Khi Nhân Vật Phản Diện Muốn Làm Người Tốt

Chương 20: Vẽ rồng điểm mắt, vết sẹo kia đúng là mắt rồng




“Một ghế ngồi miễn phí đi phi thuyền thám hiểm vũ trụ nhân dịp Giáng sinh năm nay sẽ thuộc về ai? Chúng tôi sẽ công bố ngay lập tức!”

“Từ ngày 20 tháng 12 đến ngày 10 tháng 1, cửa hàng chúng tôi giảm giá 5% tất cả các mặt hàng, mọi người đừng bỏ lỡ đó nha!”

“Giáng sinh sắp đến, mọi người dự tính chuẩn bị quà gì cho những đứa trẻ? Hãy đến với ‘Chương trình ông già Noel’ của chúng tôi!”

“Băn khoăn không biết nên chuẩn bị những gì cho ngày Giáng sinh? Không cần lo lắng, hãy tới…”

Trong khu phố sầm uất, nhộn nhịp, ai ai cũng có thể thấy được các cửa hàng thi nhau đẩy mạnh hoạt động tiêu thụ chuẩn bị đón Giáng sinh, xã hội nhân loại bây giờ đã đạt tới một trình độ mới, nhưng đối với những ngày lễ truyền thống hàng năm, dù ở phương đông hay phương tây, mọi người vẫn còn lưu giữ nét đẹp riêng của mỗi quốc gia. Thế kỉ 21 đã trôi qua được một nửa quãng đường, Trái Đất vẫn tồn tại như trước, mặc kệ có bao nhiêu lời tiên đoán tận thế, môi trường chung quanh đã dần cải thiện, tất cả là nhờ dư luận vẫn không ngừng kêu gọi. Mỗi ngày đều có một sự thay đổi mới lạ, mỗi ngày đều có sự việc đi vào quá khứ.

Chủ nghĩa duy vật cũng được, chủ nghĩa hiện thực cũng vậy, xã hội nhân loại chính là từ chiến tranh tạo ra, để rồi đi tới một bước phát triển cách mạng khoa học, con người cứ vậy mà tiến từng bước về phía trước. Đối với nhân loại mà nói, chỉ trong mười năm thôi cũng đủ thấy biến hóa lớn đến mức nào, huống chi là ba mươi hay bốn mươi năm.

Còn đối với một số ít người mà nói, vài chục năm đối với họ quả thực là dài đằng đẵng. Trong không khí từng bừng sắm sửa, có ba người giống như lữ khách thông thường, đứng một bên nhìn đoàn người ngược xuôi, không cách nào hòa được vào không khí ngày lễ tết của mọi người, bởi vì đối với họ mà nói, giáng sinh năm nào cũng chỉ vậy mà thôi.

So với khu phố đông đúc ồn ào, ở một trấn nhỏ tại Hà Lan có một phần mộ vô cùng yên tĩnh. Cầm một bó hoa trắng, Khổng Thu bĩnh tĩnh đi đến trước khu mộ, đặt hoa lên, khom người cúi chào với tấm ảnh trên bia mộ. Khổng Thu lấy tay gạt hết lá khô rụng trên đó rồi mới ngồi xuống một bên.

Lấy khăn tay ra, Khổng Thu lau sạch một lớp bụi mờ trên khung ảnh. Tâm trạng của cậu lúc này không phải đau khổ, bi thống, mà là bình tĩnh, cùng tưởng nhớ. Tuy nói vậy, nhưng nhìn hai người dựa sát bên nhau trong bức ảnh, nội tâm cậu khó tránh khỏi có điểm chua xót, áy náy. Ngồi một lát, Khổng Thu mới mở miệng: “Cha mẹ, con tới thăm hai người đây.”

Trầm mặc một lát, Khổng Thu lại nói tiếp: “Năm nay Blue vẫn chưa về, thật xin lỗi, năm nay vẫn chỉ có một mình con tới.” Nói tới đây, Khổng Thu đưa mắt nhìn ra đằng xa phía trước. Nơi đó có Mục Dã và Cam Y đang đứng đợi cậu. Khẽ cười, Khổng Thu nói tiếp: “Năm nay vẫn là ba người bọn con chung sức chiếu cố lẫn nhau. Ngay mai bọn con sẽ sang nước Mỹ bái tế cha mẹ của Mục Dã, sau đó chúng con lại trở về Miêu Linh Tộc.”

Thở dài vài cái, Khổng Thu hé miệng: “Nhạc Dương tuổi cũng đã cao, hồi đầu năm cậu ấy sinh bệnh nặng, mới từ quỷ môn quan trở về, may mắn hiện tại đã không còn vấn đề gì. Cậu ấy giờ đã lên chức ông nội rồi, đúng theo thể nguyện có một đứa cháu gái, cậu ấy rất mãn nguyện. Nhiều lúc con rất muốn gọi điện thoại chức mừng Nhạc Dương, nhưng lại không thể. Bất quá anh Cam Y đã tìm bác sĩ giỏi nhất nhờ chú ý đến sức khỏe cho cậu ấy. Con cháu đầy đủ, con nghĩ Nhạc Dương sẽ sống đến trăm tuổi.”

Khóe mắt có chút ẩm ướt, Khổng Thu ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh trên cao, việc kêu gọi bảo vệ môi trường cơ hồ đã trở thành mục tiêu hàng đầu hiện tại, trời xanh mây trắng có thể thấy được, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhân loại có thể tồn tại thật lâu về sau.

Bốn mươi năm, Blue đã đi suốt bốn mươi năm. Bốn mươi năm, cha mẹ của Khổng Thu và Mục Dã đều đã tạ thế. Bởi vì không thể tiết lộ sự tình liên quan đến Miêu Linh Tộc, sau khi cha mẹ mất, Khổng Thu và Mục Dã cũng dần dần cắt đứt liên hệ với họ hàng và bạn bè. Cho đến ngày hôm nay, có lẽ hai người ở trong lòng thân nhân và bạn bè đã sớm coi như là mất tích, hoặc giả đã mất tại một nơi nào đó.

Mỗi một năm, hai người đều trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn thân nhân của mình ngày một già đi, rồi lại nhìn thế hệ đời sau được sinh ra, điều duy nhất hai người có thể làm chính là gửi những lời chúc phúc từ xa đến. Sau khi cha mẹ Khổng Thu qua đời, cậu liền đem toàn bộ gia tài của mình tích tụ được tặng hết cho Dư Nhạc Dương. Khổng Thu không có anh chị em ruột, duy chỉ có một Dư Nhạc Dương là anh em tốt của cậu, sau đó cậu xóa hết liên lạc với Dư Nhạc Dương. Dư Nhạc Dương đã tìm Khổng Thu rất lâu, mãi cho đến mấy năm trước thu được tin tức Khổng Thu đã rời xa thế giới này. Mà Khổng Thu lại đem toàn bộ số tiền mang tên cậu chuyển hết sang cho Dư Nhạc Dương như một lời xin lỗi. Dư Nhạc Dương hiện tại đã là một ông lão tóc trắng xóa, mà bộ dạng Khổng Thu vẫn y chang bốn mươi năm trước, Khổng Thu không phải một diễn viên giỏi, cho nên cậu chỉ có thể dùng loại phương pháp này rời đi, bởi vì cậu không thể nói tình hình thực tế ra ngoài được.

Cha mẹ Khổng Thu luôn hi vọng sẽ được nhìn thấy người cậu thích, chỉ là họ chờ mãi cho đến tận lúc trước khi qua đời cũng chỉ được nhìn người trong bức ảnh. Trước khi cha mẹ Khổng Thu mất, cậu đã nhịn không nổi mà nói cho hai người bí mật của mình, để rồi cha mẹ cậu mang theo bí mật này nằm ngủ, cũng mang theo yên tâm để lại Khổng Thu tại nhân thế. Khổng Thu, Mục Dã và Cam Y cùng nhau an táng chu toàn cho cha mẹ cậu. Một khắc đó, nỗi nhớ mong vốn được ép chặt trong lòng trỗi dậy, cậu hi vọng Blue có thể ở bên cạnh cậu lúc này. Tiếp theo đến lượt Mục Dã phải trải qua thống khổ tương tự Khổng Thu.

Ngày qua ngày, mỗi năm, ba người đều động viên nhau vượt qua chuỗi ngày tháng chờ đợi ròng rã, chờ một ngày kia chủ nhân của mình xuất hiện. Nhưng đã bốn mươi năm qua rồi, cuộc sống ba người vẫn không có gì thay đổi, họ vẫn tiếp tục sống trong chờ đợi mỏi mòn. Khổng Thu thường nghĩ rằng, nếu như không có Mục Dã và Cam Y, cậu có phải sẽ hiu quạnh mà sống một mình hay không.

Khổng Thu cảm thấy mình thật may mắn, may mắn vì có Mục Dã và Cam Y bên cạnh làm bạn, hai người họ đã giúp cậu vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Khổng Thu vốn tưởng rằng mình sẽ quen dần với sự chờ đợi kia, nhưng hiện thực lại hoàn toàn tương phản. Chờ đợi càng lâu, cậu càng cảm thấy sợ hãi khi sống một mình, cậu ngày càng không thể khống chế được tưởng niệm trong đáy lòng mình.

Ngồi cùng cha mẹ một lúc lâu, Khổng Thu kể lại mấy chuyện đã xảy ra trong năm vừa rồi, xong cậu mới đứng dậy. Biết Khổng Thu đã nói chuyện với cha mẹ xong, Mục Dã và Cam Y mới mang theo một bó hoa đi tới. Bốn mươi năm qua, ba người không chỉ là bạn bè, mà còn là những người rất thân thiết trong nhà. Một trái một phải đứng bên Khổng Thu, Cam Y và Mục Dã nói một câu mà năm nào bọn học cũng nói ra khi đứng tại nơi đây: “Bác trai, bác gái, chúng con sẽ chăm sóc thật tốt Trọng Ni, mong hai bác cứ yên tâm.”

Bái tế xong, ba người trở lại xe, Cam Y lái xe hướng về phía thành phố Amsterdam rồi mới đáp chuyến bay lúc 7 giờ tối sang New York bái tế cha mẹ Mục Dã. Để tránh gặp lại họ hàng thân thích, họ đều lựa chọn cách đến trước ngày Giáng sinh, bởi vì sẽ không ai đi thăm mộ vào đầu năm cả. Cũng giống như Khổng Thu, cha mẹ Mục Dã trước khi lâm chung mới biết được chuyện của cậu. Sự tình đó, hai người cậu cảm thấy vô cùng có lỗi với cha mẹ mình.

Trên xe, ba người đều không nói câu nào, mấy năm gần đây, tâm tình Khổng Thu và Mục Dã trở nên mất bình tĩnh hơn, kéo theo Cam Y cũng không được yên ổn. Bốn mươi năm sớm chiều ở chung, ba người đã trở thành ngươi buồn ta buồn, ngươi vui ta vui. Nhìn ra ngoài cửa kính ô tô, những chiếc xe chạy ngược xuôi lao qua vun vút, trong lòng Khổng Thu không ngừng kêu tên Blue, giờ khắc này, cậu đặc biệt nhớ người nọ. Mục Dã gắt gao ôm lấy bả vai Khổng Thu, để cậu an tâm dựa vào cho nguôi ngoai bớt phần nào hẫng hụt trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.