ như vậy mà lần lượt bị đánh gãy, cuối
cùng hắn đơn giản tắt máy, vừa định một lần nữa mở miệng nói, Kỉ Tiễu
lại bưng bát tới phòng bếp.
Diêm Trừng để ý Kỉ Tiễu căn bản chưa ăn được bao nhiêu, cháo
trong bát vẫn còn dư hơn phân nửa, mà một tháng qua cậu đã gầy đi hơn
rất nhiều.
“Cậu hôm nay có bận không?” Diêm Trừng nghĩ nếu Kỉ Tiễu có thời
gian thì tối nay hay người có thể ra ngoài cùng ăn một bữa, tính ra lần
trước bọn họ hẹn họ cũng đã sắp một tháng, chỉ là lời nói ra tới miệng
mới phát hiện rõ ràng là một lời mời đơn giản hiện tại nói ra lại có vẻ
gian nan như vậy?
Quả nhiên, sau khi Kỉ Tiễu cầm bát đĩa đi rửa xong, lại mang túi
rác nhỏ từ phòng bếp đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa cự tuyệt nói: “Có chút
bận.”
Tuy rằng khẩu khí lãnh đạm, nhưng ít ra Kỉ Tiễu đã trả lời hắn,
không giống trước đây Diêm Trừng nói gì cậu đều không để ý, Diêm Trừng
vội cười nói: “Vậy còn ngày mai?”
Kỉ Tiễu cước bộ dừng một chút, không đáp lại vấn đề này, chỉ
quay đầu lại nhìn Diêm Trừng, bỗng nhiên nói: “Đêm qua có người gọi điện
thoại cho cậu.”
Diêm Trừng hiện tại đang nơi nơi tìm khách hàng, đối tác, có đôi
khi di động sợ hết pin, bất đắc dĩ cũng nói số điện thoại nhà cho vài
bạn bè hợp tác tương đối quen thuộc, sợ đối phương không tìm thấy lại
sốt ruột, nghe Kỉ Tiễu nói như vậy, Diêm Trừng trước tiên liền nghĩ tới
điện thoại của mấy người đó.
“A, bọn họ nói chuyện gì sao? Tối qua tớ cùng người trong công
ty bàn chút chuyện, cho nên cũng không nghĩ tới cùng những người khác
liên hệ.”
Kỉ Tiễu không chút nháy mắt nhìn Diêm Trừng, thần sắc trong mắt
cũng không kịch liệt, thậm chí là quá mức bình tĩnh, tĩnh tựa như một hồ
nước phẳng lặng, không chút gợn sóng.
Diêm Trừng không rõ nhưng bị Kỉ Tiễu nhìn như vậy lại có chút
chột dạ, nhưng hắn vẫn kiên trì giải thích vừa rồi, thậm chí truy hỏi:
“Làm sao? Phát sinh chuyện gì?”
Kỉ Tiễu khẽ nhắm mắt lại, mở cửa không nói một lời rời đi.
…..
Kỳ thật Kỉ Tiễu hôm nay không có việc gì, việc làm thêm ngoài
giờ đã bị đình chỉ, bản thảo cậu cũng đã vẽ xong, chỉ có 2 tiết quan sát
hình ảnh đa phương tiện, nhưng đi hay không cũng không sao.
Kỉ Tiễu ở bên ngoài đi lang thang nửa ngày, đối với việc làm
thêm bán thời gian như trước không thu hoạch được gì, cậu suy nghĩ một
chút, lại lên xe bus đi tới khu Z.
Hôm nay là thứ 6, lúc này hẳn là trường Phụ Trung vẫn chưa tan học, khi Kỉ Tiễu tới Trì gia, Khương Chân vẫn chưa về.
Kỉ Tiễu cũng không định vào nhà, dù sao những gì cậu để ở Trì
gia cũng đã mang đi hết, mà nơi này ngoại trừ Khương Chân cũng không còn
gì có liên quan tới cậu nữa, đối với Khương Chân, Kỉ Tiễu cũng sẽ không
quấy rầy nhỏ, cậu chỉ qua xem xem nhỏ có sống tốt hay không.
Nhưng mà, Kỉ Tiễu lại ngồi trong một góc ở tiểu khu cả buổi
chiều, còn chưa có đợi được Khương Chân tan học, thì đã bị một người
tinh mắt nhìn thấy.
Khi câu gọi thâm tình “Tiễu Tiễu” vang lên, Kỉ Tiễu giật mình, ngẩng đầu nhìn Trì Xu Huyên đứng cách đó không xa.
Trì Xu Huyên trang điểm khéo léo, mang theo túi xách từ trên lầu đi xuống, vừa thấy Kỉ Tiễu ở đây, lập tức kinh ngạc đi tới.
“Con…dì đang muốn đi tìm con.” Trì Xu Huyên cảm xúc có chút kích
động: “Sao con lại chuyển từ trong nhà ra ngoài? Con chuyển tới đâu?!”
Kỉ Tiễu lãnh đạm nói: “Trường học.”
Trì Xu Huyên vừa nghe liền trầm mặt: “Con tưởng ta không biết sao!”
Một câu này nói rất lớn, vừa dứt lời mới cảm giác được mình quá
mức nóng vội, bà trái phải nhìn quanh, lại đi tới phía Kỉ Tiễu: “Chúng
ta vào nhà rồi nói, dù muốn… cùng con nói chuyện.”
Kỉ Tiễu nhíu mày, ban đầu cũng không nguyện ý nhưng rồi lại như nghĩ tới cái gì, gật đầu.
Hai người đi vào Trì gia, Kỉ Tiễu không có lên phòng, chỉ ngồi xuống sô pha phòng khách.
Ngay từ đầu, ai cũng không lên tiếng, Trì Xu Huyên mặt cứng
ngắc, mấy lần muốn nói lại thôi, muốn nói lại không dám nói, gấp tới độ
da mặt được bao dưỡng kĩ càng đều xuất hiện nếp nhăn.
Cuối cùng, bà thở dài, nói: “Đó…là làm sao?”
Kỉ Tiễu trước sau như một trấn định: “Dì không phải đã sớm biết rồi sao?”
Trì Xu Huyên trừng lớn mắt: “Con… loại chuyện này, con bị hồ đồ
sao?!” bà tuy rằng thường ở nước ngoài, nhưng kỳ thật đối với chuyện của
Kỉ Tiễu vẫn giám sát thật sự chặt chẽ, đặc biệt là phương diện học tập,
bà còn liên hệ với các thầy cô, Kỉ Tiễu ở cấp III có thành tích tốt,
đơn đăng kí nguyện vọng, trúng tuyển đại học, Trì Xu Huyên đều biết rõ.
Chỉ bởi vì chuyện liên quan tới Kỉ Hiếu Trạch, Trì Xu Huyên có thể cảm
giác được Kỉ Tiễu lúc ấy tâm tình phức tạp, thân phận của mình lại không
tiện, vì tránh kích thích cậu, từ đầu tới cuối Trì Xu Huyên đều không
có bất cứ ý kiến gì với lựa chọn của Kỉ Tiễu, đều cho Kỉ Tiễu tự làm
chủ, mà các thầy cô giáo phần lớn đều là ca ngợi tán dương cậu là nhiều,
về phần ảnh chụp lễ giáng sinh, bởi vì có liên quan tới người Diêm gia,
khi chưa được bên kia cho phép, thi nhà trường cũng không lắm miệng cáo
trạng với Trì Xu Huyên, cuối cùng sự việc giải quyết ổn thỏa, chỉ là
một hồi sợ bóng sợ gió, càng không tất yếu phải nói cho bà biết.
Nhưng gần đây Trì Xu Huyên đã biết chuyện này, vào một ngày bà
nhận được một cái email, bên trong có ảnh chụp bài post huyên náo ồn ào
lúc ấy của Kỉ Tiễu và Diêm Trừng, có hai tờ đăng kí nguyện vọng trước
sau khác nhau của Diêm Trừng, có tin hắn thuê phòng trọ bên ngoài, còn
có việc Kỉ Tiễu từ trong nhà chuyển ra, không có ở trong kí túc trường,
tóm lại toàn bộ bằng chứng xác minh quan hệ của cả hai, cuối bức thư còn
nói lời thấm thía giáo dục Trì Xu Huyên một phen, nói bà làm người giám
hộ thật sự quá mức thất trách, không chỉ không dạy được con cái mình mà
còn khiến cậu đi nhầm đường, còn liên quan làm ảnh hướng xấu tới một
thiếu niên tốt đẹp khác, không để ý tới luân thường đạo lý muốn làm gì
thì làm, nếu bà không hi vọng tương lai của Kỉ Tiễu bị hủy hoại thì liền
nên có trách nhiệm với chức vị trưởng bối của mình đi, bằng không không
chỉ tiền đồ của Kỉ Tiễu hóa thành bọt nước mà cả những người khác trong
Trì gia cũng sẽ chịu ảnh hưởng tương ứng, sinh hoạt khẳng định không
ngóc dầu dậy nổi.
Trì Xu Huyên không có đặt loại uy hiếp này ở trong đầu, bà chỉ
khiếp sợ Kỉ Tiễu thế nhưng lại làm ra loại chuyện này, bà trước tiên cảm
giác Kỉ Tiễu là bị bức ép, với tính cách của Kỉ Tiễu, bà biết rõ, cậu
lạnh lùng tự bế, đối với ai cũng đều không động tâm, người có thể khiến
cậu nhìn với con mắt khác miễn cưỡng ngoại trừ Khương Chân ra thì những
thứ khác đều đã sớm không còn tồn tại trên thế giới này, cậu có thể tùy
tùy tiện tiện vì một thiếu niên khác mà chống lại trường học, chống lại
gia đình đối phương sao?
Nhưng nhìn bộ dáng Kỉ Tiễu mắt khép hờ trong ảnh chụp, trên mặt
không có thống khổ, không có miễn cưỡng, biểu tình kia thậm chí lộ ra
một tia mờ mịt ý loạn tình mê, không giống với Kỉ Tiễu mà bà biết, điều
này đã vượt qua tầm hiểu biết của Trì Xu Huyên, bà hỗn loạn, bà không
thể tưởng tượng được hài từ mình nuôi từ nhỏ tới lớn lại còn một mặt như
vậy.
Đối mặt với Kỉ Tiễu, Trì Xu Huyên kỳ thật ở trong lòng vụng trộm
mong chờ, hy vọng Kỉ Tiễu có thể quay đầu, hi vọng hết thảy đều còn
kịp.
Kỉ Tiễu mím môi không nói lời nào, tinh thần cậu lúc này đang
không tốt lắm, hai má đều có chút lõm xuống, cũng không giống như có ý
cố gắng quyết không thỏa hiệp với Trì Xu Huyên, bà phảng phất thấy được
chút tia sáng rạng đông.
Bà tận tình khuyên bảo: “Con muốn vào F đại, muốn học khoa lịch
sử, dì đều ủng hộ con, về sau nghề này có rất nhiều công việc có thể lựa
chọn, ở các cơ quan chính phủ dù cũng có người quen, hoặc là ra nước
ngoài cũng được, con cũng có thể học nghiên cứu sinh, học tiến sĩ, học
cao hơn nữa, con… con không muốn ở nhà cũng không sao, không muốn dì
giúp cũng được, con giỏi như vậy, chính mình kiếm học bổng cũng đủ chi
tiêu, còn có thể vẽ tranh, có rất nhiều chuyện có thể làm, Tiễu Tiễu à,
con nghĩ lại xem, nghĩ lại đi… ba con luôn hi vọng về con, con không
thể…” không thể cứ như vậy hủy hoại bản thân nữa.
Nghe hai chữ “ba con” Kỉ Tiễu khẽ động, không giống ngày xưa mắt
lạnh đáp lại, cậu chậm rãi ngẩng đầu hỏi lại một câu: “Cháu như bây
giờ…không được sao?” tiếp tục đọc sách, cầm học bổng, tìm một công việc
ổn định, hảo hảo sinh hoạt, vì sao lại không được…
“Con như vậy, con cảm thấy sao?” Trì Xu Huyên nói tới hốc mắt
cũng đỏ lên, bà thậm chí có thể lùi một bức: “Con… con nếu không thích
nữ sinh, dì cũng không để ý, dì cũng không quản con này đó, nhưng tìm
một người cũng không khó như vậy, tìm người đối tốt với con, không mang
tới thương tổn cho con không tốt sao?” bà chỉ hy vọng Kỉ Tiễu có thể
bình an sống cuộc sống của cậu, bà không muốn làm Kỉ Tiễu thất vọng, làm
Kỉ Hiếu Trạch thất vọng.
“Chưa nói tới việc chàng trai kia đối với con có thật tâm hay
không, nhưng tình cảm tuổi thiếu niên có khả năng duy trì được bao lâu,
còn cả người trong nhà cậu ta nữa, con có thể chống lại bọn họ sao, nếu
dì có thể giúp con, ta nhất định sẽ không nói như vậy, nhưng không chỉ
mình con gặp xui xẻo mà ngay cả gia đình chúng ta cũng chỉ có thể tùy ý
để người ta vân vê vò nắn, ta không muốn nhìn con tới thời điểm không
cách nào quay đầu mới hối hận, có lẽ con không cảm thấy hối hận, nhưng
như vậy thật sự đáng giá sao?”
Đáng giá sao?
Kỉ Tiễu cũng tự hỏi chính mình.
Vì người kia…
Khi hai người đang lâm vào trầm mặc tĩnh mịch, thì cửa chính
bỗng bị “rầm” một tiếng đẩy mạnh ra, một người đứng ở ngoài cửa, mặt như
đáy nội nhìn bọn họ, hung ác nói: “Mày muốn chết thì tự đi mà chết, mày
vì sao còn muốn hại người khác theo, mày có thể đừng giống thằng cha bị
bắn chết của mày khiến những người xung quanh sống không bằng chết
không hả?!”
Kỉ Tiễu và Trì Xu Huyên đều bị lời nói ác độc bất thình lình
khiến chấn động một lúc lâu cũng không có phản ứng, một lát sau, Trì Xu
Huyên nhảy dựng lên, chỉ vào Khương Duệ đang đứng ở cửa mắng: “Con nói
cái gì vậy, câm miệng cho ta!”
“Bà có quyền gì mà bảo tôi câm miệng!” Khương Duệ trừng lớn mắt,
ngũ quan vì tức giận mà vặn vẹo: “Trong lòng bà chỉ có thằng tạp chủng
này, ai là con cái của bà,bà cũng đã quên mất, tôi cũng không mong chờ
bà nhớ rõ, tôi chỉ nghĩ có một ngày có bản lĩnh có thể từ cái nơi ghê
tởm này cút ra ngoài, mà tôi vất vả mới vào được U đại, bà biết tôi đã
phí bao nhiêu khí lực không, thế nhưng hiện tại thì sao, tôi ở trường
học cũng không xong, các giảng viên khắp nơi đều điều tra tôi, các tổ
chức hoạt đồng gì cũng không thể tham gia, đánh giá học bổng đều bị ngâm
nước nóng (hủy bỏ), còn đột nhiên kỳ quái bị xử phạt! bởi vì cái gì?
Đều là vì thằng tạp chủng này hại! thằng đồng tính luyến ái, mày so với
ba mày còn ghê tởm hơn! Ba mày hại cả hai nhà người không ra người, quỷ
không ra quỷ, còn hại chết bản than, mày có phải muốn đi theo đường cũ
của ông ta, chính mày đã không nhà không người thân rồi, cho nên mày
cũng muốn Diêm Trừng giống mày bị người nhà đuổi đi, chúng bạn xa lánh
mới vừa lòng đúng không!”
Hết chương 125